BẮT RỒNG LÀM HẬU (PHƯỢC LONG VI HẬU)

Huyền Long vẫn không thể nào chống lại được những lời ngon tiếng ngọt của Yến Diên, tuy rằng y lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại rất dễ mềm lòng, đặc biệt là đối với Yến Diên, người này chỉ cần quấn chặt lấy y cầu xin bằng một giọng điệu đáng thương thì y lập tức sẽ mềm lòng.

Trong tấm màn trướng ấy, giường khẽ rung lên, đôi mắt yêu màu xanh thẫm của Huyền Long hiện lên chút lo lắng, y nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ tựa như ánh trăng của Yến Diên kia thở hổn hển.

Yến Diên nở một nụ cười, nghiêng người nhìn vào đôi mắt của Huyền Long, mái tóc đen dài xõa lên vòng ngực gầy ốm của Huyền Long.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

“Ta có đẹp không?”

“Ừm.” Huyền Long khẽ nói.

Rất đẹp.

Ánh mắt của Yến Diên như dâng lên một cảm giác mãn nguyện, hắn đã bị y lấy lòng thành công rồi. Yến Diên cúi người xuống, dùng lực một chút hôn vào môi Huyền Long.

Huyền Long đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, khẽ rên lên một tiếng, hai tay đặt vào lồng ngực của Yến Diên, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không được, khàn giọng nói:

“Nhẹ chút…”

Yến Diên nhướng mày, cảm thấy Huyền Long cuối cùng đã lớn, bây giờ đã biết nói đau rồi. Hắn cũng không để ý mấy, liền cắn vào tai Huyền Long, nói: “Nhẹ chút sẽ không thú vị.”

Bây giờ đã là nửa đêm rồi, Huyền Long cả ngày hôm nay đều gấp rút trở về, sức lực sớm đã bị vắt kiệt, thế nên y cuộn tròn người lại mà ngủ thiếp đi.

Nhưng Yến Diên lại tràn đầy sức lực, càng ngày càng cảm thấy kích thích hơn, số thuốc mỡ trong cái lọ ngọc nhỏ nhỏ ấy đã được dùng hơn một nửa, cuối cùng Huyền Long cũng không chảy máu nữa, thế nên hắn rất hài lòng.

Nghĩ lại thì trước đây hắn đã bôi quá ít rồi, lại còn nói nhiều hơn người thường, chẳng trách lúc nào cũng bị thương.

Như vậy thật tốt, có thể rút kinh nghiệm từ cơ thể của Huyền Long, sau này sẽ không làm A Ngọc bị thương.

Sau khi ngừng lại, Yến Diên còn không chịu buông tha cho Huyền Long, liền đưa tay ôm lấy eo của y từ phía sau. Bởi vì cơ thể hắn vốn đã rất cường tráng, thế nên khi Huyền Long được hắn ôm trong vòng tay, lại cảm thấy có chút ốm, thật sự thì Huyền Long quả là ốm đi nhiều rồi, bị dày vò đến như vậy, y cũng không phải mình đồng da sắt, sao có thể không có chút phản ứng nào chứ.

Tất cả mọi tâm tư của Yến Diên đều hướng về Ninh Chi Ngọc, đương nhiên sẽ lười truy cứu những chuyện này, chỉ quấy rầy y, nói: “A Bạc, A Bạc, đừng ngủ.”

Huyền Long mở mắt ra nhìn, tầm mắt hướng về tấm màn màu vàng trước mặt.

“Hai ngày nay rốt cuộc ngươi đã đi đâu?” Bàn tay không ngoan ngoãn của Yến Diên cứ xoa lấy bụng của y, Huyền Long nghĩ đến sinh linh trong bụng mình, cơ thể dần dần cứng đờ lại, vành tai đỏ ửng lên.

“Bất cứ chuyện gì ngươi cũng phải nói với ta.”

“Ngươi mau nói đi.”

Tim Huyền Long đập mạnh dữ dội, tính tình y trước giờ đều lầm lì như vậy. Trước đây gần như y chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như vậy, sau khi ở cùng với Yến Diên thì cảm xúc ấy càng ngày càng nhiều hơn.

Cổ họng y đau dữ dội, muốn mở miệng nói với Yến Diên tất cả mọi chuyện, nhưng lại không có đủ dũng khí. Nếu như người này không thể nào chấp nhận được, vậy thì sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn y cơ chứ.

Giống như những người khác…lạnh lùng và ghét bỏ y, mắng y là quái vật sao?

“Ta…không có việc gì giấu ngươi cả.”

Cuối cùng vẫn không có cách nào nói ra được.

Đợi thêm một chút nữa là được, đợi đến khi có một thời cơ thích hợp… Nếu như người này không thể chấp nhận, y sẽ tự mình trở về đầm cổ ngàn năm để sinh đứa bé trong bụng ra rồi sống cùng nó.

“Thôi bỏ đi, ngươi không muốn nói thì bỏ đi, ta không ép ngươi.” Yến Diên không vui nói.

“Nhưng có một chuyện, ngươi phải đồng ý với ta.”

Huyền Long khẽ hỏi: “Chuyện gì?”

Yến Diên: “Vảy rồng ngươi cho ta lần trước ta đã dùng hết rồi, bệnh tình của người bạn đó của ta vẫn chưa khỏi, ngươi cho ta thêm một ít đi.”

Nghe vậy, Huyền Long im lặng hồi lâu.

Yến Diên nhìn chằm chằm vào bóng lưng hơi cong của y: “Không được sao?”

“Vảy rồng trên ngực vẫn chưa mọc lại.” Huyền Long đáp.

Mặc dù lớp da phía ngoài có vẻ như đã khỏi rồi, nhưng vảy rồng được róc ra khi còn sống nếu muốn mọc lại cũng không nhanh như vậy.

Yến Diên cho rằng y đang trốn tránh mình, có chút căng thẳng, nói: “Vết thương của ngươi rõ ràng là đã khỏi rồi, đừng gạt ta.”

Huyền Long từ từ xoay người lại nhìn Yến Diên, rõ ràng y được sinh ra với đôi mắt xanh lạnh lùng đầy mê hoặc, đôi mắt rất cương nghị, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Ta chưa từng gạt ngươi…”

Yến Diên không muốn nghe những lời này, hắn nhất định phải có được vảy rồng để cứu Ninh Chi Ngọc, hắn nhíu mày, nói: “Dù sao thì ngươi cũng không quá nhạy bén với cảm giác đau, đưa cho ta một ít cũng có sao đâu.”

Huyền Long mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng y cũng không nói gì, chỉ cảm thấy mệt lã mà xoay lưng về phía hắn.

“Ngày mai cho ngươi là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc