BẤT ĐẲNG THỨC NGƯỢC CHIỀU

Giống như chưa trải qua mùa thu mà mùa đông đã đến.

Ngày đầu tiên của tháng mười hai, các nơi trên thành phố Dương Giang xuất hiện hiện tượng sương giá.

Lúc thức dậy vào buổi sáng, trên lớp kính cửa sổ giống như phủ một tầng sương, tất cả cảnh vật bên ngoài đều trở nên mơ hồ.

Phong Tĩnh vừa mở cửa ban công ra, gió lạnh lạnh thấu xương lập tức vọt vào, đập lên mặt giống như dao cạo. Cô vội vàng đóng cửa lại, quay về phòng, đi ra phòng khách rót một cốc nước nóng.

Hơi nước trong cốc bay lên mờ mịt, cô ôm lấy thành cốc, hai tay nhanh chóng trở nên ấm áp.

Điện thoại di động vang lên, là đồng nghiệp trong khoa gọi đến hỏi cô vài vấn đề về kê đơn phối thuốc.

Phong Tĩnh giải đáp rất kiên nhẫn, đồng nghiệp thở dài, kể cho cô nghe về tình huống gần đây của bệnh viện: "Bác sĩ Phong, khoảng thời gian cô không đi làm này bệnh nhân trong phòng khám đều rất nhớ cô, mỗi lần đến đều hỏi lúc nào cô mới đến mở khám."

"Cô biết không? Đầu tuần bác sĩ Từ của khoa gây mê còn tìm chủ nhiệm Lâm khoa hành chính cãi nhau một trận, cô ấy không đồng ý với quyết định của bệnh viện, thậm chí còn liên hợp các phòng đề xuất ký tên, đệ trình thư mời. Cô ấy cho rằng, không nên bởi vì lời đồn đại từ không thành có trên mạng mà tạm thời cách chức cô, yêu cầu bệnh viện huỷ bỏ quyết định cách chức tạm thời với cô."

Phong Tĩnh cảm thấy bất ngờ: "Bác sĩ Từ?"

Cô vẫn cho rằng Từ Thi Nhân có ý kiến với mình, không nghĩ tới đối phương sẽ nói chuyện giúp cô.

Trong khoảng thời gian tạm thời cách chức này, nhịp sống của cô dần chậm lại.

Ăn sáng xong, Phong Tĩnh viết luận văn một lát, đến mười giờ, cô mới chậm rãi mặc quần áo tử tế, ra đường mua thức ăn.

Trên đường tới siêu thị, Phong Tĩnh gửi tin nhắn cho Tần Tranh: [Buổi tối muốn ăn gì? Cơm tây thì sao? Em nhớ là hôm qua anh nói muốn ăn.]

Tần Tranh vừa lúc đang rảnh, trả lời rất nhanh: [Rốt cuộc là em muốn ăn hay là anh muốn ăn?]

Dù cho cách màn hình cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu chế nhạo của anh khi gửi câu này.

Phong Tĩnh im lặng, trả lời: [Anh nhìn mây trên trời xem, có giống số điểm anh bị trừ đi không?]

Tần Tranh lập tức đổi giọng: [Được, là anh muốn ăn.]

Lúc này Phong Tĩnh mới thỏa mãn thu hồi điện thoại.

Cô đi đến ven đường, đèn tín hiệu trên lối đi bộ vừa lúc chuyển thành màu đỏ.

Phong Tĩnh dứng lại trước vằn đường chờ đèn đỏ, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía đối diện.

Dương Bái Bái mới đi ra từ chợ đối diện, đi đến ven đường, trong tay xách theo túi lớn túi bé, đang chuẩn bị băng qua đường.

Con số dưới đèn tín hiệu đang đếm ngược, tất cả mọi thứ trên đường nhìn đều giống như bình thường.

Bỗng nhiên, một chiếc xe Honda màu trắng quẹo từ bên cạnh ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lập tức xông về lối đi bộ đối diện!

Biến cố như vậy, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp trở tay.

Phong Tĩnh biến sắc, vô ý thức kêu lên với Dương Bái Bái: "Cẩn thận!"

Đúng lúc này, một người lao từ bên cạnh ra, vươn tay muốn kéo Dương Bái Bái đi.

Nhưng cậu ta vẫn chậm một bước, chiếc xe kia quẹo một cái đụng trúng phần eo của cô ta, cô ta bị đâm ngã nghiêng sang bên cạnh, đồ vật trong tay lập tức rơi đầy đất, hoa quả, rau dưa văng khắp nơi.

Chiếc xe Honda kia dường như là cố tình làm vậy, thấy đụng trúng mục tiêu bèn hất đuôi xe, một lần nữa xông xuống đường rồi nhanh chóng biến mất ở nơi xa.

Đầu Dương Bái Bái đập xuống đất, vẫn không quên dùng tay che chở bụng của mình. Cô ta nằm dưới đất, ý thức dần mơ hồ.

Đèn tín hiệu chuyển xanh, Phong Tĩnh vội vàng chạy qua.

Lúc chạy về phía Dương Bái Bái, cô thoáng nhìn thấy người vừa bất ngờ xuất hiện vừa rồi.

Đường Gia Niên?

Không kịp suy nghĩ sao cậu ấy lại xuất hiện ở nơi này, Phong Tĩnh chạy đến bên cạnh Dương Bái Bái, ném đồ trên tay, ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của cô ta.

Lúc này, có hai người chạy từ hai phía khác nhau đến, một người đuổi theo chiếc xe Honda kia, một người cũng chạy tới kiểm tra tình huống, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi 120.

Bị thương do bị xe đụng, trên người Dương Bái Bái có tình trạng xuất huyết.

Phong Tĩnh vội vàng lật bao châm cứu ra, đi cầm máu cho cô ta.

Đường Gia Niên đứng ở bên cạnh nhìn, hơi nóng nảy nhắc nhở: "Bác sĩ Phong, bây giờ chị còn đang trong lúc bị cách chức tạm thời, để em tới làm cấp cứu đi."

"Không cần, cứu người không liên quan gì tới cách chức hay không cách chức hết, cùng lắm thì huỷ bỏ giấy hành nghề bác sĩ của tôi." Phong Tĩnh quyết đoán cự tuyệt, cầm máu cho Dương Bái Bái.

Xe cứu thương nhanh chóng đến hiện trường.

Đưa Dương Bái Bái lên xe cứu thương, lúc này Phong Tĩnh mới chú ý tới những thứ rơi vãi trên mặt đất.

Là đồ ăn Dương Bái Bái mua.

Cua, tôm, sò hến... còn có rau sam?

Cô nhíu mày.

***

Đến bệnh viện, Phong Tĩnh mới phát hiện, Đường Gia Niên cùng đi theo xe cứu thương đến không biết đã rời đi từ lúc nào.

Lúc sau Tần Tranh và đội trưởng Tống cũng chạy đến bệnh viện.

Hoá ra hai người vừa xuất hiện ở hiện trường tai nạn xe cộ là cảnh sát mặc thường phục, vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Dương Bái Bái.

Biết được chuyện đã xảy ra ở hiện trường, đội trưởng Tống nhíu mày lại: "Vẫn chậm một bước, để người chạy thoát rồi."

Anh ấy nắm chặt nắm đấm: "Không nghĩ tới bọn họ lại ra tay nhanh đến vậy, ngay cả một người phụ nữ có thai cũng không buông tha, có còn tính người không?"

Tần Tranh nhìn về phía Phong Tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc: "Tình huống bây giờ thế nào?"

Phong Tĩnh nói: "Em cầm máu tạm thời cho cô ta rồi, bây giờ người còn đang làm kiểm tra bên trong."

Lúc này, một bác sĩ đi ra từ phòng kiểm tra: "Người nhà của bệnh nhân có đây không?"

"Em đi xem cô ta thế nào."

Phong Tĩnh nói với hai người một tiếng rồi đi theo bác sĩ vào phòng kiểm tra.

Dương Bái Bái ý thức mơ hồ, trong quá trình kiểm tra vẫn luôn vô ý thức giãy dụa, còn không ngừng hô: "Con, con của tôi."

"Đứa nhỏ không sao, cô yên tâm." Phong Tĩnh nhẹ giọng an ủi.

Dương Bái Bái không giãy dụa nữa, yên lặng để kiểm tra của bác sĩ.

Mãi cho đến lúc cô ta được đưa vào phòng bệnh thì ý thức mời dần hồi phục. Nhìn thấy Phong Tĩnh đứng cạnh giường, cô ta khẽ cau mày, vuốt đầu, thắc mắc hỏi: "Phong Tĩnh? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"

Phong Tĩnh nói: "Cô bị ô tô đâm ở trên đường, cô còn nhớ rõ không?"

"Ô tô đâm?" Dương Bái Bái thì thào nói, bỗng giật mình: "Con! Con của tôi..."

Phong Tĩnh nắm chặt lấy tay cô ta, lên tiếng động viên: "Bác sĩ vừa kiểm tra cho cô rồi, đứa nhỏ không sao, yên tâm."

Nghe vậy, cảm xúc của Dương Bái Bái mới bình tĩnh lại. Cô ta nhìn về phía Phong Tĩnh, sắc mặt tái nhợt: "Là cô đã cứu tôi phải không? Cảm ơn."

"Không cần, đồ của cô tôi cũng nhặt lại giúp cô rồi." Phong Tĩnh vờ như lơ đãng hỏi: "Vừa nãy cô đi mua đồ ăn à? Những thứ kia là ai bảo cô mua, sao đều là hải sản thế?"

Dương Bái Bái nói: "Hải sản đều là A Luân thích ăn, anh ấy thích ăn canh cá rau sam nên bảo tôi nấu cho anh ấy ăn mỗi ngày."

Phong Tĩnh thắc mắc: "Ngày nào hai người cũng ăn món này à?"

Dương Bái Bái vuốt nhẹ bụng dưới, khoé miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào: "A Luân nói, rau sam là rau răng ngựa, cũng tốt cho tôi."

Phong Tĩnh im lặng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Là đội trưởng Tống dẫn người đến tìm Dương Bái Bái để hỏi thăm về vụ tai nạn xe cộ.

Dương Bái Bái tinh lực không đủ, sau khi phối hợp cảnh sát làm ghi chép xong thì nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cô ta mơ màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì phát hiện rèm cửa trong phòng bệnh đều được kéo kín, ánh sáng mờ mờ, cũng không nhìn ra bây giờ đang là ban ngày hay buổi tối.

Loáng thoáng, hình như cô ta nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

Là Phong Tĩnh và Tần Tranh, bọn họ đang ở ngoài phòng bệnh, đang bàn luận gì đó.

"... Cô ta thích Mạnh Thạc Luân như thế, chuyện này vẫn đừng nên nói cho cô ta."

Vẻ mặt Phong Tĩnh nghiêm túc: "Cua và hải sản đều là đồ ăn mang tính hàn, lâu lâu ăn một hai bữa không sao, thường xuyên ăn, nhất là phụ nữ có thai, sẽ tăng nguy cơ sinh non."

"Còn rau sam tuy là rau dưa, nhưng cũng là một vị thuốc đông y. Nó dược tính lạnh, có ảnh hưởng kích thích tử cung rất rõ ràng, sẽ thúc đẩy tử cung co vào, ăn nhiều có thể sẽ dẫn đến sinh non."

Cô ngừng lại, lại không hiểu hỏi: "Nhưng tại sao Mạnh Thạc Luân lại muốn để Dương Bái Bái ăn thứ này?"

Tần Tranh lạnh lùng chế giễu nói: "Mạnh Thạc Luân có thể vì người kia và lợi ích mà hi sinh tình cảm của mình, còn có cái gì không thể hi sinh? Nói không chừng, lần tai nạn xe cộ này..."

Dương Bái Bái giật mình, vô ý thức nắm chặt lấy chăn, trái tim cũng thắt lại.

"Đúng rồi, đội trưởng Tống đâu?" Phong Tĩnh nhìn ngó trái phải, hỏi.

Tần Tranh nói: "Có một vụ án, anh ấy phải chạy về xử lý."

Phong Tĩnh nhìn về phía anh, tò mò: "Là vụ án như thế nào?"

Tần Tranh dừng lại, mới nói: "Một người mẹ trẻ nhìn thấy có kẻ bắt cóc đang lừa bán trẻ nhỏ nhưng lại lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt."

"Không nghĩ tới hôm sau cô ta lại được cảnh sát thông báo, trong nhóm trẻ con bị lừa bán có con của cô ta. Bọn buôn người sợ trẻ con làm ầm ĩ nên cho đứa nhỏ uống thuốc, kết quả đứa nhỏ bị độc câm, còn biến thành đứa ngốc."

"Chỉ cần báo cảnh sát là có thể cứu vớt rất nhiều gia đình, nhưng cô ta không làm." Giọng của anh rất nặng nề: "Đến cuối cùng, ngay cả gia đình của chính cô ta cũng bị huỷ, có lẽ, đây chính là báo ứng..."

Phong Tĩnh cảm khái nói: "Đúng vậy, có đôi lúc thờ ơ lạnh nhạt cũng coi như tiếp tay cho kẻ ác."

Hai mắt Dương Bái Bái trống rỗng nhìn trần nhà, trái tim giống như bị rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Không biết qua bao lâu, suy nghĩ của cô ta bị kéo về. Cô ta vươn tay, mò mẫm, ấn xuống chuông gọi đầu giường.

Phong Tĩnh và Tần Tranh nghe thấy tiếng chuông, lập tức đẩy cửa đi vào.

"Bái Bái, cô tỉnh rồi à?" Phong Tĩnh đi qua, cười với cô ta: "Thủ tục nằm viện đã làm xong giúp cô rồi, cần thông báo cho người nhà của cô không?"

"Không cần!"

Dương Bái Bái phản ứng mạnh mẽ, cô ta đỡ bụng dưới, dùng sức lắc đầu: "Không cần thông báo!"

"Hả? Ngay cả Mạnh Thạc Luân cũng không cần thông báo à?" Tần Tranh nhíu mày, dường như khó hiểu.

"Tạm thời không cần, tôi..." Dương Bái Bái cắn nhẹ môi dưới, gian nan lên tiếng: "Có thể nhờ hai người một chuyện không?"

Phong Tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"

"Tôi..." Dương Bái Bái giống như đã hạ quyết tâm nào đó, ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết: "Tôi muốn báo cảnh sát."

Tần Tranh và Phong Tĩnh nhìn nhau, đều nhìn thấy tín hiệu trong mắt nhau.

Thành công rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc