BAO DUNG VÔ BỜ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tô Nịnh Nịnh rất thích căn phòng này.

Có giường công chúa một mét tám mươi, bàn trang điểm phong cách Châu Âu, tủ quần áo chiếm hết một mặt tường, còn có tấm rèm xinh đẹp, kéo ra là có thể nghênh đón ánh mặt trời.

Cô treo đồ vào tủ quần áo, mới sửa soạn được một nửa đã cảm thấy mệt, vì thế dứt khoát ngồi xuống giường, gọi với ra ngoài.

“Tô Manh Manh, vào giúp em.”

Người bị kêu không muốn để ý đến cô.

Tô Trường Bách đang nói chuyện với Bùi Cận, nghe thấy giọng con gái bảo bối, ông lập tức quay đầu thúc giục người còn lại trong phòng: “Nhanh lên, em con kêu kìa.”

Người đàn ông kia đành phải đứng dậy, rời khỏi thư phòng.

Trên màn hình điện thoại là ván game đang chơi dở, ngón tay anh ấy tùy ý bấm bấm, đôi mắt màu nhạt có phần không kiên nhẫn.

“Em mà còn gọi Manh Manh nữa, anh sẽ vặn đầu em.” Tô Tranh cố ý ra vẻ hung tợn.

Tô Nịnh Nịnh lập tức trưng ra vẻ tủi thân, há miệng gọi: “Bố ơi, anh con…”

Tô Tranh nhanh tay che miệng cô lại.

“Đại tiểu thư à, anh mua cho em một set YSL Rouge Pur Couture The Slim Testuer [1] rồi, vẫn không thể chặn được miệng em sao?”

Có chuyện thì chỉ biết mách lẻo.

Cô chỉ cần gọi một tiếng, người bố thân yêu của anh sẽ chẳng phân biệt ba bảy hai mốt, nhất định sẽ mắng trước đánh sau.

Tô Nịnh Nịnh kéo tay anh ra, nhìn vali, nói: “Anh giúp em dọn đồ đi.”

“Được.” Tô Tranh gật đầu, sảng khoái đáp ứng.

“Dù sao thì em cũng sắp rơi vào tay của Bùi Cận, làm anh trai, giúp em lần cuối, coi như tiễn đưa.”

Tô Tranh nói chậm rãi, đưa điện thoại cho Tô Nịnh Nịnh, kêu cô chơi game giúp anh.

Tô Nịnh Nịnh không tin những gì Tô Tranh nói.

Chú Bùi là người mà ngay cả bố cô – Tô Trường Bách cũng khen không dứt miệng, nói là một quân tử nho nhã, nhân tài trên đời.

Là người tốt.

Tô Tranh cười nhạt. Tô Nịnh Nịnh ấy à, vẫn là trẻ nhỏ đơn thuần.

Tô Trường Bách nói chuyện với Bùi Cận trong thư phòng, vốn là Tô Trường Bách dặn dò vài chuyện liên quan đến Tô Nịnh Nịnh, nhưng nói một lúc thì chuyển sang chuyện làm ăn, lại từ chuyện làm ăn đến vấn đề học thuật.

Tô Trường Bách rất quý trọng người bạn như Bùi Cận. Nếu nói là bạn bè, so ra thì càng giống tri kỷ hơn.

Hai người rời khỏi thư phòng.

“Nịnh Nịnh, bố về đây.” Những gì nên dặn dò đã dặn dò trước khi tới, nhưng Tô Trường Bách không nỡ xa con gái, muốn nói thêm chút gì đó kéo dài thời gian.

“Con phải nghe lời chú Bùi đấy.”

Con gái ở bên mình mười tám năm, chưa từng xa nhà. Làm bố, vẫn không tránh khỏi cảm xúc thương cảm.

“Bố, đi thôi.” Tô Tranh thúc giục ông.

Tiễn được tiểu tổ tông đi rồi, Tô Tranh chỉ ước gì nhanh chóng rời khỏi đây.

“Bố nhớ con thì cứ gọi video.” Tô Nịnh Nịnh chớp mắt với ông: “Quốc khánh con sẽ về nhà.”

“Còn anh thì đừng gọi, thấy mặt anh, em cay mắt.” Thái độ của Tô Nịnh Nịnh với Tô Tranh hoàn toàn bất đồng.

“Cầu còn không được.” Tô Tranh gằn từng chữ một.

“Tô Nịnh Nịnh, tốt nhất là em đừng tìm anh khóc nhè.” Tô Tranh cười lạnh: “Anh tuyệt đối sẽ không thu nhận em.”

Tô Nịnh Nịnh thi đậu đại học A, là đại học tỉnh bên cạnh. Bởi vì trường học tăng số lượng tuyển sinh, ký túc xá không đủ, sinh viên năm nhất phải ở một phòng tám người, lên năm hai mới có thể đổi phòng.

Tô Nịnh Nịnh vừa nghe tám người ở chung, cô thà chết còn hơn.

Tám người chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, sống thế nào, đi đường còn không có chỗ đi.

Đừng nói là một năm, một ngày cô cũng không ở được.

Nhưng nếu cô tự mình thuê nhà bên ngoài, bố lo lắng cho an toàn của cô, không cho phép.

Đúng lúc đó, Tô Trường Bách nhớ ra Bùi Cận ở gần đây. Bạn tốt nhiều năm, cho con gái ở nhờ nhà anh, Tô Trường Bách rất yên tâm.

Còn đối với Tô Nịnh Nịnh mà nói, một căn nhà hai tầng thoáng đãng, có phòng ốc rộng rãi, lại gần trường học, chỗ tốt thế này, đương nhiên là cô đồng ý!

Cần phải ở!

Bùi Cận ngồi trên sô pha.

Anh cúi đầu, đang xem xét tài liệu trên Ipad, cằm sạch sẽ, môi hơi mím, biểu cảm trên mặt mịt mờ không rõ, đến gần có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt tản ra từ người anh.

Đàn ông ba mươi tuổi, khí chất lại trong trẻo lạnh lùng, trông giống như tiên nhân không dính khói lửa phàm tục.

“Ngồi xuống.” Bùi Cận không ngẩng đầu, ung dung mở miệng.

“Nóng quá, có kem không ạ?” Tô Nịnh Nịnh như không nghe thấy anh nói, đưa tay quạt quạt.

Trong phòng này mở điều hòa cứ như không mở.

Hỏng rồi sao?

“Chú nói ngồi xuống.” Bùi Cận ngẩng đầu, đôi mắt rất nhạt, gần ngả sang nâu, nhìn vào lại khiến người ta cảm nhận được áp lực vô hình.

“Chú có chuyện muốn nói với cháu.”

Mới đến, vẫn nên biết điều chút thì hơn. Vì thế Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống đối diện anh, cười híp mắt: “Chú nói đi ạ.”

Bùi Cận để Ipad sang một bên, ngón tay gõ nhịp lên tay vịn, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: “Nếu đã ở chỗ của chú, có ba điều kiện, cháu cần phải tuân thủ.”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu, ý bảo anh nói tiếp.

“Đầu tiên, nếu cháu ở đây, nhất định phải làm việc. Hai ngày quét tước vệ sinh một lần, quét tầng hai và phòng ngủ của chú là được, thứ bảy chủ nhật được nghỉ, cháu phải nấu cơm.”

“Không được.” Ngay điều thứ nhất, Tô Nịnh Nịnh đã lắc đầu, khó xử: “Cháu không biết nấu cơm, hơn nữa chuyện quét tước vệ sinh có cô giúp việc làm, sao lại muốn cháu làm?”

“Thứ hai, mỗi ngày phải về nhà trước chín giờ.” Bùi Cận tiếp tục nói, không để ý đến lời phản bác của Tô Nịnh Nịnh.

“Vì sao chứ?” Âm lượng của Tô Nịnh Nịnh lập tức tăng cao: “Ngay cả bố cháu cũng tùy theo ý cháu.”

Tuy là hồi nhỏ cô hay đi chơi với bạn về khuya, nhưng bình thường cô không về muộn như vậy, dù gì cô đã thành niên, anh dựa vào đâu mà hạn chế cô?

“Cuối cùng…” Bùi Cận giương mắt, ánh mắt dừng trên người Tô Nịnh Nịnh.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài vintage màu trắng, trên váy là họa tiết cherry [*], phía sau xẻ rất thấp, lộ một mảng lưng trắng như tuyết.

Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, phô được cần cổ thiên nga.

“Sau này chỉ có thể mặc quần áo này ở nhà, ra ngoài không được.”

Bùi Cận hơi khựng lại, chèn thêm một câu: “Nếu trong nhà có khách cũng không được mặc.”

Tô Nịnh Nịnh cãi lại theo bản năng: “Chẳng lẽ chú không phải người ngoài?”

Đây là chiếc váy cô vừa mua, rất thích, váy đẹp đương nhiên là phải mặc ra ngoài cho mọi người xem!

Cho nên cả ba điều, một cái cô cũng không làm được!

“Dĩ nhiên chú không phải người ngoài, đây là nhà chú.”

Bùi Cận thu hồi ánh mắt, nhìn xuống, nói rất nhẹ nhàng: “Nếu cháu không đồng ý, vậy có thể lựa chọn dọn đi.”

“Đi thì đi, tiểu thư đây còn không tìm được chỗ ở sao?” Tô Nịnh Nịnh cả giận.

“Bố cháu sẽ không đồng ý để cháu ở một mình, chuyển khỏi đây, cháu nhất định phải phải về trường ở ký túc xá.”

Giọng Bùi Cận rất nhẹ, nhưng phân lượng mỗi một chữ rất nặng.

Tưởng tượng đến căn phòng chật hẹp, tám người, tầng trên tầng dưới… Tô Nịnh Nịnh không khỏi rùng mình…

Đó đâu phải chỗ cho người ở, rõ ràng là cái nồi nấu sủi cảo!

Nếu lấy ra so sánh với ba điều kiện của anh, hình như cũng không quá khó để tiếp nhận.

Tô Nịnh Nịnh nhíu mày tự hỏi, ước chừng mười phút, cô mới gian nan đưa ra lựa chọn: “… Vậy được rồi.”

“Dù sao cũng chỉ ở một năm.” Tô Nịnh Nịnh nói thầm.

“Tốt, giờ đi dọn bộ tách trà trong thư phòng, thuận tiện quét qua một chút.” Bùi Cận đứng lên, cầm lấy Ipad lên tầng.

“Bùi Cận, không phải chú chỉ nói quét phòng ngủ thôi sao?” Giọng Tô Nịnh Nịnh vốn trong trẻo, giờ lại mang theo chút giận dữ.

Ở nhà, ngay cả chổi cô còn chưa chạm vào lần nào, bố cô đau lòng cô, không cho làm việc, sợ bị chai tay, dựa vào cái gì mà đến chỗ anh, phải làm người dọn vệ sinh?

Thật quá đáng!

Bùi Cận dừng chân, quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Gọi chú là chú Bùi.”

Anh lớn hơn cô nhiều tuổi, gọi thẳng tên như vậy không lễ phép.

Tuy Bùi Cận hơi nhiều chuyện, nhưng Tô Nịnh Nịnh không thể không thừa nhận, hoàn cảnh nơi này vẫn rất tốt.

Khu dân cư rất yên tĩnh, ban đêm nằm trên giường, còn có thể ngắm sao ở bên ngoài.

Tô Nịnh Nịnh tắm rửa, thay váy ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, ngồi trước bàn trang điểm tiến hành chăm sóc da, kéo dài trong nửa tiếng.

Cô rất chờ mong cuộc sống đại học, từ buổi tối đã nghĩ, ngày mai nên mặc quần áo gì, trang điểm thế nào.

Gần đây cô được tặng một set son YSL Rouge Pur Couture The Slim Testeur, phải dùng mới được.

Nằm trên giường, Tô Nịnh Nịnh suy nghĩ miên man, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.

Buổi tối, cô nằm mơ.

Trong mơ có một người đàn ông, ngồi ở mép giường nhìn cô thật lâu, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cô rồi dừng lại, có hơi lạnh.

Một lúc sau, ngón tay mới dời đi.

Người đàn ông ngồi trong bóng tối, Tô Nịnh Nịnh không thấy rõ lắm, chỉ là hơi thở lạnh lẽo mỏng nhẹ kia, cực kỳ giống Bùi Cận.

Đôi môi mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào thái dương cô, trong lúc ngủ mơ, cơ thể Tô Nịnh Nịnh hơi run rẩy, bị xúc cảm lành lạnh này vây lấy.

Chân thực, nhưng cũng hư ảo.

Sau đó, tất cả bình tĩnh trở lại.

Sáng hôm sau, Tô Nịnh Nịnh chọn một chiếc áo tay bồng cổ vuông, mặc trên người, vừa lúc có thể phô được xương quai xanh tinh xảo.

Cô thay quần áo xong, đứng trước gương nhìn xem.

Ánh mắt cô đảo quanh, đột nhiên phát hiện trên thái dương có một dấu vết hồng hồng.

Cô để sát vào xem, dương cao đầu, nhìn trán của mình, trên làn da trắng mịn có một dấu vết nho nhỏ, cũng không dễ chú ý.

Cô rất chắc chắn, đêm qua trước khi ngủ, không có dấu hồng hồng này.

Tô Nịnh Nịnh không quá để ý, chỉ nghĩ là bị muỗi hoặc côn trùng gì đó cắn.

Da của cô quá non, chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc với vật thể lạ là sẽ có dấu vết.

“Tô Nịnh Nịnh, ra ăn sáng.” Bùi Cận xuất hiện ở cửa, lạnh nhạt nói: “Vừa hay hôm nay chú cũng đến trường học, cơm nước xong, chú đưa cháu đi.”

Anh là CFO [2] của công ty Hoằng Pháp, được học viện Kinh tế đặc biệt mời về làm giáo sư khách mời.

[2] CFO: giám đốc tài chính (viết tắt của từ Chief Finance Officer)

Cũng không hẳn là giáo sư, anh không thường xuất hiện ở trường, chỉ tham gia tọa đàm ở trường học theo định kỳ.

Tô Nịnh Nịnh không hỏi nguyên nhân anh đi cùng cô.

“Chú Bùi, nhà của chú có muỗi.” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, chỉ vào thái dương mình cho anh xem.

“Hôm nay chú nhớ kêu cô giúp việc phun thuốc diệt muỗi đấy.”

Bùi Cận nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe lên.

Anh gật đầu, đáp: “Được.”

_____________

Bình luận

Truyện đang đọc