BẮT GIỮ


Người Hán có câu thành ngữ rất hay thế này: Vô công bất thụ lộc, nói nôm na là không công không nhận thưởng.
Mà có thưởng, thì chắc chắn cũng là loại vô gian tức đạo!
Chắc chắn là để hình dung cho tình huống éo le của tôi lúc này.
Con mẹ nó, bà muốn thả tôi thì cũng đợi buổi tối hãy thả được không, bây giờ trời sáng rồi aaa!!!
Tôi có muốn than trời trách đất chửi bới từ Tôn Ngạo Dạ sang thái hậu nương nương của hắn chăng nữa thì sự thể cũng đã rồi, đó là tôi đã thoát khỏi tòa lâu đài kia một cách quái chiêu như thế. Buổi sáng thì buổi sáng, tôi cũng chả phải ma cà rồng mà sợ ánh mặt trời, nhưng chỉ là một ác hồn, sự sáng sủa đầy dương khí đó khiến tôi cảm giác không yên tâm và khó chịu, cho nên việc cấp bách lúc này vẫn là tìm một chỗ yên tĩnh ngủ vùi một giác để đêm về lượn vào thành phó mới được.
Mặc dù tôi chả biết thành phố nào gần cái sa mạc quái quỷ này nhất, nhưng dù sao là một ác hồn sống dựa vào linh hồn lực, tôi vẫn phải tập trung mười phần khả năng để tìm kiếm hơi thở người sống, nếu không sớm muộn gì tôi cũng cạn kiệt linh hồn lực và tan biến.
Thực éo le mà.
Tôi vừa bay vừa nhảy trong tia nắng sớm của sa mạc, thật sự nếu bỏ qua nỗi bất an trước dương khí cực thịnh tỏa ra xung quanh, thì khung cảnh nơi này cũng đẹp lắm. Đằng xa, tòa lâu đài rộng lớn đổ nát ấy vậy mà lại mang hình hài lâu đài cổ đúc từ gạch nung, trông thô sơ và tệ lậu hơn tôi tưởng tượng về cái nơi đã giam giữ mình, không hiểu sao bên trong lại huy hoàng đủ kiểu nội thất đông tây như vậy. Phóng mắt nhìn ra xa, thì cát vàng cao thấp tạo thành từng dòng lượn sóng, dưới ánh nắng sớm thật khiến tôi có ảo giác từng cuộn cát ấy được cấu thành từ vàng thật, lấp lánh hư ảo.
Tốc độ di chuyển của tôi rất nhanh, đây cũng là một trong những điểm mạnh của tôi. Bạn đừng nghĩ làm ác hồn ai cũng giống ai, hoàn toàn không phải, điều này sẽ dựa trên nền tảng linh hồn của bạn cũng như cách bạn sống thời còn sinh thành mà tạo nên. Nói đơn giản, mỗi ác hồn sẽ có những tuyệt kỹ khác nhau, như số 7 có khả năng tạo ảo giác và điều khiển nguồn nước trong phạm vi nhất định. Số 2 thì… khụ khụ theo như lời anh ta từng gợi ý, tôi nghĩ nếu cả ba phần cùng hợp lực, có lẽ anh ta có thể dịch chuyển tức thời, tất nhiên là chu vi cũng hạn chế.
Số 10 thì có khả năng thôi miên, khiến cho nạn nhân hoảng hồn mà tự sát, thậm chí đôi khi cô ấy ở thời điểm cực thịnh, còn có thể “nhập tràng” vào thân xác nạn nhân nữa cơ.
Đó là do tôi thường giao tiếp với họ nên cũng biết sơ sơ, còn những ác hồn khác thì… xin thứ cho kẻ bất tài, tôi chẳng rõ tuyệt kỹ của họ là gì.
Về phần tôi, khi còn sống là người chăm chỉ học hành nhưng đầu óc thì luôn ẩn chứa những suy nghĩ phản loạn, cho nên sau khi thân xác tiêu hủy chỉ còn linh hồn, tuyệt kỹ của tôi là nhìn sâu vào trong ký ức của đối phương, nếu trong những ngày tôi cực thịnh về linh hồn lực - chẳng hạn ngày trăng tròn - thậm chí tôi có thể thay đổi ký ức của họ nữa. Ngoài ra, tôi còn có khả năng chạy cực nhanh, nhanh gấp mấy lần so với tốc độ thường có của ác hồn.
Không biết nên tự hào hay tự thẹn đây…
Tôi rất nhanh đã di chuyển rất xa khỏi tòa lâu đài, nhìn chung nơi đây bốn bề tương tự nhau, khả năng định phương hướng của tôi lại rất kém, nhưng có cơ sở tòa lâu đài - nơi mà Tôn Ngạo Dạ đang ở - làm tham chiếu định vị, tôi cũng rất dễ dàng cảm nhận đường hướng mình chạy có theo đường thẳng hay không. Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, cứ theo đường thẳng thì sẽ thoát ra khỏi nơi này thôi.
Ai ngờ chạy mãi, chạy mãi mà vẫn thấy tứ phía cát vàng, tới một cái cây ngọn cỏ hay cục đá cho tôi náu mình cũng chả có, con mẹ nó khốn nạn. Nhìn ánh mặt trời mỗi lúc càng lên cao, sức nóng cùng dương khí xung quanh mỗi lúc càng mạnh thì tôi chỉ biết chửi thầm thôi chứ làm gì được nữa.
Khốn khổ thân tôi, khi sống chẳng yên mà chết rồi còn bị hành hạ, tôi đã đắc tội ai aaa!!!
Đương lúc mà tôi tưởng bi ai nhất, thì một cơn gió mạnh mẽ quét qua để lộ một đám đất đá nâu xám vốn bị chôn vùi bên dưới. Tôi mừng húm, phóng lại thì phát hiện chúng nó chẳng phải đất đá gì cho cam, mà là xương người lẫn vào với xương lạc đà.
Tuy hơi rợn, nhưng chó cùng dứt dậu, tôi đành thở dài náu mình vào một bộ xương nhìn qua quần áo rách nát thì có vẻ là nữ và trông cũng có vẻ tươm tất nhất đoàn. Ác hồn chúng tôi người nào cũng có khả năng náu mình vào vật chết - xương người giờ cũng đã là vật chết rồi - cho nên các bạn đừng ngạc nhiên nhé.
Khi an toàn tránh nắng rồi, tôi mới dám thỏa mình vào cơn mộng mị, cốt yếu là để duy trì linh hồn lực.

Chỉ mong bóng tối mau tới.
oOo
Bên trong tòa lâu đài, Tôn Ngạo Dạ tất nhiên cảm nhận được linh hồn Trần Gia Trân đang chạy mỗi lúc một xa, hắn chỉ đành cười khổ, cô bé này thật là mỗi lúc chỉ muốn thoát nhanh khỏi hắn thôi.
Có gì đó rất kỳ lạ luôn khiến hắn hướng sự chú ý của mình về cô ấy, bản thân hắn từ khi sinh tới khi tử, hoàn toàn là ở mức âm độ về phần tình cảm, hắn chưa bao giờ cảm giác rõ ràng về cái mà người đời gọi là cảm xúc, có chăng cũng chỉ là chút khó chịu khi người mẹ vốn là ác quỷ của hắn rời bỏ gia đình để quay lại với đồng tộc. Nhưng lúc ấy, cho dù mới là đứa trẻ 6 tuổi, hắn cũng chỉ nhíu mày một cái rồi thôi chẳng quan tâm.
Tôn Ngạo Dạ dạo bước xuống tầng hầm thứ ba về phía tây, nơi linh hồn có vẻ là Emily Duncan đang ở, tuy chỉ là nghi ngờ, nhưng giờ đây không có thời gian để hắn làm rõ vấn đề, hắn phải thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Một nửa của hắn đang chờ.
Tiến độ bước của Tôn Ngạo Dạ vốn rất bình thản, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, tựa như có trăm cơn gió đang thổi dưới gót giày của hắn, cho nên chỉ trong chốc lát, hắn đã đến được hầm mật thất nơi Emily Duncan đang ngủ vùi.
Tôn Ngạo Dạ không tin ngày hôm đấy gặp gỡ Emily Duncan là ngẫu nhiên, hẳn là ở Trần Gia Trân có một tác nhân gì đó khiến linh hồn ấy thức tỉnh, nhưng giờ hắn cũng chẳng quản tác nhân đó là gì, hắn chỉ biết hắn muốn xé xác, muốn tàn phá, muốn chém giết và muốn thấy máu!
Cho nên đứng trức bước tường treo cây thập tự ngược, chẳng quản bản thân đang đạp lên vô số thi thể của đạo quân cảm tử kia, Tôn Ngạo Dạ vẫn điềm nhiên cầm Ngọa Quỷ - con dao làm từ xương cốt quỷ dữ mà người mẹ hắn ban tặng - vuốt lên cán dao tạo thành một ấn chú vô hình, đoạn, chém thật mạnh vào cây thập tự đó.
Cũng phải cám ơn người cha pháp sư của hắn, đã vô tình dạy cho hắn thật nhiều bùa chú như vậy.
Chỉ thấy, cây thập tự nứt toạc, lộ ra bên trong một bộ xác ướp trẻ con đang cuộn mình ngủ.
Nếu suy luận của hắn là đúng, thì Emily Duncan kia vốn chẳng phải là Emily Duncan, mà chỉ là một thế thân vô dụng bị thôi miên khiến con bé tưởng như thế, và vì vậy nên phải trở thành vật tế cho ác quỷ.
Tôn Ngạo Dạ cười nhạt, xem ra chủ nhân của tòa lâu đài này rất thú vị!
oOo
Trời tối rồi aaa
Tôi vùng dậy khỏi đám xương cốt, tất nhiên là làm một ác hồn vô hình nên chẳng thể có cát vàng dính vào cơ thể được, nhưng tôi cũng không quản nhiều, vẫn vui vẻ phủi phủi cơ thể tựa như quanh thân dính đầy bụi đất, vừa làm, miệng vừa ngân nga bài hát “Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi
”, khỏi phải nói hiện giờ tôi phấn khích tới bực nào rồi. Đêm đen đã tới, bầu trời tại sa mạc nơi này lấp lánh trăm vạn ngôi sao, xung quanh cho dù còn chút dương khí sót lại nhưng cũng rất nhanh bị giá lạnh và âm khí nuốt chửng, và hơn cả, đôi móng vuốt đen tuyền của tôi vẫn chưa thể thu về, cho nên sự thật là tôi vẫn rất phấn khích và ham muốn giết chóc đã trở lại trong tôi lúc này.
Tôi vươn vai, bỏ qua sự thật là tôi chẳng có cơ thể chi cả, sau đó tập trung định vị, ừm, tôi đã cách tòa lâu đài chừng 15 kilomet rồi, cũng do ban sáng thời gian gấp rút nên không chạy được xa, bây giờ thì khỏi nói, tôi phóng hết tốc lực để càng lúc càng rời xa tòa lâu đài, tất nhiên là theo phương thẳng đứng. Mối liên kết cảm nhận của tôi với Tôn Ngạo Da do khoảng cách địa lý kéo giãn nên ngày một yếu dần, nhưng tôi những mong nó mất hẳn cơ, có lẽ chạy thêm vài trăm kilomet nữa thì nó cũng “đứt” thôi.
Nghĩ tới tương lai tươi sáng ấy, khỏi nói cũng thấy tôi sung sướng tới bậc nào qua từng guồng chân mỗi lúc một nhanh của tôi, tôi cũng chẳng tiếc nuối linh hồn lực như bình thường mà thảnh thơi sử dụng chúng hết có thể. Tất nhiên cũng phải giải thích luôn cho bạn đọc hiểu rõ, linh hồn lực của ác hồn - hoặc tất cả mọi linh hồn - đều có cơ cấu nền tảng giống nhau, chúng chia làm hai gồm phầm chìm và phần nổi. Phần nổi là phần linh hồn lực chúng tôi có thể sử dụng để thi triển các kỹ năng pháp thuật để giết chóc, hết thì thôi, nghỉ ngơi hoặc giết người chúng sẽ hồi lại như cũ. Còn phần chìm thì khỏi nói, chúng là cốt cán sinh mạng của chính tôi, một khi bị tổn thương thì rất lâu để hồi lại như cũ, có muốn hồi cũng phải dựa trên nhiều sự trợ giúp và giết chóc mới hồi lại nổi, và lẽ tất nhiên là nếu phần chìm này cạn kiệt thì chúng tôi sẽ tan biến rồi.
Nhưng phần linh hồn lực chìm này hoàn toàn mang nhiều khả năng cực mạnh hơn hẳn phần nổi, chỉ một thành của nó cũng bằng mười thành phần kia, cho nên nếu ở cùng đường tuyệt cảnh, sử dụng phần chìm này có thể tạo ra những tuyệt kỹ thoát thân riêng biệt mà bình thường chẳng thể làm nổi. Khi bị giam giữ vào lọ tro cốt để nhốt vào lâu đài, tôi đã thử rất nhiều cách thậm chí sử dụng toàn bộ phần linh hồn lực nổi, nhưng cũng đành bó tay, chỉ đành sử dụng một phần chìm, và cũng một phần đó đã phá vỡ lọ phong ấn kia. Bạn có thể thấy đó, cố gắng mười phần nổi cũng không bằng một phần chìm, khỏi nói cũng thấy sự ghê rợn của nó rồi.

Nhưng một phần chìm đó, tới thời điểm hiện tại là 3 năm trôi qua tôi vẫn chưa hồi lại được, hệt như bị tụt “level” (cấp độ) trong game online vậy đó!
Tiếc đứt ruột mà!
Vừa nghĩ vẩn vơ vừa chạy như thế, rất nhanh đã vượt xa cả trăm cây số so với lúc đầu, vận tốc có thể so với xe đua hạng nặng, đoạn, tôi cũng rất nhanh chú ý tới một hình ảnh nổi bật hiện lên phía xa.
Ốc đảo!
Có ốc đảo tức là có người, có người tức là có tội ác, có tội ác tức là tôi có mồi, có mồi tức là có linh hồn lực!!!
Chu choa, tương lai rực rỡ quá, linh hồn lực ơi, thức ăn ngon của ta ơi, ta tới đây a!!!
oOo
- Oa oa oa, chú mặt thẹo, sao chú lại làm phiền giấc ngủ của cháu như thế chứ, thật vô nhân đạo mà!!!
Giọng nói cao vút trong trẻo vừa có vẻ ngái ngủ của Emily Duncan vang lên trong không trung, sau đó, một hình hài bé nhỏ từ từ hiện ra trong không khí, con bé khóc nức nở, như thể bị đánh thức theo kiểu tàn nhẫn lắm và cực kỳ bất mãn. Điều đáng nói là Emily Duncan hoàn toàn chẳng sợ hãi Tôn Ngạo Dạ, mặc cho quanh người hắn âm khí toát ra hay trên thanh Ngạo Quỷ thì là quỷ khí ngập tràn.
Tôn Ngạo Dạ cũng chẳng mảy may nửa phần thương tiếc, hắn vốn định một kích tiêu diệt, nhưng vẫn cần nhiều vấn đề làm rõ:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Cháu tên Emily, cháu không nhớ họ nữa, ừm, cháu 6 tuổi rồi. Gia đình cháu có 5 người, cha cháu mẹ cháu, hai người chị và cháu…
Đoạn đối thoại này y hệt như đoạn tự giới thiệu lần trước gặp mặt, hệt như một cái máy thu âm chỉ đang tự lặp lại những gì được định sẵn.
Tôn Ngạo Dạ cười nhạt, cũng chỉ là con rối thôi.
Hắn cũng không rảnh nghe con rối ấy nói nhảm, quay lưng về phía nó, hắn quan sát xác ướp trẻ em nằm trong hốc sau chiếc thập tự đảo ngược. Đến thời điểm hiện tại, hắn hoàn toàn chắc chắn, cả xác ướp này lẫn đám tàn quân nhìn như là dân tử vì đạo dưới chân, tất cả đều là vật tế cho ác quỷ.
Mấu chốt nằm ở cái xác trẻ em.
Thú vị lắm.
Tôn Ngạo Dạ không dừng lại để suy tính thêm, hắn giơ Ngạo Quỷ, vận khí trong chốc lát, thanh dao lập tức tỏa khói xám hắc ám vô chừng, khi hắn chém xuống, làn khói xám ấy lan tỏa xung quanh ăn mòn cả bức tường, tiêu hủy từ cây thập tự ngược đến cái xác ướp trẻ em kia.
Để lại đằng sau, tiếng gào khóc thảm thương nức nở của cái mà nó tự gọi là Emily Duncan, Tôn Ngạo Dạ cũng chẳng nhíu mày một cái.

Chỉ chốc lát sau, khi làn khói xám tan hết, để lại trong không khí mùi khét ngập ngụa cùng bức tường loang lổ, sự tồn tại của cái mà nó tự gọi là Emily Duncan hoàn toàn biến mất.
Lâu đài chợt rùng mình.
Tôn Ngạo Dạ biết, lâu đài được bố trận dựa theo tứ trụ, tứ trụ theo đạo giáo Trung Hoa hay trong thuật số môn phái pháp sư của kẻ hắn gọi là cha, thì cũng tương tự tứ trụ kình thiên. Có nghĩa là bùa chú kết tọa lâu đài hoàn toàn dựa theo nguyên tắc bốn cột chống trời này, theo đó chỉ cần một cột bị xóa sổ, ba cột còn lại sẽ vô thức trở nên yếu đi mấy phần.
Tuy nhiên, việc giải trừ một trụ này, cũng tiêu hao một thành linh hồn lực chìm của hắn.
- Chậc chậc, Tôn Ngạo Dạ à, lửa nóng quá đấy.
Giọng điềm nhiên từ sau vang lên, nhưng hắn không cần quay đầu cũng biết kẻ thừa lúc cháy nhà hôi của kia là Chu Ôn.
Tên biến thái quái dị chuyên thích moi nội tạng người để tu luyện.
- Ta cứ ngỡ kẻ như ngươi đã sớm đọa hóa ác quỷ rồi chứ. - Tôn Ngạo Dạ vô cảm nói, vừa nói vừa chạm lên lưỡi dao kết tạo những tần pháp chú khác.
- Chưa vội, dù sao khi còn sống ta cũng thu thập được rất nhiều linh hồn lực, sau khi chết không cần giết thêm cũng không tan biến.
- Cách thức tu luyện của ngươi ta không quản, cái chính là hiện giờ ta và ngươi cùng bị giam. - Tôn Ngạo Dạ cười nhạt, liếc Chu Ôn. - Chi bằng hợp tác, thế nào?
- Không thành vấn đề, dù sao ngươi cũng là kẻ ta thuận mắt nhất. - Chu Ôn há miệng cười khùng khục, vết rách từ má kéo dài tới miệng theo đó cũng rướm máu. - Nhưng ngươi không nhìn ra sao, Tôn Ngạo Dạ?
Hắn không đáp, vẫn chăm chú vuốt ve lưỡi dao.
- Vết bỏng trên gương mặt ngươi nhạt đi nhiều rồi đây, thật đáng mừng!
Tôn Ngạo Dạ khựng lại, hắn liếc Chu Ôn như muốn đánh giá mức độ thật giả trong lời gã nói, nhưng có vẻ không có điều giả dối, Tôn Ngạo Dạ rút gang tay ra khỏi bàn tay, hiển hiện bên trong một bàn tay mang móng vuốt đen tuyền. Hắn chạm lên mặt, nhận thức rõ ràng vết bỏng đã nhạt đi và thu hẹp diện tích rất nhiều rồi.
… Là cảm xúc tích cực của Trần Gia Trân tác động đến hắn, hay là bản thân hắn tự tạo nên cảm xúc tích cực?
Tôn Ngạo Dạ cũng chẳng muốn tìm hiểu, hắn chỉ biết giờ khắc này hắn muốn thoát ra khỏi nơi này, đến bên cạnh một nửa có liên kết càng lúc càng mờ nhạt của hắn. Nếu chậm trễ thêm, chỉ e cô nàng vô tâm kia sẽ sung sướng thoát khỏi tầm với của hắn mà cao chạy xa bay.
- Chu Ôn, ta muốn ngươi tập hợp nhiều ác hồn chung quanh, đả phá trụ cột phía Tây.
- Được thôi, còn ngươi?
- Về phần ta, - Trong đầu Tôn Ngạo Dạ hiện lên căn phòng phía Nam, nơi tầng tầng lớp lớp ấn chú cấp cao phong ấn. - trụ cột phía nam chỉ có ta mới tiêu diệt nổi.
Chỉ có hắn, con lai của thủ lĩnh pháp sư và nữ quỷ lãnh đạo, mới hóa giải được nó!
… Tôn Ngạo Dạ, ngươi thật sự lựa chọn con đường này sao?
… Không phải, là nó lựa chọn ta!
… Ngươi vẫn còn cơ hội trở về, hãy tin cha ngươi…

… Haha, ta muốn trở về sao?
Một vài ký ức xa xưa chợt hiện lên trong đầu hắn…
Không sai, hắn chẳng hề muốn trở về, bởi vì nơi đó chẳng phải “nhà” của hắn.
Nhưng hắn nghĩ, hắn đã tìm ra nơi mình muốn về rồi.
oOo
Tôi ở nơi xa, tất nhiên là chẳng hề biết đến những gì Tôn Ngạo Dạ đang làm hay đang cảm nhận, lại càng không thể biết đến những tầng “cảm xúc” đang dần hình thành trong hắn.
Thật ra, chuyện xảy ra hôm nay cũng chỉ như nhưng con bướm vỗ cánh nhẹ trên cánh đồng lớn, có ai ngờ chính cái vỗ cánh của nó lại tạo nên cơn bão phía xa nơi biển Thái Bình Dương.
Tôi cũng chẳng ngờ, đây lại là một bước ngoặt to lớn trên con đường mà tôi - hắn, vốn là hai đường thẳng song song lại phải bẻ ngoặt hướng đi và giao chạm vào nhau như một sự tình cờ mà chẳng phải thế.
Chỉ biết, ở thời điểm này, sự sung sướng tự do lại thêm không phải đối mặt với hắn khiến tôi phấn khích vô cùng, khi bước vào ốc đảo cũng buông lỏng cảnh giác, lại không ngờ vì thế mà tạo nên cục diện “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” mà thôi.
Chỉ có thể trách bản thân xui xẻo mà!
Ghi chú của tổ chức
Mã số: 12
Biệt hiệu: The Whisper of Jiinx
Thân phận: Không rõ nguồn gốc, mang bệnh Bạch Tạng bẩm sinh và bị bỏ rơi tại trại trẻ tế bần Oritant
Tuổi: Chừng 28-32
Giới tính: Nam
Dự đoán thời gian chết: 1990-1995
Nguyên nhân chết: Tự sát
Mức độ nguy hiểm: Không nguy hiểm, từ khi chết không hết sát hại linh hồn nào. Tuy nhiên thời gian còn sống, dự tính nạn nhân hạ sát lên đến trên 50 người.
Mô tả sơ lược: Ác hồn hầu như chỉ trốn tránh trong những góc tối, tự bọc mình bằng tấm vải lụa nhằm che giấu dung mạo và khả năng linh hồn lực.
Các thức hạ thủ: Không rõ kỹ năng tấn công hay lý do trở thành ác hồn.
Số lượng nạn nhân: 0


Bình luận

Truyện đang đọc