BẤT ĐẮC DĨ XUYÊN KHÔNG TRANH SỦNG VÌ ĐAM MÊ


Đại hoàng tử đẩy cửa nhẹ…, bước vào.

Cậu nhẹ nhàng quan sát Thục phi, thầm cảm thán, đúng là khí chất của Thục phi khác hẳn hoàng ngạch nương của cậu, cũng không phải là dịu dàng đơn thuần như nương nương khác, mà chính là mạnh mẽ băng lãnh nhưng có chút nhẹ nhàng tinh khiết.

- Tới rồi sao?
Thục phi vừa viết chữ vừa nói cậu.

_Bái kiến Thục phi nương nương.

- Miễn lễ.

Ngươi có biết vì sao ta gọi con đến đây không?
Lý Quân Khuê hỏi đại hoàng tử hệt như … một cô bác sĩ đang hỏi bệnh nhân nhí của mình.

_Không ạ.


- Ta biết con không như lời đồn, không ngốc cũng không hung dữ.

Thục phi buông bút, nhẹ nhàng hạ thấp người xuống cho bằng đại hoàng tử, tiếp tục nói.

Đại hoàng tử lại bất ngờ, vì trước giờ chưa ai làm như vậy với cậu cả.

- Con hay bị hoàng ngạch nương con đánh mắng đúng không?
Lăng Nhất Thương ( đại hoàng tử) bất ngờ.

Việc này chỉ có Giang Bình nô tì cận thân với hoàng ngạch nương cậu mới biết, vị Thục phi này chỉ mới gặp cậu một lần thế mà đã nhìn ra, lớp phòng bị của cậu đối với Lý Quân Khuê lại tăng thêm, im lặng không nói gì.

- Bây giờ con cứ xem ta như bằng hữu tốt của con, có việc gì cứ nói cho ta biết, ta sẽ không nói với ai cả khi chưa có sự cho phép của con, được chứ?
_Thật sao ạ?
Lăng Nhất Thiên e dè hỏi.

- Thật chứ? Con không nói gì thì ta xem như con đã đồng ý rồi nhé.

Ta biết con thắc mắc vì sao ta biết con hay bị hoàng ngạch nương mắng đúng không? Con còn nhớ lúc sáng con bị mẫu thân cấu vào tay không, mặc dù lúc đó con không làm sai nhưng Nhan tỷ tỷ lại làm vậy trước mặt bao nhiêu người, tức là trước đây đã từng xảy ra rồi, và mẫu thân con xem đó như việc hiển nhiên, không ý thức được, còn nữa con bị cấu đau như vậy mà không hề khóc, xem ra con đã chịu những việc như vậy đã rất nhiều lần rồi.

Tuy việc đó xảy ra bí mật giữa hai mẫu tử con, nhưng ta chỉ đế ý một chút đã thấy.

Lúc này Lăng Nhất Thương như chạm vào vết nứt, mắt đã đỏ nhưng không khóc.

Lý Quân Khuê nói tiếp:
- Sau này nếu không khóc được, cứ chạy đến chỗ của ta khóc thật to, khóc cho hết để giải tõa tâm sự, đừng tìm cung nữ, thái giám trút giận nữa được không? Nếu con cứ tiếp tục làm như thế thì con chẳng khác nào hoàng ngạch nương con cả, cung nữ thái giám họ cũng đâu có tội tình gì mà con lại trút lên đầu họ như thế, làm như thế họ chỉ thêm oán hận con thôi.

_NHƯNG TẠI SAO HOÀNG NGẠCH NƯƠNG LẠI LÀM NHƯ THẾ VỚI NHI THẦN CƠ CHỨ? Hu …u h u …hu uu..h uu u u hu……
Lăng Nhất Thương òa khóc, vừa khóc vừa nói, như xõa hết những gì kìm nén bấy lâu nay.


Lý Quân Khuê cô thở dài, không ngờ đại hoàng tử này chịu đựng lâu đến như vậy, cô còn biết tên nhóc này lại bắt đầu có những triệu chứng stress nặng, nếu không sớm điều trị thì không bao lâu nữa sẽ trở nên tự kỉ.

- Ta không biết hoàng ngạch nương con làm như vậy vì điều gì, nhưng ta biết dù có là lí do gì thì người sai chính là hoàng ngạch nương con.

Vì vậy, con không nên mắc lại những sai lầm đó của tỷ tỷ.

Còn nữa, nếu có khúc mắc gì với hoàng ngạch nương, con phải nói ra, nếu nói ra thì mới giải quyết được vấn đề.

Không cần nhìn ta cũng biết, hoàng ngạch nương con không muốn tâm sự với con, vậy thì có ta nè, không phải đã nói chúng ta đã là bằng hữu tốt rồi sao?_Nhi thần ….nhi thần ….Nhi thần nói…Lăng Nhất Thương lấy hết dũng cảm nói.

_ Trước đây, nhi thần rất thích học, hoàng ngạch nương thấy vậy liền cỗ vũ nhi thần học.

Lúc đầu vẫn bình thường, cho đến khi ngày nào hoàng ngạch nương cũng luôn lấy thành tích học tập của nhi thần so sánh với Lăng Nhất Ngôn, luôn muốn nhi thần phải có thành tích cao hơn đệ ấy, vì vậy bắt nhi thần ngày đêm học…..

Lý Quân Khuê thở dài…Lại là căn bệnh “thành tích” của các nhị vị phụ huynh đây sao.

_Còn nữa, luôn bắt nhi thần học, không được vui chơi, nhi thần làm sai liền đánh nhi thần, mắng nhi thần…..Từ đó, nhi thần luôn sợ hãi, sợ khi học sẽ phạm sai lầm, nhưng càng sợ sai thì thì ….càng làm sai…Sau đó nhi thần không muốn học, bài tập mà hoàng ngạch nương giao cho nhi thần quá khó, nhi thần không làm được ….liền không giảng cho nhi thần mà trực tiếp đánh nhi thần, nhi thần...!cũng biết đau mà….

truyện kiếm hiệp hay
Lý Quân Khuê tội nghiệp cho đại hoàng tử.


Nhìn Lăng Nhất Thương chỉ mới bảy tuổi mà đã phải học hành lên bờ xuống ruộng như thế, còn cô lúc bảy tuổi thì sao chứ, vẫn còn lông bông đi chơi khắp nơi đến nỗi bà phải cầm roi đi kiếm cô về…
- Ta đồng cảm với con.

Sau này có bài tập gì không hiểu, cứ mang hết qua đây, ta cùng giải với con.

_Được sao Thục phi nương nương? Người….sẽ không đánh nhi thần chứ?
- Không đâu.

Đã là bằng hữu phải cùng nhau học tập, vượt qua khó khăn chứ, đúng không nào? Hoàng ngạch nương của con ghét ta như vậy, e rằng ta khuyên không được, chỉ có thể giúp con như vậy thôi.

À mà Lăng Nhất Thiên …à không…hoàng a mã con không biết chuyện này sao?
_Không ạ.

Mỗi lần hoàng a mã thấy nhi thần liền chán ghét nhi thần, chỉ thích Ngôn đệ đệ thôi….


Bình luận

Truyện đang đọc