BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Bọn họ không dám tiếp tục nói về Mã Văn Siêu, ngược lại bàn sang chuyện khác.

Qua khoảng hai mươi phút, bọn họ lần lượt đứng dậy rời đi, Đường Quốc Phi theo bản năng muốn đứng lên gọi mấy người kia lại, nhưng bị Hạ Nhạc Thiên ấn ngồi xuống.

"Lão tam? Bọn họ đi mất rồi, chúng ta không ngăn họ sao?" Đường Quốc Phi khó hiểu hỏi.

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, nhìn chăm chú vào bóng lưng mấy người kia dần dần đi xa, nói: "Không cần, chuyện bọn họ biết còn không nhiều bằng chúng ta."
Đường Quốc Phi ngơ ngác gật đầu, lại hỏi: "Chúng ta làm gì nữa bây giờ?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Đợi lát nữa đi tới tiểu khu của Mã Văn Siêu."
Lúc này Đường Quốc Phi mới à một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Chờ ăn xong tính tiền rời khỏi, hai người lập tức đi đến tiểu khu Mã Văn Siêu sống.

Bởi vì Mã Văn Siêu rất có khả năng là quỷ, để tránh rút dây động rừng, hai người cũng không đi đến tầng lầu của Mã Văn Siêu, mà tìm người dân ở lầu dưới để hỏi thăm tình hình.

Đặc biệt là một ít người lớn tuổi, sống trong tiểu khu lâu lắm rồi, tất nhiên sẽ hiểu biết về chuyện ở đây.

Sau khi liên tục hỏi mấy người dân, Hạ Nhạc Thiên phát hiện tiểu khu này qua nhiều năm như vậy chỉ xảy ra một án tử vong.

Là một bà lão ở lầu 3 phòng nào đó đột nhiên phát bệnh tim qua đời, qua nhiều năm rồi vẫn chưa từng xuất hiện bất kỳ chuyện quái dị nào.

Về phần người nhà cùng thân thích của bà lão, cũng đem căn phòng bán đi, sau đó rời khỏi tiểu khu.

Chuyện này có vẻ không liên quan gì đến vấn đề của Mã Văn Siêu.

Đến buổi chiều, Hạ Nhạc Thiên cùng Đường Quốc Phi hội họp cùng hai người Trần Đỉnh, trao đổi tin tức mình điều tra được.


Trần Đỉnh nói: "Tôi đã tra qua, tiểu khu của Mã Văn Siêu hầu như không xuất hiện tin đồn nào liên quan đến sự kiện thần quái, càng không có án mạng nào xảy ra."
Hạ Nhạc Thiên cũng đem chuyện mình nghe được nói cho cấp Trần Đỉnh cùng Bùi Anh, hai người nghe xong thì có chung ý kiến với Hạ Nhạc Thiên, đều cho rằng cái chết của bà lão kia không có dây mơ rễ má gì với con quỷ đang dây dưa với Triệu Thần Húc.

Manh mối đứt đoạn, mọi chuyện lại lâm vào cục diện bế tắc, biện pháp duy nhất là chờ đợi.

Buổi chiều hơn ba giờ, bốn người quyết định đi với Triệu Thần Húc đến căn phòng thuê kia, Triệu Thần Húc nghe vậy lập tức nói: "Thật tốt quá, lần này nhờ hết vào các ngài."
Nhưng trước khi xuất phát, Hạ Nhạc Thiên cố ý dặn dò Triệu Thần Húc, "Sau khi chúng tôi đến, không được nói thân phận của chúng tôi cho Mã Văn Siêu, anh cứ nói chúng tôi là bạn bè, đến tìm anh chơi."
Triệu Thần Húc không hiểu, mờ mịt hỏi: "Hả? Tại sao?"
Trần Đỉnh lại đeo lên mặt nạ lạnh lùng xa cách, không nóng không lạnh nói: "Chúng tôi bảo anh làm gì thì anh làm cái đó, đừng hỏi tại sao, biết không?"
Triệu Thần Húc thấy thế thì không dám hỏi nữa, sợ chọc Trần Đỉnh tức giận, vội vàng gật đầu: "Biết biết."
Trần Đỉnh nói: "Chúng ta tạo một nhóm chat đi, có việc gì cũng có thể thương lượng trong đó."
Mọi người vui vẻ đồng ý.

Sau đó, cả năm người gọi taxi về tiểu khu, đi thang máy lên lầu 3, lại đi thêm vài bước đến phòng 321.

Triệu Thần Húc dùng chìa khóa mở cửa, chợt nhìn thấy Mã Văn Siêu ngồi trên sô pha phòng khách, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm TV, hắn nghi hoặc hỏi: "Mã Văn Siêu, hôm nay anh không đi làm sao?"
Mã Văn Siêu chậm rãi quay đầu, trả lời: "Hôm nay tan làm sớm......"
Lúc này Triệu Thần Húc mới à một tiếng, xoay người mời đám người Hạ Nhạc Thiên ở phía sau vào nhà, "Mọi người vào đi, trong nhà không có dép lê, mọi người mang tất đi vào được không?"
Kỳ thật hắn không ngại để những người này mang cả giày vào, nhưng nghĩ đến Mã Văn Siêu cũng trả tiền thuê phòng ở, không tiện tự mình làm chủ, chỉ có thể ủy khuất những người này mang tất vào trong.

Cũng may đám Hạ Nhạc Thiên không để ý chuyện nhỏ này, sôi nổi tháo giày đi vào, không dấu vết quan sát cả căn phòng.

Đường Quốc Phi không được nhịn được cứ liếc mắt qua sô pha, thấy Mã Văn Siêu cứ nhìn chằm chằm bên này, lập tức khẩn trương nuốt nước miếng, nhanh chóng quay đầu làm bộ ngó nghiêng xung quanh.

Triệu Thần Húc trực tiếp đi vào rót cho mỗi người một ly nước, nhiệt tình lại có chút khẩn trương nói: "Mọi người ngồi ở đây, hay muốn vào phòng tôi?"
Hạ Nhạc Thiên đứng lên nói: "Đi trước xem phòng anh trước đi, sẵn tiện lấy lại đồng hồ lần trước cho anh mượn luôn."
Triệu Thần Húc ngẩn ra vài giây, sau đó lập tức hùa theo Hạ Nhạc Thiên: "À, à được thôi."

Hai người cùng nhau vào phòng.

Trần Đỉnh, Bùi Anh và Đường Quốc Phi còn ngồi trong phòng khách, ngồi đối diện với Mã Văn Siêu rất có thể là quỷ, cảm xúc bất an cùng khẩn trương chậm rãi nảy lên trong lòng mỗi người.

Mã Văn Siêu cứ nhìn chằm chằm bọn Trần Đỉnh, biểu tình quái dị không nói nên lời.

Đường Quốc Phi theo bản năng cúi đầu, làm bộ chuyên tâm uống nước.

Mà Trần Đỉnh lại biểu hiện rất bình tĩnh, mỉm cười bắt chuyện với, "Mã tiên sinh đang làm công việc gì vậy?"
Mã Văn Siêu mặt vô biểu tình nhìn Trần Đỉnh, ánh mắt lại chậm rãi dời về phía phòng Triệu Thần Húc.

Trần Đỉnh thấy thế lập tức mở miệng: "Mã tiên sinh? Sao bỗng dưng anh lại ngây người ra vậy."
Mã Văn Siêu không thể không đem tầm mắt thả trên người Trần Đỉnh, gằn từng chữ: "Không liên quan đến anh."
Trần Đỉnh vẫn cười tủm tỉm gật đầu.

Đường Quốc Phi sắp sợ tới mức linh hồn xuất khiếu, tưởng tượng đến Mã Văn Siêu đang ngồi trước mặt mình là con quỷ khoác da người, hắn nhịn không được muốn tông cửa chạy.

Nhưng không ngờ Trần Đỉnh lại có thể bình tĩnh nói chuyện với quỷ.

Điều này làm Đường Quốc Phi cảm thấy mình thật yếu đuối, mạnh mẽ ép mình ngẩng đầu nhìn Mã Văn Siêu, muốn rèn luyện lá gan.

Chợt, Mã Văn Siêu quay đầu nhìn vào mắt Đường Quốc Phi, con ngươi đen ngòm âm u quỷ dị.

Đường Quốc Phi suýt nữa thét chói tai, Bùi Anh ngồi bên cạnh mau chóng chụp tay Đường Quốc Phi, "Uống nước đi, không phải dọc đường đi em cứ kêu khát mãi sao."
Đường Quốc Phi vội vàng ngậm miệng, cảm kích nhìn Bùi Anh, cầm ly nước uống từng ngụm từng ngụm.


Chỉ là Mã Văn Siêu vẫn nhìn chằm chằm Đường Quốc Phi, làm Đường Quốc Phi chịu áp lực thật lớn mà vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh, mồ hôi trên trán cũng túa ra theo.

Trần Đỉnh lại phải kéo lực chú ý của Mã Văn Siêu trở về, "Mã tiên sinh?"
Mã Văn Siêu nhìn về phía Trần Đỉnh, vẻ mặt âm u nói một lời.

Mà bên kia.

Sau khi Hạ Nhạc Thiên vào phòng đã trực tiếp đóng cửa lại, đi đến cạnh giường xốc lên khăn trải giường lên nhìn xuống, bên trong sạch sẽ không có một hạt bụi, cứ như có người cố ý lau khô.

Triệu Thần Húc đứng bên cạnh Hạ Nhạc Thiên, lá gan cũng phình ra, lập tức nhìn xuống đế giường, "Ủa? Vết bẩn dưới này đâu rồi nhỉ..."
Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn Triệu Thần Húc, không nói ra suy đoán của mình, cậu đứng lên nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm dấu vết khả nghi.

Triệu Thần Húc không dám quấy rầy Hạ Nhạc Thiên, chỉ có thể luống cuống đứng một chỗ, không biết mình nên làm gì.

Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nói với Triệu Thần Húc: "Được rồi, trả đồng hồ lại cho tôi đi."
Triệu Thần Húc lập tức lấy đồng hồ mình đặt trong ngăn kéo đồng ra, cũng không đắt, nhỏ giọng hỏi: "Là cái này sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, thuận tay bỏ đồng hồ vào túi, nhìn Triệu Thần Húc nói: "Đi ra ngoài thôi."
Triệu Thần Húc gật đầu theo sau.

Trong phòng khách, Trần Đỉnh còn muốn nói chuyện phiếm với Mã Văn Siêu, chỉ là Mã Văn Siêu vẫn luôn trầm mặc ít lời, thẳng đến khi Triệu Thần Húc ra ngoài, hỏi Mã Văn Siêu: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Mã Văn Siêu im lặng.

Triệu Thần Húc tự thấy không thú vị, cũng không nói chuyện nữa, chỉ là cảm giác có chỗ nào đó hơi kì lạ, nhưng không thể nói rõ.

Dưới bầu không khí xấu hổ này, Bùi Anh đứng lên, nở nụ cười dịu dàng nhìn Triệu Thần Húc: "Chúng ta vào phòng anh tham quan được không, tôi còn không chưa thấy qua phòng của anh đâu."
Gò má Triệu Thần Húc hơi đỏ lên, "Được."
Trần Đỉnh làm bộ ghen tuông đứng lên: "Tôi cũng không thể để hai người đơn độc ở chung một phòng được, đi đi đi, chúng ta cùng vào."
Ba người lập tức xuôi chèo mát mái vào phòng Triệu Thần Húc, sau đó đóng cửa lại.

Mã Văn Siêu vẫn ngồi không nhúc nhích, mắt không thèm chớp nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Sau khi bọn họ vào phòng, Đường Quốc Phi lập tức thở phào một hơi, vẫn chưa hoàn hồn lại.


Triệu Thần Húc nhìn mà khó hiểu, nhịn không được thúc giục: "Mọi người tính làm gì tiếp ——"
Lời còn chưa nói xong, lập tức bị ánh mắt cảnh cáo của Trần Đỉnh doạ cho ngậm miệng.

Sau đó, đám Hạ Nhạc Thiên lập tức tìm chỗ ngồi xuống, mở điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm chat: [Đế giường sạch sẽ, hẳn là bị Mã Văn Siêu lau khô rồi, tôi nghi ngờ Mã Văn Siêu tan làm về sớm là vì cái này.]
Trần Đỉnh cũng lấy điện thoại ra, gõ chữ: [Tôi vừa mới nói vài câu với Mã Văn Siêu, phản ứng của Mã Văn Siêu cho tôi một cảm giác, hắn không giống người sống.]
Còn Bùi Anh cùng Đường Quốc Phi cũng không gửi tin nhắn, mà yên lặng nghiêng đầu nhìn.

Trong phòng vô cùng an tĩnh.

Triệu Thần Húc đứng ngồi không yên, cảm thấy nhàm chán lại có hơi thấp thỏm, hắn biết mấy người này đang nói chuyện qua điện thoại, không biết những người này có phải đã phát hiện cái gì hay không, có thể giúp mình xử lý đồ vật dơ bẩn này không nữa.

Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, tiếp tục gửi tin nhắn: [Cơ hội giết người hẳn liên quan đến trò chơi, nhưng hiển nhiên, sau khi con quỷ này giết chết Mã Văn Siêu đã thay thế thân phận của hắn, vậy Mã Văn Siêu thật sự đã đi đâu rồi? Cũng không thể biến mất trong một đêm chứ?]
Mấy người lập tức lâm vào trầm tư.

Đúng vậy, tuy rằng quỷ không gì không làm được, thậm chí có thể giết người dễ như trở bàn tay, cho dù là người có đạo cụ trò chơi cũng vậy, nhưng đa số quỷ sẽ không cố ý xoá bỏ thi thể.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, gõ chữ: [Có phải quỷ đã bám vào người Mã Văn Siêu hay không? Nhưng năng lực con quỷ này hẳn là liên quan đến vết bẩn, có lẽ sau khi thứ này hoàn toàn bò ra ngoài, Triệu Thần Húc sẽ lập tức bị giết chết, hoặc là sẽ bị bám vào người, biến thành Mã Văn Siêu thứ hai.]
Còn Mã Văn Siêu thật sự, có lẽ lúc ấy sẽ biến thành một xác chết.

Trần Đỉnh: [Cũng có thể.]
Hạ Nhạc Thiên vẫn không nghĩ thông một vấn đề, bèn gửi tin nhắn vào nhóm chat: [Nhưng mọi người không thấy có một việc rất kỳ quái sao, nếu vết bẩn là năng lực để lệ quỷ giết người, vậy Mã Văn Siêu vốn đã bị quỷ bám vào, vì sao còn cố ý giúp đỡ lau chùi thứ này chứ?]
Thật giống như, nó cũng không hy vọng thứ này bò ra khỏi đế giường.

Một lời bừng tỉnh người trong mộng.

Trần Đỉnh cùng Bùi Anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khẽ liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ý thức được trong chuyện này có nhiều chỗ không thích hợp, có lẽ bọn họ đã bỏ qua một chi tiết nào đó rất quan trọng.

Hạ Nhạc Thiên lại thêm một nhắn tin: [Có phải......!Quỷ rất kiêng kị thứ này bò ra ngoài hay không?]
Nhưng rốt cuộc vết bẩn hình người này là cái gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc