BẢO MẪU MA THÚ


Kim Giác Tê: ( vui mừng) TA SẮP TỚI NƠI RỒI, NHIẾP TIỂU ĐỆ, CHỈ CẦN TỚI ĐÓ THÌ ĐỆ SẼ ĐƯỢC AN TOÀN ( vừa nói Nhiếp Minh Nguyên, vừa nhìn về ngọn núi trắng ở phía trước)
Nhiếp Minh Nguyên: ( Nhìn thẳng) ( bất ngờ về hình thái thật sự của Bạch Thiên Sơn) NÓ!.....!NÓ CÓ PHẢI LÀ NÚI KHÔNG VẬY! (⁠⑉⁠⊙⁠ȏ⁠⊙⁠)
Không sai, họ ở trên ngọn đồi nhỏ, cách một khoảng đường xa, Bạch Thiên Sơn đã ở trước mắt họ.

Hiện giờ ngọn núi đã được bao phủ bởi một lớp sương mù khá dày đặt.

Tuy nhiên, Nhiếp Minh Nguyên nhìn lên cao hơn chút, có vài chỗ có lớp sương mỏng, ráng nhìn kĩ, cậu cảm giác như Bạch Thiên Sơn này không có đỉnh núi.

Là không có đỉnh? Hay do quá cao, đến mức ta không nhìn thấy đỉnh núi của nó?
Kim Giác Tê đi tiếp, vừa đi vừa giải thích về lai lịch của ngọn núi bí hiểm này:
Kim Giác Tê: BẠCH THIÊN SƠN LÀ NƠI DUY NHẤT MÀ YÊU THÚ CHÚNG TA KHÔNG DÁM BÉN MẢNG TỚI ĐÓ.

CHÍNH VÌ VẬY CHỈ CẦN HAI TA Ở GẦN ĐÓ THÔI LÀ ĐỦ RỒI.
Nhiếp Minh Nguyên: NƠI ĐÓ RẤT NGUY HIỂM SAO?
Kim Giác Tê: CŨNG KHÔNG NÓI LÀ VẬY.


VÌ CÓ MỘT LỚP KẾT GIỚI VÔ CÙNG VỮNG CHẮC BAO QUANH NGỌN NÚI NÀY, Ở XA THÌ TA CHỈ THẤY NÓ DƯỚI DẠNG SƯƠNG MÙ.

TA CHƯA TỪNG THẤY YÊU THÚ NÀO BƯỚC QUA ĐƯỢC NƠI ĐÓ.
Nhiếp Minh Nguyên: CÓ KẾT GIỚI, CHẮC HẲN CÓ NGƯỜI Ở ĐÓ, HOẶC LÀ CÓ BẢO VẬT VÔ CÙNG QUÝ GIÁ.
Kim Giác Tê: TA CHẮC CHẮN Ở ĐÓ CÓ CON NGƯỜI SINH SỐNG.

NHƯNG CÓ THỂ THỰC LỰC CỦA HỌ KHÔNG CAO.
Nhiếp Minh Nguyên thắc mắc: KHÔNG PHẢI CƯỜNG GIẢ? THẾ AI ĐỦ MẠNH ĐỂ TẠO KẾT GIỚI MÀ YÊU THÚ KHÔNG THỂ CẢN PHÁ.
Kim Giác Tê: TA ĐOÁN CHẮC HỌ CÓ BẢO VẬT NÀO ĐÓ TẠO TA KẾT GIỚI NÀY, ĐỂ BẢO VỆ BỌN HỌ KHỎI CHÚNG TA.
Kim Giác Tê: TA TỪNG NHÌN THẤY CÓ VÀI NGƯỜI TỪ TRÊN BẠCH THIÊN SƠN XUỐNG.

HỌ DÙNG PHI THUYỀN ĐỂ DI CHUYỂN ĐẾN NƠI XA.

KHI THẤY HỌ, TA KHÔNG CẢM NHẬN ĐƯỢC NGUYÊN KHÍ TRÊN NGƯỜI CHÚNG.
Nhiếp Minh Nguyên càng nghe càng tò mò về Bạch Thiên Sơn.
Vừa đi vừa nói chuyện, Kim Giác Tê không nhận ra sự hiện diện ở xa, một con quái thú đang theo dõi hai người họ ở phía sau, thân dài thoằn, đôi mắt đỏ hồng đang nhìn chằm chằm vào Nhiếp Minh Nguyên, nó nhanh chóng bò tới phía hai người.
Bấc giác ra sự thất thường, Kim Giác Tê đột ngột dừng lại, quay đầu, dậm xuống nền đất, tạo cơn chấn thẳng về phía trước.

Thấy đối phương phát hiện ra mình, con quái thú né đòn, hiện thân là một con Hồng Xà khổng lồ, có 3 mắt, nó le lưỡi:
Kim Giác Tê: TA CHƯA TỪNG THẤY NGƯƠI.

NGƯƠI LÀ KẺ NÀO?
Nghịch Thiên Hồng Mãng: NGƯỜI ĐỜI GỌI TA LÀ NGHỊCH THIÊN HỒNG MÃNG.

VÀO THẲNG VẤN ĐỀ CHÍNH ĐI, MAU GIAO THẰNG NHÓC ĐÓ CHO TA.

( lao thẳng về phía hai người họ)
Kim Giác Tê thả cậu nhóc xuống, anh đối đầu với Hồng Xà, húc bay con rắn đỏ lên cao.


Kim Giác Tê: DỄ GÌ ĂN CỦA NGOẠI.

ĐỒ SINH VẬT KHÔNG CÓ CHÂN.
Bị húc bay, rơi thẳng xuống đất, con mãng xà có chút chóng mặt, nhưng không có một vết xướt nào trên người.

Nghịch Thiên Hồng Mãng và Kim Giác Tê bốn mắt nhìn nhau, rồi lao vào quyết chiến, để một mình Nhiếp Minh Nguyên núp sau gốc cây xem kịch:
Nhiếp Minh Nguyên: KIM GIÁC CA CA.

CỐ LÊN!
Quay lại trận chiến của Thần kiếm và U Minh Thú, cả hai đánh nhau cũng được vài trăm hiệp.

Tinh Nguyên thần kiếm lúc này có chút yếu thế hơn sau những đợt tấn công dồn dập của U Minh Thú, Ma khí dần sâm lăng vào bên trong thanh kiếm, làm rối loạn Thánh khí và hồn kiếm, trong khi đó U Minh Thú vẫn còn sung sức, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lúc đầu.
- Sao con mèo này trâu thế? - Hồn kiếm suy nghĩ
Thần kiếm nảy sinh hoài nghi, ngẫm nghĩ kĩ lại, phát giác ra rằng hình như mỗi lần bị U Minh Thú đánh trúng đòn, một lượng nguyên khí nhỏ bị vơi đi, thì ra U Minh Thú không chỉ có thể thôn phệ thần hồn, mà còn hút lấy nguyên khí, thể lực và sức mạnh của đối phương.
Cảm thấy miếng sắt mỏng lép vế, U Minh Thú lấn tới, Ma khí trộn lẫn Ngọn lửa địa ngục bọc lấy hàm răng sắt nhọn.

U Minh Thú lao lên, cắn mạnh vào thanh trường kiếm.

Y hút trọn toàn bộ nguyên khí của Thần kiếm, và nguyên khí của Nhiếp Minh Nguyên mà Thần kiếm lén trộm được.

Bị yếu thế, nguyên khí dần cạn kiệt, Tinh Nguyên thần kiếm mất đi ý thức, lưỡi kiếm xuất hiện vài vết nứt, nó dần một lớn và lan ra khắp thanh kiếm.
Tưởng sắp bị phá vỡ thành phế kiếm, thì U Minh Thú lấy lại được ý thức.

Y thấy nhức nhức cái đầu, nhìn xung quanh, ngỡ ngàng thấy mình đang ngậm một cây kiếm, còn mém cắn nát nó.
Nguyệt Huyết đã kết thúc, thiên tượng quay lại bình thường, đêm trăng non.
U Minh Thú xoa đầu, không rõ tình hình, thấy cây kiếm cũng không đến nỗi tệ, Y nhét nó vào tai, thực tế là đưa nó vào không gian trữ vật.

U Minh Thú hít một hơi, nhận thấy được mùi máu ở rất xa.

Y mở rộng cảm quang, nhận ra ở rất gần Bạch Thiên Sơn, Nhiếp Minh Nguyên gặp nguy hiểm, Kim Giác Tê lâm vào cảnh yếu thế trước một con Linh Thú Siêu Cấp.
Không chút chần chừ, U Minh Thú chạy đến chỗ hai người.
.......
.......
.......
...Còn tiếp....


Bình luận

Truyện đang đọc