BẤT ĐẲNG THỨC NGƯỢC CHIỀU

Vào ngày cuộc thi kết thúc, Phong Tĩnh và Tần Tranh cùng nhau đến hiện trường xem nghi lễ bế mạc.

Dưới màn đêm dày, pháo hoa bay lên, nở rộ sắc thái hoa mỹ.

Pháo hoa rực rỡ nháy mắt chiếu sáng bầu trời, giống như ban ngày.

Pháo hoa nở rộ, vô cùng chói lọi.

Pháo hoa rơi xuống, biến thành từng đoá từng đoá hoa lấp lánh sáng long lanh, nhẹ nhàng rơi xuống giống như mưa phùn, bay lả tả tựa như kim cương vụn đầy mộng ảo, trong đêm tối có vẻ cực kỳ xán lạn, rực rỡ.

"Đẹp thật đó." Phong Tĩnh ngước nhìn bầu trời, không nhịn được cảm thán.

"Ừ."

Tần Tranh nhìn người bên cạnh một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khoé môi cũng ngậm ý cười nhàn nhạt.

Những quả pháo hoa cuối cùng hợp thành một dòng chữ...

Love & peace.

Đây là ước mơ của toàn thế giới.

Bạn bè các nơi trên thế giới tụ tập nơi đây, nhìn ngắm bữa tiệc pháo hoa rực rỡ này, trong lòng tràn đầy vui vẻ, bất ngờ và cảm động.

Cảm giác chân thực này khiến cho bọn họ rất cảm động, cũng khiến cho rất nhiều người rơi nước mắt.

Có gió thổi qua, từng hạt trân châu sáng lấp lánh tung bay trong không khí, lập loè ánh sáng mê người giữa bầu trời đêm.

Dưới một mảnh ánh sao này, trên sân khấu chậm rãi dâng lên một làn sương mù...

Đó là hình chiếu 3D.

Nguồn gốc của nền văn hoá Trung Hoa, từ chữ viết ban sơ, khởi nguồn của ngôn ngữ, chậm rãi trải thành một cuộn tranh lịch sử. Trường Thành rộng lớn, kiến trúc cổ, sau đó là bốn phát minh vĩ đại, văn hoá phi vật thể, bốn kiểu thêu nổi tiếng, đông y dược... lần lượt hiện ra trước mắt.

Từ phát minh khởi nguồn đến thời đại mới, người mọi quốc tịch trên thế giới cùng nhau chứng kiến bữa tiệc lớn này.

"Đây là tổ quốc của chúng ta."

Cùng nhau chứng kiến sự phồn vinh hưng thịnh của tổ quốc, đây là một chuyện đáng để tự hào.

Cuộc biểu diễn này cũng giới thiệu lịch sử phát triển và nguồn gốc của đông y dược.

Phong Tĩnh nhìn cuộn tranh khí thế to lớn không hề chớp mắt, cảm xúc dâng trào.

Mong đất nước của chúng ta mãi mãi cường thịnh như vậy, quốc thái dân an, nhân dân hạnh phúc an khang.

Nền văn minh của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh, nhân dân chúng ta cũng sẽ càng ngày càng hạnh phúc.

Cuối cùng, pháo hoa tan hết.

Buổi lễ này cũng kết thúc.

Mỗi người đều đắm chìm trong đó không muốn rời đi.

Mọi người đi về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ vượt qua một quãng thời gian dài trên máy bay, tàu hoả hoặc tàu cao tốc, sau đó chạy đến trạm tiếp theo.

***

Mãi đến lúc về đến thành phố Dương Giang, Tần Tranh trái lo phải nghĩ, từ đầu đến cuối vẫn không nhớ ra được 0.01 điểm đã biến mất kia rốt cuộc chạy đi đâu.

Sau khi xuống trạm đường sắt nhẹ, hai người bắt xe về chung cư.

Kéo hành lý vào chung cư, Tần Tranh cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Phong, bây giờ có thể nói cho anh biết 0.01 điểm kia ở đâu không?"

Phong Tĩnh dừng lại, ánh mắt nhìn anh giống như cười mà không phải cười: "Nói rồi mà, tự anh nghĩ đi."

Tần Tranh nhíu mày: "Thế cho ít gợi ý cũng được chứ?"

Phong Tĩnh đang định nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng la lo lắng.

"Có đứa nhỏ rơi từ cửa sổ xuống!"

Sự chú ý của hai người nháy mắt bị kéo đi.

Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, trước một toà nhà chung cư cách đó không xa vây quanh một đám người.

Vị trí cửa sổ trên lầu ba, một bé trai bị kẹt cổ trong lớp lưới bảo vệ, hai chân treo lơ lửng trên không, không ngừng oa oa khóc lớn.

Loại lưới bảo vệ mà toà nhà kia lắp đặt đa số đều là lưới bảo vệ kiểu cũ, khoảng trống khá lớn, người bé trai vừa lúc lọt qua được, nhưng đến đầu lại bị kẹt lại.

Cậu bé khoảng năm tuổi, dường như không hiểu hoàn cảnh của bản thân, càng không ngừng uốn éo người muốn thoát khỏi ràng buộc, khuôn mặt bắt đầu xuất hiện tình trạng sung huyết.

Tình huống vô cùng nguy hiểm, người xung quanh nhìn mà kinh hồn bạt vía, lại bó tay không có cách nào.

"Thông báo cho người nhà đứa nhỏ chưa?"

"Tôi chỉ quen biết bà nội nó, nhưng buổi sáng tôi thấy bà nội nó ra ngoài rồi, tôi cũng không có cách liên lạc với người nhà nó."

Người ở cửa hàng bên cạnh vội vàng chuyển một cái thang đến, nhưng chiều dài không đủ, hoàn toàn không với tới được đứa nhỏ.

"Mau báo cảnh sát!" Tần Tranh giao hành lý cho Phong Tĩnh rồi không chút do dự chạy ngay qua đó. Anh leo lên thang, túm lấy lưới bảo vệ trên tầng hai, nhanh nhẹn nhảy vọt lên, mấy lần leo lên theo vách tường.

Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, anh giẫm lên tấm che mưa lầu dưới, một tay nắm lấy lưới bảo vệ, một tay nâng đứa nhỏ lên.

Tình huống nguy hiểm tạm thời giải trừ, người đi đường vây xem đều thở phào một hơi.

Nhưng tấm che mưa chỉ là một tầng sắt lá rất mỏng, nhìn cũng không rắn chắc. Phong Tĩnh báo cảnh sát xong, nhìn Tần Tranh đang cố gắng đứng trên lầu ba nâng bé trai, không kìm lòng được siết chặt điện thoại, trong lòng vô cùng lo lắng.

Mấy phút sau, cảnh sát và đội phòng cháy chữa cháy đuổi đến hiện trường, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không liên lạc được với người nhà của bé trai.

Sau một hồi bàn bạc, nhân viên cứu hoả phá cửa vào nhà, cứu đứa nhỏ ra.

Lúc này cuối cùng bà nội của bé trai mới khoan thai tới chậm. Bà về đến nhà, phát hiện một đống người vây quanh dưới lầu thì cho rằng có gì náo nhiệt bèn xúm vào, vừa nhìn vào lại thấy cháu mình.

Lúc này bà mới biết cháu của mình xuýt chút nữa thì rơi từ cửa sổ xuống, tức thì vừa kinh vừa sợ.

Cảnh sát nhân dân phê bình giáo dục bà nội của bé trai: "Cháu của bà còn nhỏ như thế, sao có thể để cháu ở nhà một mình? Như vậy rất nguy hiểm..."

Tần Tranh quay về mặt đất, nhận lấy hành lý từ trong tay Phong Tĩnh: "Đi thôi."

Phong Tĩnh nhìn vào trong một cái rồi cùng anh lặng lẽ lùi ra khỏi đám đông.

Lúc sắp đến dưới lầu trọ, Phong Tĩnh mới chú ý đến trên tay Tần Tranh có vết máu chảy xuống.

"Tay anh đang chảy máu!"

Phong Tĩnh giật mình, vội vàng buông hành lý ra nắm lấy tay anh.

Trên cánh tay có một vết thương đáng sợ, hẳn là lúc nãy cứu người bị lưới sắt và sắt lá quấn trên lưới bảo vệ cắt qua.

"Anh không sao." Tần Tranh nhẹ nhàng nói. Anh cử động tay một cái, lông mày lại không tử chủ được nhíu lại.

Phong Tĩnh nhìn ở trong mắt: "Cháy máu sao lại không sao, mau đi về, em xử lý vết thương cho anh."

Cô vội vàng kéo anh về nhà, lấy hộp y tế ra rửa sạch miệng vết thương cho anh.

Phong Tĩnh hơi đau lòng: "Vết thương sâu thế, còn kéo thương cơ bắp và dây chằng, anh còn nói không sao."

Tần Tranh cười cười: "Vết thương nhỏ thế này, thật sự không có việc gì, bình thường lúc bọn anh huấn luyện..."

Anh dừng lại, không nói tiếp.

Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía anh, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.

Tần Tranh khẽ nhướng mày, lại vẫn cười nói: "Bây giờ có thể cho anh gợi ý chưa?"

Phong Tĩnh cúi đầu xuống, băng bó kỹ vết thương cho anh rồi nói: "Giấu trong hồi ức của chúng ta."

Giấu... trong hồi ức?

Tần Tranh ngẩn ra.

***

Số điểm giấu trong hồi ức, Tần Tranh vẫn không thể nào nhớ ra.

Mãi đến chạng vạng tối, anh vào thư phòng cầm một quyển sách.

Một quyển nhật ký đặt ở trên bàn đọc sách.

Bàn đọc sách đối diện với cửa sổ đang mở, vừa lúc có gió thổi vào, trang giấy bị thổi lật phần phật, lật liền vài tờ. Gió ngừng, quyển nhật ký dừng ở trang nào đó.

Tần Tranh ngẩn ra, đi qua, vừa định khép quyển nhật ký lại thì lại nhìn thấy dòng chữ bên trên...

"Cái tên Tần Tranh này thật sự quá đáng ghét!

Tức thật đấy, nhưng làm một cô gái thuỳ mị, vẫn phải giữ nụ cười.

Thế mà cậu ta còn hỏi mình là trong lòng mình cậu ta đáng giá bao nhiêu điểm, trong lòng bản thân cậu ta không biết hay sao?

Nếu như điểm tối đa là 100 điểm, thế thì cậu ta cũng chỉ đáng giá 0.01 điểm."

Bên cạnh còn vẽ đầu một chú ếch xanh.

Tần Tranh cầm lấy quyển nhật ký.

Trang bên cạng còn có mấy câu...

"Nhưng hình như mình thích một người...

Người này, cho dù trong lòng mình cậu ta chỉ có 0.01 điểm.

Từ đầu đến cuối cũng không thể tin nổi, nhiều hơn chán ghét 0.01 điểm, sẽ là thích."

Nhật ký trước kia của Phong Tĩnh, nét chữ còn có vẻ hơi non nớt, lại viết hết tâm tư của thiếu nữ.

Tần Tranh nhẹ nhếch môi.

Tìm được rồi.

0.01 điểm "mất tích" kia, hoá ra là ở đây.

Bình luận

Truyện đang đọc