BẮT ĐƯỢC CÁI ĐUÔI CỦA ANH

Nhậm Hiểu Tĩnh phát hiện dạo gần đây Chu Song Song trở nên vô cùng cố gắng.
Trước kia khi ngồi cùng bàn với Chu Song Song, Nhậm Hiểu Tĩnh biết cô trong giờ học rất thích vẽ vời, thế mà sau này đổi chỗ, ngồi bên cạnh Cố Hề Đình lạnh lùng, Nhậm Hiểu Tĩnh lại không thấy cô vẽ lần nào.
Cho dù là không vẽ nhưng Chu Song Song cũng không hứng thú với việc học tập.
Vậy mà tại sao bỗng nhiên hai ngày này lại bỗng nhiên yêu học tập?
Nhậm Hiểu Tĩnh sờ cằm mình, nhìn Chu Song Song ở phía sau không biết ý chí chiến đấu từ đâu mà ra.
"Song Song, cậu làm gì đó?"
Bởi vì Cố Hề Đình không có ở đây nên Nhậm Hiểu Tĩnh rất tùy ý.
"Đề này khó quá, mình giải mãi chẳng ra..." Chu Song Song gãi cổ, trong tay cô nắm bút, giương mắt nhìn về phía Nhậm Hiểu Tĩnh.
Nhậm Hiểu Tĩnh thấy đôi mắt yêu kiều của cô thì đưa tay ra sờ đầu.
"Để mình xem."
Nhậm Hiểu Tĩnh lấy vở bài tập của cô nhìn qua.
Thành tích của Nhậm Hiểu Tĩnh không tệ lắm.
Các môn tự nhiên cô vẫn luôn rất tốt, chỉ có môn tiếng Anh bị thụt lùi cho nên ở hạng giữa trong lớp 11-3 này.
11-3 không phải là lớp giỏi nhất khối nhưng trong lớp có rất nhiều người đứng top.
Thêm học thần Cố Hề Đình lúc nào cũng vững ở trong top5 nên hạng của lớp 11-3 cũng được tăng lên.
Vì vậy Chu Song Song trở nên thật tầm thường.
Nhưng kể từ khi cô vào lớp, các bạn đều đối xử tốt với cô, không ai phân biệt thành tích hay vì nguyên nhân nào đó mà xa lánh.
Ngược lại còn có rất nhiều bạn học chủ động đến nói chuyện, hoặc cho cô mượn bút ký học tập.
Mặc cho Chu Song Song hiếm khi mở miệng, ở trước mặt mọi người lúc nào cũng trầm mặc ít nói.
Chu Song Song vừa cảm thấy kỳ lạ vừa cảm thấy mọi người thật thân thiện.
Cô rất cảm kích và cũng rất thích lớp 11-3 này.
"À, bài này mình biết làm, để mình giảng cho cậu..."
Nhậm Hiểu Tĩnh cầm vở bài tập của cô, sau đó lấy bút ra ghi chép.
Chu Song Song cúi thấp đầu nghe giảng.
Nhờ Nhậm Hiểu Tĩnh giảng giải tỉ mỉ nên Chu Song Song rốt cuộc cũng hiểu điểm chủ yếu.
Cô nở một nụ cười, "Cảm ơn cậu Hiểu Tĩnh."
Nhậm Hiểu Tĩnh véo má cô, "Cậu còn chưa nói cho mình biết, tại sao cậu lại cố gắng học tập vậy chứ?"
"Mình muốn đậu Đại học." Chu Song Song vừa giải bài vừa nói.
"..." Nhậm Hiểu tĩnh khoanh tay nhìn cô, "Thì ở trong lớp này ai mà không muốn đậu đại học?"
"Mình còn nghĩ cậu vì yêu mà phát điên ấy."
Chu Song Song nghe mấy chữ "Vì yêu mà phát điên" liền dừng động tác, gò má tự dưng nóng lên.
Lúc sáng sớm, Cố Hề Đình gửi cho Chu Song Song một tin nhắn nói có việc phải xử lý.
Suốt cả ngày hôm nay Cố Hề Đình không đến lớp, Tề Thư cũng vậy.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Chu Song Song chậm rãi thu dọn đồ đạc, trong lớp không còn nhiều người.
Nhậm Hiểu Tĩnh muốn đưa cô về nhưng Chu Song Song từ chối.
Chu Song Song đi ra cổng trường, tay cô nắm lấy quai cặp, cô theo thường lệ nhìn quanh nhưng không thấy bóng người quen thuộc.
Cô cảm giác hụt hẫng.
Điện thoại cầm trong tay, cô mở điện thoại chuẩn bị nhắn tin.
"Chu Song Song."
Nghe thấy giọng nói, cô vội vàng ngẩng đầu lên.
Giữa những bóng cây, các tòa nhà phát đèn sáng đủ màu, anh đứng trên vỉa hè cách một dòng xe chạy. Cả người mặc áo sơ mi quần tây. Cho dù xung quanh là bóng tối nhưng mắt anh vẫn sáng ngời.
Chu Song Song mãi nhìn anh từ bên kia đường đang đi lại đây.
Hôm nay anh không giống như ngày thường.
Tóc anh hơi uốn, lộ ra cái trán sáng bóng, ngũ quan thanh tú, gương mặt góc cạnh rõ ràng. Cộng với cả áo sơ mi quần tây nên anh có vẻ trưởng thành hơn.
Chu Song Song thấy anh tới thì chóp mũi phiếm hồng.
Cô mím chặt môi, không nghĩ ngợi mà chạy tới, đợi anh đứng vững trên vỉa hè rồi liền nhào vào người anh.
Cô cọ qua cọ lại trong ngực anh giống như một con vật nhỏ đang làm nũng.
Cố Hề Đình bị cô ôm lấy không buông, anh nhìn xuống, trong mắt anh toàn là sự dịu dàng.
Cô giống như một đứa trẻ con đợi người lớn đến đón về nhà, vừa dính người lại vừa đáng yêu.
"Anh đến đón bạn nhỏ của anh về nhà." Khớp xương tay rõ ràng của anh nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô.
Giọng nói mát lạnh lại ôn nhu.
Chờ cô đứng thẳng dậy rồi tự giác nắm lấy tay anh. Lúc đối mặt với anh còn đỏ mặt.
Cố Hề Đình bỗng thấy trái tim mình mềm mại lạ thường.
Từ trước đến nay anh chưa từng có cảm giác như vậy.
Cũng không nghĩ mình sẽ có lúc vì một cô gái mà canh cánh trong lòng.
Lá gan cô rất nhỏ, hay thẹn thùng, nhiều lúc không thích nói chuyện, nhưng trên tập vẽ của cô chỉ toàn là hình dáng anh, sau này khi thấy đuôi của anh còn can đảm hỏi sờ...
Đôi khi cô sẽ trộm nhìn anh, lúc bị phát hiện liền cuống quít quay đầu lại, ra vẻ trấn định mà thẳng lưng mình.
Không những vậy, cô cũng chỉ là một người bình thường.
Nhưng hết lần này đến lần khác làm anh không rời được mắt.
Nhập mật mã vào, Chu Song Song mới bước vào cửa còn chưa bật đèn liền xoay người lại, thấy Cố Hề Đình đứng ở ngoài không định tiến vào, ánh mắt cô ảm đạm.
"Em ngẩn ra đấy làm gì?" Cố Hề Đình thấy cô đứng tại chỗ thì bẹo má cô.
Hai ngày nay anh có rất nhiều chuyện phải làm, hôm nay đi họp giúp lão Cố, xong rồi liền đến trường đón cô, vào lúc này lão Cố còn ở nhà chờ anh về nói chuyện.
"Anh... không vào sao?" Chu Song Song nắm lấy vạt áo, nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói cô mềm nhũn, đôi mắt nhìn anh không thôi.
"..." Cố Hề Đình căng thẳng, nhưng thấy cô nhìn anh như vậy thì chịu thua, đi vào.
Thôi, lão Cố ở nhà... tính sau vậy.
Chu Song Song thấy anh đi vào thì cong khóe miệng.
Đổi giày ở cửa xong Chu Song Song bật đèn, sau đó để cặp sách xuống ghế, chạy lon ton vào bếp rót nước cho Cố Hề Đình, "Anh uống nước đi."
Cố Hề Đình thấy dáng vẻ cô bưng nước thì đáy mắt mỉm cười, uống lấy một hớp.
Anh ngửa đầu uống nước, cổ áo sơ mi bị hở ra, yết hầu khẽ lăn động, mang theo mấy phần cấm dục.
Đúng là cám dỗ.
Chu Song Song nhìn mà đỏ mặt.
Tầm mắt dần lay động, cô vội vàng đến bên chỗ khác mở cặp sách ra.
Cố Hề Đình thấy cô móc ra từng túi quà vặt nhỏ từ cặp sách ra bày trên bàn.
"..." Mi mắt anh giật giật.
Sao cặp của cô lại chỉ toàn là quà vặt thôi?
Chu Song Song nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của anh, sống lưng cô cứng đờ, sau đó nhấp môi giải thích, "Cái này..."
"Học tập khổ quá nên em phải bổ sung năng lượng.." Cô cúi đầu.
Trong nháy mắt đó Cố Hề Đình cười rộ lên.
"Nếu khổ vậy thì sao em không từ bỏ đi?" Anh vừa nói vừa cười.
Thật ra việc học tập đối với Cố Hề Đình là không cần thiết.
Nhưng Đồ Ngọc muốn anh hòa nhập với cuộc sống đời thường nên bắt con trai hơn 300 tuổi đi học.
Mấy bài học đối với anh không có gì khó khăn, anh cũng không bị trói buộc bởi quy tắc gì.
"Không đâu."
Chu Song Song không chút do dự mà lắc đầu.
Nếu đã quyết định thì cô sẽ không từ bỏ.
Cô lấy sách bài tập ra giống như cầm bảo bối đưa tới mặt anh, ánh mắt mong chờ, "Hôm nay em làm nhiều đề rồi đấy nhé."
Cố Hề Đình thấy bộ dáng "Khen em đi" của cô thì nhéo má, "Giỏi như vậy cơ à?"
Mở sách ra nhìn qua anh cũng cong khóe miệng.
Có thể thấy cô đã rất chăm chỉ.
Mỗi bài đều được cô viết lại quá trình giải cặn kỹ, còn đánh dấu phòng khi quên mất.
"Em giỏi lắm." Cố Hề Đình vuốt cằm, nhìn cô hồi lâu mới khen.
Chu Song Song được khen thì cười rộ lên, mắt cô cong như vầng trăng, vừa vui mừng vui thẹn thùng.
"Vậy... vậy có thưởng cho em không?" Cô nhìn anh, lòng đầy mong đợi.
Cố Hề Đình nhịn cười, "Em muốn thưởng gì?"
Lúc đó ngoài cửa sổ tiếng ve đang kêu to bỗng nhiên lại yên tĩnh.
Dưới ánh đèn, anh tỏa sáng động lòng người, Chu Song Song nghe rõ nhịp tim mình.
Hít một hơi thật sâu, gò má cô nóng ửng.
Cô lấy dũng khí:
"Em có thể... hôn anh một cái không?"

Bình luận

Truyện đang đọc