BẢO MẪU MA THÚ


...TIẾP TỤC PHẦN TRƯỚC...
U Minh Thú biến nhỏ cơ thể mình lại, rồi tiến về Nhiếp Minh Nguyên đang còn loay hoay về mặt phương hướng.

Y cầm lấy vài viên đá nhỏ trên tay, đứng cách chỗ cậu nhóc không xa.

Thấy cậu vẫn chưa định hình việc sẽ làm gì tiếp theo, U Minh Thú ném viên đá trên tay vào cậu nhóc:
Nhiếp Minh Nguyên: UI DA! Σ(ミ⁠●⁠﹏⁠⁠ミ) ( nhìn về hướng viên đá bay tới) ( không nhìn thấy ai) MÈO THÚI! NGƯƠI NÉM ĐÁ TA ĐÚNG KHÔNG! ( tức giận)
U Minh Thú: ĐỜ ĐẪN Ở ĐÓ LÀM GÌ? ĐẾN VIỆC ĐỊNH HƯỚNG CẦN LÀM GÌ TIẾP THEO CŨNG KHÔNG XONG, THI RA NGOÀI NGƯƠI CÒN LÀM ĐƯỢC TRÒ TRỐNG GÌ NỮA.

( tiếng vọng từ xa)
Chỉ chờ có thế.

Khi U Minh Thú vừa cất tiếng, Nhiếp Minh Nguyên lập tức chạy về phía tiếng nói của U Minh Thú.

Nhưng cậu không ngờ rằng chỗ đó chỉ có mỗi vỏ ốc.
U Minh Thú: ( đang ở trên cây cách Nhiếp Minh Nguyên một khoảng xa, tiếp tục ném đá vào cậu nhóc)
Nhiếp Minh Nguyên: ( nổi đoá) BƯỚC RA ĐÂY COI, MÈO THÚI! ಠ⁠益⁠ಠ
Tiếng của U Minh Thú phát ra từ vỏ ốc: THẾ THÌ CÒN GÌ LÀ RƯỢT BẮT NỮA HẢ NHÓC CON.

KHÀ KHÀ.

U Minh Thú: THỤ ĐỘNG THẾ THÌ LÀM SAO BẮT ĐƯỢC TA.

HEHEHEHE.
Nhiếp Minh Nguyên: ( chạy về nơi tiếng nói phát ra) ( tới nơi thì lại là một vỏ ốc khác)
Vỏ ốc lại phát ra tiếng: ĐỪNG CHỈ DÙNG MỖI VIỆC NGHE TIẾNG, NGƯƠI CÓ THỂ CẢM NHẬN KHÔNG GIAN MÀ TÌM TA.
Nhiếp Minh Nguyên: { cảm nhận sao? }
U Minh Thú: CÒN NHỚ TRÒ BỊT MẮT BẮT DÊ KHÔNG? TƯƠNG TỰ NHƯ THẾ ĐẤY.

( phát ra từ vỏ ốc)
Nghe thấy lời của U Minh Thú, Nhiếp Minh Nguyên nhớ lại, vào 1 năm trước đây, cái lần mà U Minh Thú cũng tổ chức trò chơi như thế này, cậu bị bịt mắt và đứng giữa hàng rào chắn, trong rào là rất nhiều chú ngựa con tròn 1 tuổi, chỉ có mỗi một con dê non, và cậu phải tìm được nó trong tất cả đám ngựa con này.

Trường hợp lúc này giống hệt khi đó, chỉ khác rằng cậu có tầm nhìn và tìm một con mèo trong khu rừng đêm khuya rộng lớn.
Nhiếp Minh Nguyên nhắm mắt lại, nhớ lại lần bắt dê trước đây, cậu cảm nhận không gian xung quanh mình, bắt đầu là bản thân, xa chút là những hàng cây mờ mờ, cuối cùng là toàn bộ khu rừng đã được hệt rõ như in trong tâm của Nhiếp Minh Nguyên một cách chi tiết nhất.

Nhìn thấy sự tiến bộ của cậu nhóc, U Minh Thú vô cùng hài lòng.

Y cầm viên đá trên tay ném về phía Nhiếp Minh Nguyên, bây giờ Nhiếp Minh Nguyên có thể phát giác hết toàn bộ diễn biến xung quanh mình.

Cảm nhận được viên đá ở sau lưng mình, Nhiếp Minh Nguyên nhẹ nhàng né sang phải, tránh được đòn đánh lén của U Minh Thú.


Giữ vững tâm thế, cậu mở rộng phạm vi cảm nhận, tìm thấy được U Minh Thú ở ngay sau lưng, cậu chạy thẳng về phía của y với tốc độ nhanh.
Nhiếp Minh Nguyên: TA SẮP BẮT ĐƯỢC NGƯƠI RỒI, MÈO THÚI.
U Minh Thú: { tiến bộ nhanh đấy }
Chỉ sau chốc lát, Nhiếp Minh Nguyên đã ở ngay trước mặt y.

Thấy U Minh Thú thu nhỏ đã trong tầm ngắm của mình, cậu nhảy lên, vươn tay tới tóm lấy y.

Gần sắp chạm tới mình, U Minh Thú mở miệng, trong đó là một hòn đá, y phun viên đá, trúng trực tiếp vào trán Nhiếp Minh Nguyên.

Bị giáng một đòn bất ngờ, Nhiếp Minh Nguyên liền mất thăng bằng, ngã ập dưới nền đất, tay ôm lấy trán bị sưng:
Nhiếp Minh Nguyên: CON MÈO THÚI THA, DÁM ĐÁNH LÉN TA.

(⁠ ⁠≧⁠Д⁠≦⁠)
U Minh Thú: TA CẢNH CÁO NGAY TỪ ĐẦU RỒI CÒN GÌ.

BẮT TA KHÔNG DỄ THẾ ĐÂU.

(⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)
U Minh Thú: ( bỏ đi mất hút) TIẾP TỤC ĐI NHÓC, CÒN MỘT NỮA THỜI GIAN QUY ĐỊNH CHO NHÓC THÔI ĐẤY.

( tiếng vọng)
Nhiếp Minh Nguyên: ( tay vẫn ôm đầu) MI CHỜ ĐÓ CHO TA ( chạy vào sâu trong rừng)
.......
.......
.......
...Còn tiếp....


Bình luận

Truyện đang đọc