BAO DUNG VÔ BỜ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sinh viên năm nhất thường xuyên bị sắp xếp đi làm người xem, tham gia cổ vũ thi đấu hay dự toạ đàm gì đó, cho nên mọi người có phần lười đi, nhưng khoa đã sắp xếp, lần nào cũng kiểm tra người, không thể không đi.

Lần này toạ đàm, mỗi lớp sắp xếp mười người xem, trong đó không có Tô Nịnh Nịnh. Tuy nhiên cô vẫn đi, hơn nữa còn tiến vào hội trường trước khi tọa đàm bắt đầu hai mươi phút.

Bước vào hội trường, Tô Nịnh Nịnh lập tức sợ ngây người. Bên trong hội trường đâu đâu cũng là người, dòng người chen chúc xô đẩy, cô vào cửa, quả thực bị đám người phía trước che kín đến mức không thấy gì trên bục.

Chỗ ngồi kín hết, thậm chí phía sau còn có người đứng, đại đa số là nữ sinh.

Tô Nịnh Nịnh ngớ ra, sợ là toàn bộ học viện Kinh tế cũng không nhiều người như vậy.

Lúc này chiếc loa vang lên âm thanh của người chủ trì, nói vì hội trường đã đầy, không còn chỗ, mong những bạn học không có vị trí hãy đi ra ngoài.

Lời này vừa thốt lên, hội trường lập tức tràn ngập tiếng ca thán.

Tô Nịnh Nịnh nghe thấy hai nữ sinh bên cạnh nói chuyện, nói các cô ấy đến trước một tiếng chiếm chỗ, kết quả vẫn không chiếm được. Nhưng dù không có chỗ ngồi, các cô ấy cũng không muốn đi.

Hai tiếng, cho dù chỉ đứng cũng bằng lòng

Tô Nịnh Nịnh khó hiểu, không phải là một buổi toạ đàm thôi sao, cần phải như vậy không? Nhưng vừa hay, cô còn không muốn nghe đâu.

Tô Nịnh Nịnh đang chuẩn bị theo đám người ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước, không biết trợ lý Vu từ đâu nhảy ra, ngăn phía trước cô.

“Tiểu thư, tổng giám đốc Bùi đã để lại chỗ cho cô rồi.”

Tô Nịnh Nịnh ngây ra, đành phải theo trợ lý Vu tiến lên phía trước.

Vị trí của cô là chính giữa hàng thứ nhất, ngồi ở chỗ này, đối diện chính là Bùi Cận, cũng chỉ cách ba mét.

“Tiểu thư, tổng giám đốc Bùi nói, cô phải nghe đàng hoàng.” Sau khi trợ lý Vu mang cô ngồi xuống, không lập tức rời đi mà còn dặn dò: “Lúc sau anh ấy sẽ đặt câu hỏi.”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu, đáp lời “Được”. Trong lòng thì lại thảnh thơi, không để ý đến lời anh ta nói.

Đã đến giờ, tọa đàm bắt đầu.

Bùi Cận đi lên đài, trong chớp mắt đó, dưới đài vang lên tiếng thét ầm ĩ, hội trường lập tức ồn ào. Những người xung quanh đều lấy điện thoại ra chụp ảnh. Dường như người chủ trì đã đoán trước được tình cảnh này, bình tĩnh bắt đầu duy trì trật tự.

Ầm ĩ rất nhanh, biến mất cũng nhanh.

Tô Nịnh Nịnh ngẩng đầu nhìn Bùi Cận trước mặt. Anh mặc áo khoác màu lam, dáng người cao lớn khiến cho bộ quần áo trông đẹp hơn không ít, màu sắc tươi sáng như vậy, Tô Nịnh Nịnh rất ít khi thấy anh mặc, mà gương mặt luôn giữ vững sự lạnh nhạt, nay đeo mắt kính gọng vàng làm bớt đi sự sắc bén cùng chín chắn trên người, trang phục như vậy khiến anh gần gũi hơn, thêm vào đó chút cảm giác trẻ trung.

Tô Nịnh Nịnh nhìn, đột nhiên phát hiện… thì ra Bùi Cận đẹp như vậy.

Ngũ quan của anh là kiểu tinh xảo, tổ hợp lại trên gương mặt anh, cộng hưởng với khí chất riêng biệt, càng khiến người ta không rời được mắt.

Có điều làm người hơi tệ. Tô Nịnh Nịnh âm thầm nói một câu.

Đúng lúc này, Bùi Cận nhìn xuống, giao với ánh mắt Tô Nịnh Nịnh. Tô Nịnh Nịnh ngẩn ra, đột nhiên nhịp tim đập nhanh hơn. Tầm mắt cô hoảng loạn đảo quanh, muốn thu hồi, lại không biết nên thu hồi thế nào.

Bùi Cận nhếch môi cười nhẹ.

Giọng anh vang lên, gần trong gang tấc.

Tô Nịnh Nịnh vẫn hoảng loạn như cũ.

Tầm mắt Bùi Cận rời đi, nhìn phía sau hội trường, Tô Nịnh Nịnh chỉ thấy cánh môi anh liên tục khép mở, tai lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Ngồi một lúc, Tô Nịnh Nịnh hơi nhàm chán, hơn nữa cô còn ngồi gần như vậy, muốn lén chơi điện thoại cũng không thể, cô không muốn nhìn Bùi Cận, tầm mắt luôn phải nhìn xuống.

Tô Nịnh Nịnh dần mơ màng sắp ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu sau…

Âm thanh trên bục bỗng nhiên dừng lại, toàn bộ hội trường yên ắng, Tô Nịnh Nịnh cảm nhận tầm mắt của mọi người đều hướng về chỗ cô. Sau đó nữ sinh bên cạnh chọt tay cô, nhỏ giọng nói: “Bạn học, mau đứng lên.”

Tô Nịnh Nịnh không hiểu ra sao. Cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy có gì đó không đúng, đành phải đứng dậy.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt không biết làm sao, đập vào là đôi mắt lạnh lùng của Bùi Cận.

“Bạn học này, giáo sư Bùi vừa đưa ra câu hỏi, mời em trả lời.”

Người chủ trì thấy cô không nói lời nào, đành mở miệng nhắc nhở một câu.

Câu hỏi… Gì? Tô Nịnh Nịnh căn bản không biết.

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt không vui nhìn Bùi Cận, nghĩ anh càng lúc càng quá đáng, thế nhưng lại muốn làm cô xấu mặt trước bao nhiêu người như vậy. Nữ sinh bên cạnh muốn nhắc nhở Tô Nịnh Nịnh, nhưng cô ấy chỉ dám nói thật nhỏ, tiền, kinh tế gì đó, Tô Nịnh Nịnh không nghe rõ.

Cứ vậy, ba mươi giây trôi qua, hai bên đều giằng co.

Bùi Cận nhìn cô, phất tay.

“Ngồi xuống đi.” Bùi Cận bình thản nói một câu.

Cô đang định thở ra, lại nghe thấy Bùi Cận nói: “Về nhà chép lại nội dung chương 3 Tài chính tiền tệ mười lần.”

Lại phải chép?

Tô Nịnh Nịnh quýnh lên, trả lời theo bản năng: “Đã học đến đâu.”

“Vậy không chuẩn bị bài sao?” Bùi Cận nghe thấy được, cũng lạnh giọng đáp lại.

Anh biết tiến độ dạy học của lớp Tô Nịnh Nịnh, cơ bản là tiết sau sẽ học phần này. Đã nói với cô bao nhiêu lần, trước khi đi học phải chuẩn bị bài, cô chưa từng nghe theo.

Tô Nịnh Nịnh không nói lại anh, cũng biết lúc này không nên đối chọi với anh trước mặt nhiều người, đành nén giận ngồi xuống, không nói gì. Toạ đàm vừa kết thúc, Tô Nịnh Nịnh lập tức nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Trên tay cô cầm vé xem bóng rổ, chờ đến chiều còn muốn đi xem thi đấu.

Giờ cô cũng không biết nên giận Bùi Cận hay là không nên. Tuy tối hôm đó anh không nói gì, nhưng dù sao thì vẫn lấy hai vé cho cô.

Trong lúc suy nghĩ, cô đã gần đến nhà ăn.

Tô Nịnh Nịnh lấy cơm ở cửa sổ ít người, sau khi ngồi xuống, bắt đầu nhắn tin cho Sơ Lục, nói cô có hai vé, hỏi chiều nay cô ấy muốn cùng đi xem bóng rổ không.

Qua hai phút, Sơ Lục trả lời cô, nói có thể.

Đúng lúc này, có người bưng khay ăn ngồi xuống đối diện Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện với Sơ Lục.

“Là bạn học Tô Nịnh Nịnh phải không?” Người đối diện mở miệng nói chuyện, giọng có hơi quen thuộc.

Tô Nịnh Nịnh khựng lại, ngẩng đầu lên. Cô khó nhớ mặt người ta, nhìn cô gái trước mắt, cảm thấy đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra.

Cô nghi hoặc nhìn cô ta.

“Cô là giảng viên học viện Kinh tế, Trịnh Khê.” Thấy cô không nhận ra mình, Trịnh Khê hơi xấu hổ, cô ta nhớ mình từng dạy lớp Tô Nịnh Nịnh mấy tiết Tài chính, xem ra không để lại cho cô chút ấn tượng nào.

“Em chào cô.” Tô Nịnh Nịnh lễ phép gật đầu với cô ta.

Trịnh Khê cũng khách sáo mỉm cười. Trông cô ta như có chuyện muốn nói, lại không biết nên mở miệng thế nào, do dự nhìn Tô Nịnh Nịnh, muốn nói lại thôi.

Tô Nịnh Nịnh lẳng lặng ăn cơm, không quá chú ý đến cô ta, chờ đến khi cô ăn cơm được một nửa, Trịnh Khê mới mở miệng.

“Bạn học Tô, cô có thể nhờ em giúp cô một việc không?” Rốt cuộc Trịnh Khê cũng mở miệng hỏi.

Tô Nịnh Nịnh dừng lại động tác, ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Là thế này…” Trịnh Khê nói chuyện, hai má đột nhiên phiếm đỏ, giọng cũng rất nhỏ, “Gần đây cô đang viết một bài luận văn, nhưng có vài điểm không rõ lắm, muốn nhờ Bùi Cận giúp đỡ, chỉ dẫn một chút.”

Trịnh Khê nói đến đây, dừng một lúc rồi nói tiếp, “Nhưng bình thường anh ấy không hay tới trường học, vừa lúc hôm nay có tọa đàm, anh ấy ở đây, có cơ hội này, cho nên em có thể…”

“Em?” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày.

Cô còn chưa nghĩ ra, cô ta muốn tìm Bùi Cận, vì sao lại muốn cô giúp đỡ, chẳng lẽ trong mắt cô ta, cô và Bùi Cận có quan hệ gì sao?

Trịnh Khê cắn môi, cố lấy dũng khí, rốt cuộc cũng thốt ra lời mình muốn nói: “Có thể nhờ bạn học Tô giúp đỡ, để cô gặp anh ấy không?”

Có lẽ là sợ Tô Nịnh Nịnh cảm thấy quá đột nhiên, Trịnh Khê lại nhanh chóng giải thích, “Tổng giám đốc Bùi đã dặn dò học viện chúng ta, nói phải để ý bạn học Tô, hơn nữa hôm đó ở siêu thị…”

Ở trong mắt Trịnh Khê, cô ta cho rằng, Tô Nịnh Nịnh là đứa nhỏ mà Bùi Cận đang chăm sóc.

“Chờ đã.” Tô Nịnh Nịnh nghe được trọng điểm trong lời nói của cô ấy, thình lình chen ngang, kinh ngạc nói: “Để ý gì?”

“Thì là… Lúc đi học phải lưu ý chút, đừng đi trễ về sớm, đừng bỏ tiết, nghe giảng đàng hoàng.” Trịnh Khê cố gắng uyển chuyển thuật lại…

Đây cũng là sự “để ý” biến tướng của Bùi Cận.

Tô Nịnh Nịnh nhất thời cảm giác trong đầu có quá nhiều tin tức, không phản ứng lại kịp. Đầu tiên nghĩ đến chuyện lần trước mình trốn học bị phát hiện, rõ ràng là hai người cùng nhau trốn học, nhưng chỉ có cô bị phát hiện, sau đó còn bị phạt viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ.

Cho nên Bùi Cận đã biết ngay từ đầu!!!

Trọng điểm là sau đó còn giả vờ như không biết, nói cô viết hai ngàn chữ là tốt rồi.

Sợ rằng anh chính là người khởi xướng.

Đúng là quá đáng!

Hoàn toàn là lấy cô ra để trêu đùa, tát một cái rồi lại cho một quả táo ngọt, lại còn giả mù sa mưa, để cô mang ơn đội nghĩa. Hơn nữa anh như vậy, chẳng lẽ không phải là biến tướng giám thị cô sao? Thế nên ở nhà bị anh quản, ở trường học còn bị tai mắt của anh giám thị…

Tô Nịnh Nịnh cô chỉ tới học đại học mà thôi, cô đắc tội ai chứ!

Cô sống đến năm mười tám tuổi, chưa từng có lần nào tức giận giống lần này.

Trong lòng càng nghĩ càng khó chịu. Nghĩ đến bản kiểm điểm, trong lòng cô còn có chút ấm ức. Vì thế Tô Nịnh Nịnh buông đũa, đột nhiên đứng phắt dậy.

Trịnh Khê không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Nịnh Nịnh đã cầm túi xách, xoay người đi ra ngoài.

Dáng vẻ hùng hùng hổ hổ. 

Bình luận

Truyện đang đọc