BẤT ĐẮC DĨ XUYÊN KHÔNG TRANH SỦNG VÌ ĐAM MÊ


- Tỷ tỷ, trà và trà sữa của tỷ đây.

Sau đó Vân Lạc nhanh chóng lui ra để dành "không gian riêng tư" cho "hai người".

Lăng Nhất Thiên vẫn còn chưa hết bất ngờ.

Trà vốn dĩ đựng trong ly nay lại cô lại đựng trong một cái ấm nhỏ bằng gốm điểm thêm hoa văn, sau đó Thục phi mới từ rót trà từ ấm sang một cái tách nhỏ cũng bằng gốm, có cùng hoa văn với cái ấm.

Động tác rót trà của Thục phi vô cùng khoan thai và tao nhã, nhìn thôi cũng thấy rất đẹp mắt (Đương nhiên vì ở thời hiện đại, Lý Quân Khuê đã từng học một khoá trà đạo để tiện cho việc đi đàm đạo với các đối tác là đối tượng cao tuổi nên động tác mới thành thục như vậy).

Còn về phía trà sữa thì Lăng Nhất Thiên hắn đoán chính là thức uống được đựng trong một cái ly cao, thẳng, và có màu đục đục, có mùi thơm của trà, trong đó còn có đá.

Bình thường hắn chỉ dùng đá để tản nhiệt trong cung vào mùa hè, bây giờ hắn mới thấy có người dùng đá bỏ vào nước uống.

~Mời hoàng thượng dùng trà.

Lý Quân Khuê chậm rãi nói.

Lăng Nhất Thiên uống một ngụm, liền nhận ra đây chắc chắn là lần đầu tiên hắn uống loại trà này.

Loại trà này vừa có mùi thơm nhẹ của nhiều loại hoa, có vị ngọt thanh của mật ong, lại tựa hồ có thêm trái cây, hắn nhịn không được liền cảm thán:

- Trà này của cung ngươi rất ngon, ta rất thích.

Tên trà là gì? Cống phẩm của nước nào? Ta chưa từng uống loại này bao giờ.

~Trà này không phải trà cống phẩm, là trà tự tay ta ướp, trà hoa.

Tổng cộng một bộ ta ướp gồm có hơn hai mươi vị khác nhau, đây chính là vị thứ chín.

- Vậy sao? Ta...muốn xin một ít về uống.

~Không được, đây chính là loại trà đặc trưng của Ngọc Tâm cung, ngoại trừ Nguyệt Thần cung ( cung của thái hậu) là trường hợp ngoại lệ, còn lại không thể truyền ra ngoài được.

Xin hoàng thượng tha tội.

- Không sao...Ngươi không cho thì thôi ta không ép.

Xong chuyện rồi, những gì cần hỏi, ta hỏi hết rồi, ta đi đây.

Lăng Nhất Thiên biết ngay kết quả là như vậy nhưng cũng ôm một tia hi vọng, cơ lại lại bị Lý Quân Khuê hung hăng dập tắt, nên không còn lí do nào nữa để ở lại đây, nên đành quay về Dưỡng Tâm Điện.

Nhưng Lăng Nhất Thiên còn chưa kịp ra khỏi cổng được vài bước đã vội vàng quay trở lại vì sực nhớ còn một chuyện chưa hỏi.

Lúc này Lý Quân Khuê đã chạy ra khu vườn phía sau chính viện của cô để chăm sóc cho những bông hoa yêu quí của cô.

Bây giờ Tiểu Phong mới nói:
- May mắn cho tỷ tỷ, hoàng thượng vẫn không biết tỷ tỷ đã đập phá gần hết các hậu viện của Ngọc Tâm cung để trồng hoa....!
~Ha..Nhắc ta mới nhớ, may là tên Lăng Nhất Thiên đó bị hỏng mắt rồi nên không thấy cung của hắn nhỏ lại nhiều...hahaaa
Lúc quay lại, Lăng Nhất Thiên không thấy bóng dáng Lý Quân Khuê ở trên lầu, ở chính viện cũng không thấy, nên tò mò chạy ra phía sau chính viện, ai ngờ đúng lúc lại nghe được bí mật động trời này.

Hèn gì lúc mới bước vào Ngọc Tâm cung, chả trách hắn thấy nhỏ như vậy, lại còn ngửi thấy mùi thơm của hoa, hoá ra phía sau chính viện còn có một dải đất trồng rất nhiều loại hoa với số lượng không hề nhỏ, bên cạnh đó còn có các loại rau củ quả, nói chung không thiếu thứ gì.

Lúc này Lý Quân Khuê vẫn chưa biết gì, chơt giật mình khi nghe có người nói:
- Hay lắm, dám cả gan đập phá gần hết cung điện của trẫm, lại còn ăn nói với trẫm như vậy.

Bất ngờ nghe tiếng của Lăng Nhất Thiên, Lý Quân Khuê hơi hoảng hồn nghĩ: "Thôi tiêu rồi, chắc hắn sẽ không tha cho mình đâu.

A cùng lắm là chạy đến chỗ thái hậu, hắn không dám làm gì ta đâu.


Hi", nhưng kịp thời lấy lại bình tĩnh, dõng dạc nói:
~ Ta đã được thái hậu cho phép mới làm.như vậy.

Suýt nữa thì Lăng Nhất Thiên hắn sặc máu mũi, chưa từng thấy phi tử nào của hắn đã làm sai mà còn tự tin như vậy, nhưng nghe kĩ nội dung của câu nói thì hắn chợt nhân ra hắn đã quên mất, sau lưng Lý Quân Khuê còn có thái hậu chống lưng.

Nhưng hắn vẫn không hết bức xúc nói:
- Nhưng ít ra ngươi phải thông báo với trẫm.

~Lúc đó người đã dẫn tam cung lục viện của người đi săn rồi, chỉ còn ta và thái hậu ở lại thôi Lăng Thiên Thành thôi.

- Hoá ra là vậy.

Được ta không tính toán với cô nữa.

Chà...chỗ này rất tốt, xem ra cô tốn không ít công sức.

Lý Quân Khuê khẽ cười nhạo.

Tên Lăng Nhất Thiên này có phải hoàng đế của một nước không vậy, dễ dàng bị cô xỏ mũi thế không biết, đúng là thái hậu cho phép cô xây thêm nhà bếp nhưng cũng không biết cô đập phá gần hết hậu viện Ngọc Tâm cung, sau này cô mới "tiền trảm hậu tấu" làm thái hậu giận cô nửa ngày, nhưng nhờ cô mặt dày đi theo mè nheo nên thái hậu cũng nhanh chóng hết giận.

- Này, chỗ này của ngươi rất thoải mái, ta rất thích, mai ta lại đến.

Lăng Nhất Thiên lại nhìn thấy cảnh đẹp cơ hồ quên mất tội "khi quân" của Lý Quân Khuê, sau đó nhanh chóng nói.

Lý Quân Khuê bây giờ tắt ngúm nụ cười hồi nãy.


Mới đầu, momg muốn hắn cứ tiếp tục chán ghét cung Ngọc Tâm này để cô ngày ngày gây lộn với hắn, thế mới vui, thế mà bây giờ đổi lại hắn vô cùng thích cung này lại còn đòi mai đến nữa.

Coi có tức không? Hắn đã đến được lần một, chắc chắn sẽ có lần hai, ba, bốn,.....Đến lúc đó, cuộc sống bình yên của cô sẽ nhanh chóng bị quấy đảo bởi những con người nham hiểm trong hậu cung.

Không được, cô đành hết cách để Lăng Nhất Thiên chán ghét nơi này: mắng chửi có, doạ đánh đập cũng có, năn nỉ cũng có luôn.

Ai mà biết được tên hoàng thượng Lăng Nhất Thiên này lại "lì" như vậy.

Cuối cùng Lý Quân Khuê chịu thua, cô đành để tên Lăng Nhất Thiên đó muốn làm gì thì làm.

Ngậm một cục tức đi vào tẩm cung nằm.

Đám người A Tam A Tứ lại cười.

Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử của mình đấu "võ mồm" bị thua.

Lý Quân Khuê trừng mắt, bọn họ cũng ngậm miệng lại nhưng thầm cười trong lòng.

Bây giờ A Tam, A Tứ cũng gọi Lý Quân Khuê cũng gọi là tỷ tỷ rồi, bọn họ cũng dần thân thiết với nhau hơn, đặc biệt Tiểu Phong lại càng thân hơn, cứ như anh em một nhà vậy......


Bình luận

Truyện đang đọc