BẮT RỒNG LÀM HẬU (PHƯỢC LONG VI HẬU)

Miếng vảy rồng này nhìn vào không giống với những miếng mà Huyền Long cho Yến Diên trước kia. Những miếng vảy trước kia có hình giống như cánh, còn miếng vảy này lại giống như trăng lưỡi liềm, lại còn có màu đen, óng ánh sắc trắng bạc mờ ảo mà xinh đẹp đến lạ lùng.

“Cho dù ngươi không nhạy với cảm giác đau, nhưng không thể tự làm chính mình bị thương như thế, ta sẽ rất đau lòng.” Yến Diên lo lắng nhìn xuống miếng vảy mà Huyền Long cho mình, khiến hắn nhớ đến ba mươi miếng vảy kia.

Chỉ mới róc một miếng vảy đã chảy máu nhiều đến thế, vậy róc đến ba mươi miếng thì sao?

Huyền Long khẽ nhấp môi muốn dỗ hắn, nhưng lại không biết nên nói gì nên cố gắng nói những chữ thật gượng gạo: “Đừng giận.”

“Ta không giận, chỉ là…” Chỉ là cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Yến Diên nhíu hai hàng lông mày như sắp chạm vào nhau rồi ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Huyền Long, cuối cùng chỉ bất lực mà thở dài: “Bỏ đi, ta thoa thuốc giúp ngươi.”

“Không cần thoa thuốc, lau qua một chút là được.” Huyền Long hạ giọng nói.

“Nói bậy gì thế.”

Sau khi Trần Nham đưa thuốc đến liền lập tức rời khỏi, Yến Diên đưa tay gỡ cái nắp đậy bằng tua rua màu hồng của lọ thuốc bằng ngọc rồi bảo Huyền Long quay người lại. Hắn chậm rãi thoa thuốc lên vết thương đằng sau gáy của y.

Đây là loại thuốc tốt nhất trong cung, theo lý mà nói một khi bôi lên thì có thể lập tức cầm máu, nhưng kỳ lạ thay, Yến Diên đã bôi hết một lọ thuốc, vậy mà máu trên người Huyền Long không có dấu hiệu ngừng chảy chút nào, khiến cho vạt áo sau lưng Huyền Long chẳng mấy chốc đã bị nhuộm đỏ.

Nếu như là người bình thường khi chảy nhiều máu như thế thì nhất định sẽ hôn mê, Yến Diên chưa từng thấy nhiều máu đến vậy, bây giờ thì hắn thật sự hoảng hốt rồi: “Tại sao lại như vậy?”

Nghịch lân nằm ở vị trí này, cũng chính là ngọn nguồn tim máu của rồng và cũng chính là điểm yếu của y. Nơi này chỉ cần chịu một chút thương tổn đã có thể khiến Huyền Long đau đến thấu xương, càng đừng nói đến việc lột nghịch lân ra khỏi đó sẽ khiến cho nỗi đau tăng lên gấp trăm ngàn lần, đương nhiên dùng thuốc của phàm gian là không thể trị khỏi rồi.

“Từ nhỏ cơ thể ta đã rất cường tráng, chỉ là chảy một ít máu thôi, ngươi không cần lo lắng.” Giọng nói của Huyền Long có chút không ổn, y xòe tay ra, một mảnh lụa trắng xuất hiện, y cứ như vậy mà lau đi vết máu đằng sau gáy một cách tùy tiện.

Vị trí của vết thương da thịt rất mỏng, làm sao có thể lau một cách mạnh tay như vậy được, tuy rằng Huyền Long từ bé không để lộ bất cứ cảm xúc đau đớn nào, nhưng lại khiến Yến Diên cảm thấy lo sợ. Hắn vội vàng đứng lên ngăn Huyền Long lại, nhíu mày nói:

“Tại sao ngươi không chăm sóc tốt bản thân vậy?”

“Ngồi yên.”

Huyền Long đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, không dám động đậy.

Không phải y không chăm sóc tốt cho bản thân, mà là y không biết chăm sóc bản thân như thế nào. Hồi còn bé y thường xuyên bị thương, bị mẫu thân đánh đến mức chảy máu, nhưng không có ai bôi thuốc cho y. Vậy nên y chỉ tùy tiện nhặt một miếng vải không quá sạch sẽ rồi tùy tiện lau vết thương của mình. Chỉ cần nhẫn nhịn, chịu đựng nỗi đau một chút thì mọi thứ sẽ qua thôi.

Không có ai dạy y nên chăm sóc bản thân như thế nào.

Yến Diên gọi thái giám đứng ngoài điện đem theo một bộ y phục mới, một ít lụa trắng và một thau nước ấm. Huyền Long dõi theo những hành động của Yến Diên một cách chăm chú, đầu tiên là dùng lụa trắng băng vết thương cho y, những ngón tay thon dài trắng trẻo ấy dịu dàng băng bó cho y. Đôi lúc những đốt ngón tay ấy cẩn thận từng chút một mà chạm vào làn da hoàn hảo sau gáy, dịu dàng và chậm rãi, mang theo hơi ấm truyền từ tay hắn lên sau gáy y khiến cho cả người như có dòng điện chạy qua.

Yết hầu của Huyền Long khẽ di chuyển, vành tai y cũng ửng hồ một cách vô chủ.

“Đau không?” Chân mày của Yến Diên vẫn chưa giãn ra.

“Không đau.” Huyền Long nói.

Trong suốt quá trình đó Huyền Long đều im lặng không nói khiên Yến Diên tin rằng đó là sự thật, hắn cười nói: “Không nhạy với cảm giác đau quả thật xem như một ưu điểm, khi bị thương sẽ không cảm thấy đau, chí ít sẽ vơi đi một chút khổ cực.”

Nếu như vậy thì Yến Diên đối với chuyện Huyền Long róc vảy của mình để giúp hắn cứu Ninh Chi Ngọc cũng giảm đi vài phần áy náy.

Dù sao y cũng không cảm nhận được đau đớn, chỉ là chảy máu mà thôi, hắn có thể đền bù cho y ở phương diện khác.

Bình luận

Truyện đang đọc