BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Thông qua đoạn đối thoại của Hạ Nhạc Thiên cùng Trần Đỉnh, Đường Quốc Phi mơ hồ ý thức được gì đó, ngạc nhiên nhìn Trần Đỉnh: "Hai người nói hạng nhất trên Bảng Xếp Hạng kia, là đang nói Lão tam sao?!!!"
Trần Đỉnh đưa điện thoại di động cho Đường Quốc Phi, "Đúng vậy, tự cậu xem đi."
Lúc này Đường Quốc Phi cũng không rảnh lo thương thế trên người mình, nhanh chóng cầm lấy nhìn Bảng Xếp Hạng trò chơi.

[Da Da Hạ]?
Đường Quốc Phi lại lướt xuống, tò mò hỏi Trần Đỉnh: "Trần tiên sinh, ID trò chơi của anh là gì?"
Trần Đỉnh cũng đang kéo xuống, bảng Thi Đấu Xếp Hạng chỉ hiện ID của 150 người chơi, khi Trần Đỉnh lướt đến người cuối cùng mới cười khổ nói: "Trong này không có tôi."
Bùi Anh nói: "Nếu cả anh còn không có, vậy em nhất định càng thêm không."
Nàng nói rất chắc chắn.

Trần Đỉnh gật đầu.

Đường Quốc Phi há to miệng, trợn mắt há mồm một hồi lâu.

Hóa ra lão tam còn trâu bò hơn cả người chơi lâu năm như Trần Đỉnh.

Hạ Nhạc Thiên nhìn vị trí của mình trên Bảng Xếp Hạng, cau mày trầm tư.

Vì sao mình lại là người đứng đầu?
Tuy rằng không thể nhìn điểm số của người chơi khác, nhưng cậu hoài nghi chuyện này liên quan rất lớn đến điểm Sinh Tồn của cậu.

Nhưng cũng may Trò Chơi Tử Vong không hiện rõ điểm Sinh Tồn của người chơi, nếu không thì bí mật trên người cậu có thể sẽ không che giấu được.

Còn bây giờ, khi các người chơi nhìn thấy người xếp hạng nhất, chỉ có thể nghĩ rằng người này đã tham gia trò chơi rất nhiều lần, cộng thêm biểu hiện xuất sắc trong trò chơi, nên mới có thể trở thành người đứng đầu Bảng Xếp Hạng.

Nhưng mà, Bảng Xếp Hạng ngoại trừ hiện ra vị trí xếp hạng của từng người chơi, bên cạnh còn có một số 0 tròn trĩnh, tác dụng cụ thể đã được giải thích rõ ràng ở dấu chấm hỏi kế bên.

[Mỗi lần tham dự Thi Đấu Xếp Hạng, sẽ căn cứ vào số lần tham gia và biểu hiện trong mỗi trò chơi để tiến hành tổng hợp chấm điểm thống kê vị trí.]
Nói cách khác, đến thời điểm bây giờ, điểm tích lũy của mọi người đều là 0, Bảng Xếp Hạng lúc này chỉ xếp hạng theo điểm Sinh Tồn của người chơi từ cao đến thấp.

Nghĩ đến đây, tim Hạ Nhạc Thiên đập mạnh hơn vài nhịp, không biết người chơi đứng thứ hai có bao nhiêu điểm Sinh Tồn, có kém mình quá nhiều hay không...!
Trần Đỉnh cũng xem xong phần giải thích về điểm tích lũy, cũng lập tức đoán được Bảng Xếp Hạng lúc này căn cứ vào cái gì để sắp xếp vị trí, nhếch môi cười khổ: "Vương Tiểu Minh, xem ra cậu che giấu còn sâu hơn tôi nghĩ."
Nhưng điều này cũng khiến Trần Đỉnh càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.


Hạ Nhạc Thiên không nhắc nhở Trần Đỉnh gọi sai tên, dù sao với tính cách cẩn thận của Trần Đỉnh mà nói, sai lầm này là không có khả năng xảy ra.

Nên chỉ có thể là hắn cố ý kêu như vậy.

Hạ Nhạc Thiên lắc điện thoại trên tay, nhỉ đám người Trần Đỉnh nói: "Mọi người nghĩ thế nào về Thi Đấu Xếp Hạng?"
Thi Đấu Xếp Hạng tất nhiên sẽ càng khủng bố nguy hiểm hơn trò chơi bình thường.

Có thể tưởng tượng được khen thưởng cho ba hạng đầu, Hạ Nhạc Thiên hơi động tâm, cậu cần phải tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, giữ được hạng nhất.

Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, nói: "Ngoại trừ khen thưởng cho top 3 bảng Thi Đấu Xếp Hạng ra, tôi cho rằng người chơi khác chỉ cần tham gia một lần Thi Đấu Xếp Hạng, điểm số thu hoạch được có lẽ sẽ cao hơn nhiều so với nhiệm vụ ngoài Hiện Thực."
Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán cá nhân của Trần Đỉnh mà thôi, không bảo đảm chính xác trăm phần trăm.

Bùi Anh ở bên cạnh cũng gật đầu, nói: "Tôi cũng đồng ý với Trần Đỉnh, hai người xem, người chơi có tiềm năng vươn lên top 3 bảng xếp hạng nhất định sẽ ít càng thêm ít, nhưng trò chơi tạo ra Thi Đấu Xếp Hạng này, hiển nhiên là hy vọng tất cả người chơi đều tham gia."
Hạ Nhạc Thiên nghe xong cũng không phản bác, cậu cũng cho rằng Bùi Anh nói đúng.

Mà Đường Quốc Phi lại không hiểu: "Vì sao?"
Trần Đỉnh nói: "Bởi vì Thi Đấu Xếp Hạng này, cho phép tân nhân tham gia."
Đường Quốc Phi bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại nói: "Tôi nghĩ sẽ không có tân nhân nào ngốc đến nỗi tham gia Thi Đấu Xếp Hạng đâu, ai cũng biết Thi Đấu Xếp Hạng nguy hiểm như vậy, nếu thật sự tham gia thì chết chắc rồi."
Trần Đỉnh nghe vậy ngược lại cười cười, đáy mắt lại không có chút độ ấm, "Đừng bao giờ coi thường khát vọng sống của người chơi, dù sao thì tham gia trò chơi bình thường cũng chết, vì sao không tham gia Thi Đấu Xếp Hạng đánh cược một keo chứ?"
Ôm tâm lý may mắn như vậy, sẽ chỉ có càng nhiều người chơi lựa chọn tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, đến lúc đó trò chơi tất nhiên sẽ càng thêm tàn khốc đáng sợ.

Đường Quốc Phi nhịn không được khẽ rùng mình.

Trần Đỉnh dời mắt qua Hạ Nhạc Thiên: "Vương Tiểu Minh, nếu tôi đoán không sai, cậu tính toán tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, cố gắng giữ vững hạng nhất, đúng không?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.

Trần Đỉnh do dự một hồi, cuối cùng cũng mím môi nói ra: "Không biết cậu có nghĩ tới tìm đồng đội cố định không, hay là chỉ định xếp ngẫu nhiên với người chơi khác?"
Hạ Nhạc Thiên nâng mắt nhìn thẳng vào Trần Đỉnh, nửa ngày sau mới nặng nề nói: "Anh nghĩ kỹ rồi sao?"
Nói, ánh mắt cậu chậm rãi dịch sang Bùi Anh: "Nếu chỉ là trò chơi bình thường, đây chưa chắc là chuyện xấu, ít nhất còn tạm ổn."
Trò chơi bình thường chỉ cần mỗi tháng tiến hành một lần, thời gian khác có thể tự do hoạt động, không cần lo lắng nguy hiểm.

Nói không chừng còn có thể sống lâu hơn một ít.

Nhưng một khi tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, nguy hiểm gặp phải sẽ vượt xa trò chơi bình thường, đáng sợ nhất là, còn có khả năng sẽ gặp được người chơi khác ác ý cạnh tranh.


Trần Đỉnh gật đầu, "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn theo cậu chơi Thi Đấu Xếp Hạng."
Bùi Anh nhịn không được bắt lấy Trần Đỉnh, "Em thì sao?"
Nàng nhận ra ý tứ trong lời Trần Đỉnh -- đối phương không định mang theo mình tham gia Thi Đấu Xếp Hạng.

Trần Đỉnh đan ngón tay vào tay Bùi Anh, bình tĩnh nói: "Em chỉ cần tham gia trò chơi bình thường là được, anh sẽ cùng em tham gia."
Tuy Bùi Anh tính tình ôn hòa, nhưng lúc nghe được lời này của Trần Đỉnh thì đột nhiên biến sắc, vừa sợ vừa giận nói: "Trần Đỉnh! Rốt cuộc anh xem em là gì?!!!"
Trần Đỉnh lẳng lặng nhìn Bùi Anh, "Anh không muốn em phải đối mặt với những nguy hiểm đó, Bùi Anh, anh không thể mất em."
Tất cả nguy hiểm, để mình hắn gánh chịu là được.

Bùi Anh cắn răng rơi nước mắt, nhìn Trần Đỉnh bằng ánh mắt vô cùng thất vọng: "Chẳng lẽ ở trong lòng anh, em chính là một kẻ phế vật chỉ có thể tránh sau lưng anh, để anh bảo vệ sao?"
Trần Đỉnh ngẩn người, sau đó kiên định nói: "Chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ liều mạng bảo vệ em."
Bùi Anh cười càng thêm thê lương, "Trần Đỉnh, có phải anh đã quên, trước khi gặp được anh, em cũng từng một mình sống sót qua ba trò chơi, không có anh, em cũng có thể giải quyết sự kiện thần quái."
Trần Đỉnh có chút đau lòng nhìn Bùi Anh khóc lóc thương tâm, nhưng không thể không nhẫn tâm làm bộ không thấy gì, "Bùi Anh, chuyện này không thể thương lượng, anh không cho phép em tham gia Thi Đấu Xếp Hạng."
Hắn tuyệt đối không thể để Bùi Anh gặp bất trắc.

Bùi Anh lau nước mắt, cau mày nhìn hắn, "Trần Đỉnh, em hiểu anh nghĩ đến chuyện gì, em cũng biết vì sao anh không muốn để em tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, nhưng anh thử đổi vị trí tự hỏi bao giờ chưa, anh không muốn nhìn em chết, không muốn em gặp nguy hiểm, vậy em thì sao? Suy nghĩ của em cũng giống anh thôi."
Đường Quốc Phi không dám hó hé, trực tiếp đem rúc đầu vào chăn làm đà điểu.

Hạ Nhạc Thiên cũng không nói chuyện.

Chuyện này, cứ để là đôi tình nhân này tự mình giải quyết thì tốt hơn.

Mặc kệ này quyết định cuối cùng của hai người là gì, cậu cũng sẽ không phản đối, hơn nữa sẽ cố hết sức bảo vệ những người bạn này của cậu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Bùi Anh ở trước mắt Trần Đỉnh nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên không hề che giấu bày ra mặt yếu đuối của mình.

Dù nàng không có năng lực mạnh mẽ như Hạ Nhạc Thiên, nhưng trước nay nàng chưa từng không cho rằng mình yếu hơn bất kỳ người chơi nữ nào, gặp phải nguy hiểm, nàng sẽ đưa ra phương pháp chính xác nhất, tuyệt đối sẽ không vì sợ hãi mà chịu chết.

Đây mới là bí quyết giúp cho nàng mặc dù không phản ứng nhanh bằng người chơi khác, nhưng cũng có thể sống qua ba lần trò chơi.

Nhưng hiện tại, Trần Đỉnh lại cố ý bỏ qua năng lực vốn không thua kém ai của nàng, cố chấp lựa chọn thay nàng một con đường khác.


Trần Đỉnh á khẩu không trả lời được, đột nhiên phát hiện giờ phút này hắn không còn lời nào để nói, Bùi Anh chậm rãi nắm tay Trần Đỉnh, thủ thỉ: "Trần Đỉnh, anh còn nhớ rõ những lời chúng ta từng nói lúc ra khỏi trò chơi không, anh nói anh không muốn thấy em gặp phải nguy hiểm, bởi vì anh sợ nhìn em chết."
Trần Đỉnh lập tức nói: "Sẽ không xảy ra tình huống này, chỉ cần anh còn sống, em sẽ không chết."
Bùi Anh nhịn không được cười rộ lên, "Được, giả sử có một ngày anh vì bảo vệ em mà chết trước, vậy sau này thì sao, anh không cho em tiếp xúc với hiểm nguy, nấp dưới cánh chim của anh, em sẽ dần dần mất đi năng lực tự bảo vệ mình, đây là thứ anh muốn nhìn sao?"
Trần Đỉnh há miệng thở dốc.

Bùi Anh ngắt lời: "Anh không cần nói chuyện, chỉ cần nghe em nói, quan trọng nhất là, so với việc chết đi, em càng muốn cùng anh kề vai sát cánh đối mặt với nguy hiểm, cho dù phải chết, chúng ta cũng có thể nhìn thấy nhau ở giây cuối cuộc đời, em không muốn một ngày nào đó anh tiến vào trò chơi, ngay cả gặp anh lần cuối cũng không thể."
Bùi Anh nói tới đây, nước mắt lại rơi ra.

Trần Đỉnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới thở dài thật sâu, nói: "Bùi Anh, em nói đúng, anh không nên quyết định thay em, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt."
Lúc này Bùi Anh mới nín khóc mỉm cười, nắm chặt tay Trần Đỉnh tay.

Nàng rất vui vẻ, lại cảm thấy vô cùng thương tâm.

Có lẽ tương một ngày nào đó trong tương lai, nàng hoặc Trần Đỉnh sẽ bỏ mạng dưới lưỡi hái tử thần, từ đây không thể gặp lại.

Sự tồn tại của trò chơi đã định sẵn rằng bọn họ không thể giống như những cặp tình nhân khác, bình an hạnh phúc vượt qua cả đời.

Cho dù là người đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, cũng không muốn tương lai trải qua một cách bình đạm, nhưng đối với nàng cùng Trần Đỉnh mà nói, loại bình đạm này, lại là mơ mộng vô cùng xa xỉ.

Rất muốn cùng Trần Đỉnh nắm tay nhau ngày qua ngày, thẳng đến khi già đi.

Trần Đỉnh nhấc tay lau nước mắt trên mặt Bùi Anh, hai người nhịn không được dính nị với nhau trong chốc lát mới nhớ ra hai quần chúng đang ăn dưa bên cạnh.

Trần Đỉnh có chút hơi xấu hổ ho khan, "Xin lỗi, quên mất hai người."
Đường Quốc Phi ăn một mồm cẩu lương, vẻ mặt buồn bực nói: "Không sao, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý mỗi ngày xem hai người tú ân tú ái."
Mỗi ngày?
Trần Đỉnh lập tức hiểu ra, nói: "Cậu cũng định chơi Thi Đấu Xếp Hạng?"
Đường Quốc Phi gật đầu: "Phải, hai người muốn tham gia Thi Đấu Xếp Hạng với lão tam, sao tôi có thể ngồi yên xem được?"
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày nói: "Lão ngũ, Thi Đấu Xếp Hạng rất nguy hiểm, cậu là tân nhân tốt nhất không nên trực tiếp tham gia trò chơi nguy hiểm như vậy."
Đường Quốc Phi nói: "Hôm nay đã là ngày thứ ba, đợi lát nữa tớ phải vào trò chơi rồi, chờ tớ ra ngoài, tớ sẽ không còn là tân nhân nữa đúng không?"
Hạ Nhạc Thiên không lời nào để nói: "Đừng tưởng rằng trò chơi bình thường cũng rất đơn giản."
Nói tới đây, Hạ Nhạc Thiên không khỏi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quyết định: "Tớ sẽ cùng cậu vào trò chơi."
Đường Quốc Phi sửng sốt, "Cậu vào với tớ? Hai ta ngay cả 50 điểm hảo cảm cũng không có, cậu làm sao tiến vào?"
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, mà Trần Đỉnh lại kinh ngạc ngồi dậy, vô cùng nghiêm túc nói: "Vương Tiểu Minh, chuyện này không phải chỉ tốn mấy điểm Sinh Tồn là có thể giải quyết, cậu xác định rồi sao?"
Muốn kéo bạn tốt vào trò chơi, nhất định phải đạt được ít nhất 50 điểm hảo cảm.

Muốn đạt được 50 điểm hảo cảm, nhất định phải trò chuyện mỗi ngày, liên tục hơn một tháng mới có được, nhưng lúc này Đường Quốc Phi đã không còn thời gian, hôm nay hắn nhất định phải vào trò chơi.


Cho nên, Hạ Nhạc Thiên cần phải trả 50 điểm mua hoa mới được.

Số điểm này cũng không phải là nhỏ.

Đường Quốc Phi hoảng sợ, "50 điểm?!!"
Hôm nay hắn làm nhiệm vụ thần quái suýt nữa đã bị quỷ đá chết, cũng mới kiếm được 5 điểm.

Mà 50 điểm, tất nhiên là Hạ Nhạc Thiên phải liều sống liều chết mới có được.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Điểm không còn có thể kiếm lại, nhưng tớ chỉ có một anh em chí cốt là cậu thôi."
Trong sự kiện Quỷ Tân Nương lúc trước, Đường Quốc Phi rõ ràng rất sợ hãi, nhưng khi cậu gặp bất trắc, Đường Quốc Phi lại không chút do dự mạo hiểm bị quỷ giết chết để cứu mình.

Tình nghĩa này, cho dù bắt cậu trả 50 điểm cũng đáng giá.

Trần Đỉnh tự biết không có lập trường khuyên bảo Hạ Nhạc Thiên, đổi lại là hắn, tất nhiên sẽ lấy ra 50 điểm để bảo vệ Bùi Anh.

Không một giây do dự.

Cho nên cuối cùng hắn lựa chọn im lặng, không quấy rầy Hạ Nhạc Thiên.

Đường Quốc Phi thở ngắn than dài, nói: "Thôi được rồi, nếu cậu đã kiên trì như vậy, tới đồng ý là được."
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười gật đầu.

Đường Quốc Phi lại nằm xuống giường, một bên đùa nghịch di động, một bên lầm bầm lầu bầu, nhịn không được hưng phấn nói: "Để tớ nhìn thử cửa hàng đạo cụ trông như thế nào, bên trong có đạo cụ thần kỳ nào không!"
Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: "Chờ điểm của cậu đủ rồi, cái đầu tiên phải mua chính là Không Gian Bao Vây, biết không?"
Đường Quốc Phi nghe xong lập tức chọt chọt màn hình, "Không Gian Bao Vây? Để tớ tìm xem."
Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên đột nhiên biến đổi, "Đường Quốc Phi!"
Đường Quốc Phi chậm rãi ngẩng đầu, có chút áy náy: "Xin lỗi nha lão tam, tớ vẫn không thể để cậu tiêu phí nhiều điểm như vậy, dù cậu cảm thấy đáng giá, nhưng tớ thì tiếc lắm, cho nên cậu đó, vẫn nên chờ tớ trở lại đi!"
Nói xong, Đường Quốc Phi lập tức ấn xuống [Bắt đầu trò chơi], ý thức lập tức bị kéo vào trong trò chơi......!
Hắn không hối hận làm như vậy.

Dù thế nào, hắn cũng không thể để lão tam trả giá nhiều như vậy để giúp mình.

Lão tam, tớ nhất định sẽ sống sót trở về.

Nhất định.

.


Bình luận

Truyện đang đọc