BÉ NGOAN NÈ, CHO ÔM CHÚT NHA!

Hai mươi phút sau Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng có mặt tại nhà của Doãn Kì.

“Bé ngoan, cậu đến đây từ lúc nào vậy?” Khúc Nam cởi giày đặt lên kệ.

Hiệu Tích thật thà đáp, “Tớ đến lúc chín giờ rồi.”

Khúc Nam trợn mắt đứng ngẩn ra ở cửa nhìn cậu, Lý Phát Minh bị cản đường mới đưa tay đánh Khúc Nam một cái: “Có vào không hay để tôi vứt cậu ra đường?”

Khúc Nam liếc cậu ta rồi đi vào ghế ngồi.

“Mấy cậu ôn bài không?” Hiệu Tích mở sách vở ra.

Lý Phát Minh ngồi xuống, “Ừ, tôi có vài câu không hiểu cậu giảng cho tôi đi.”

Doãn Kì cũng lên lầu lấy sách vở xuống.

Bọn họ ôn tập với nhau, Hiệu Tích làm bài tập nâng cao rồi ôn lại trong sách giáo khoa, nhóm của Doãn Kì cũng làm bài tập nhưng không có nâng cao nếu câu nào không hiểu đề bọn họ đều đưa Hiệu Tích giảng cho. Khi Hiệu Tích ôn xong, cậu lấy ra thêm ba cuốn tài liệu tổng hợp kiến thức dày cộm của ba môn chính gồm môn toán, văn, tiếng Anh chưa hết, cậu lấy thêm một cuốn từ điển.

Ba người đám Doãn Kì trố mắt nhìn cậu.

“Bé ngoan, cậu học nhiều như vậy sao?” Khúc Nam cầm một cuốn tài liệu tổng hợp kiến thức lên, “Đọc hết chỗ này chắc cũng tầm ba tháng!”

“Đâu có, tớ đọc thấy rất nhanh chưa tới hai tháng đâu, ở phòng tớ cũng có mấy cuốn tương tự vậy nè.” Hiệu Tích lật một trang ra.

“Cậu đọc nhiều chữ như vậy không cảm thấy chóng mặt hay đau đầu sao? Nếu là tôi chắc tôi đã ngã ngang mất rồi.” Khúc Nam không tin vào mắt mình, bình thường trong lớp thấy Hiệu Tích học cũng rất chăm không ngờ dù là ở nhà cũng chăm cực kì.

Hiệu Tích gãi gãi đầu, “Không có, tớ đọc nhiều chữ tớ cảm thấy rất thoải mái có thể giết thời gian.” lúc bị cô lập cậu cũng chỉ có mấy cuốn sách bên cạnh về sau thì đọc sách như một thói quen không thể thiếu luôn rồi.

“Thôi ôn đủ rồi, đến giờ ăn trưa, nghỉ đi.” Doãn Kì nhìn đồng hồ, đóng sách vở lại.

Cả ba người kia đều đồng ý, bọn họ chia ra Khúc Nam và Lý Phát Minh được phân công đi nấu cơm và dọn cơm ra bàn, Hiệu Tích rửa thịt và thái thịt nhưng mà cậu mới rửa xong thì bị Doãn Kì giật lấy hắn nói không cho cậu thái thịt sợ cậu bất cẩn thái trúng tay, Hiệu Tích không còn cách nào khác cậu đi mở tủ lạnh lấy rau ra rửa. Doãn Kì ướp thịt xong hắn đem ra bàn, lúc trước nhà hắn có một cái bếp nướng đa năng hôm nay lấy ra nướng thịt cho cả nhóm ăn cơm, Hiệu Tích xới cơm ra bát cho mọi người rồi ngồi xuống ghế, Doãn Kì đứng nướng thịt.

Nhìn thấy miếng thịt vừa chín tới, Khúc Nam định gắp ăn nhưng chưa gì đã bị Doãn Kì chặn đũa, hắn gắp cho Hiệu Tích.

Hiệu Tích nhìn hắn cười tươi, “Cảm ơn anh Kì!”

Doãn Kì ừ một tiếng, xoa xoa má của cậu.

Lý Phát Minh và Khúc Nam đột nhiên thấy mình dư thừa, hai bọn họ có nên đi về không?

Ăn xong, Hiệu Tích kêu bọn họ ra ghế sô pha ngồi chơi còn cậu sẽ rửa bát, vì lúc nãy cậu cũng chỉ có rửa được rau không giúp mọi người được nhiều, Doãn Kì nói cậu bỏ đi để mai bà giúp việc tới rửa, Hiệu Tích không chịu nên cũng đẩy hắn ra ngoài sô pha. Hiệu Tích đeo bao tay cao su bắt đầu rửa bát, rửa xong thì cậu rửa luôn trái cây muốn gọt trái cây cho cả nhóm ăn tráng miệng.

“A!” Hiệu Tích thu tay, trái táo và cây dao đều rớt xuống bàn.

Nghe tiếng động Doãn Kì là người đầu tiên chạy vào, Khúc Nam mãi xem ti vi không để ý bên trong bếp đang xảy ra chuyện gì, Lý Phát Minh cũng định chạy vào nhưng cậu ta thấy Doãn Kì chạy vào rồi nên cũng lười vào theo nữa.

“Sao vậy?” Doãn Kì đến gần chỗ cậu.

Hiệu Tích không hiểu sao nhưng cậu sợ bị Doãn Kì mắng, tự trách mình đến gọt trái cây cũng gọt không xong thì sau này làm gì được gì?

“T-Tớ mới rửa bát xong... Nên rửa luôn trái cây, định gọt cho mọi người.”

“Gọt trúng tay chứ gì? Đưa đây tôi xem.” Doãn Kì ngồi xuống cạnh cậu, hắn gầm nhẹ giọng.

“Sao cậu hay vậy? Tớ chưa nói gì mà cậu biết tớ cắt trúng tay rồi?” Hiệu Tích ngạc nhiên rồi rụt rè đưa bàn bàn tay ra.

Doãn Kì gõ trán cậu một cái nhẹ, hoàn toàn không dùng lực: “Ngốc.”

Doãn Kì cầm tay cậu lên xem, đầu ngón tay trỏ bị gọt trúng rỉ ra một chút máu, tiếp đó hắn không suy nghĩ liền cho vào miệng ngậm, còn Hiệu Tích cảm thấy được đầu lưỡi Doãn Kì đang lướt qua đầu ngón tay cậu, rất nóng.

Khúc Nam và Lý Phát Minh vừa đi vào, nhìn thấy cảnh này thì quên mất bản thân sắp nói gì luôn.

“Ngưng chảy máu rồi, ở yên đây tôi đi lấy băng keo cá nhân cho cậu.” Kéo ngón tay Hiệu Tích ra khỏi miệng, hắn dặn dò.

“Minh Minh, cậu có thấy cái thứ mà tôi thấy không?” Khúc Nam còn cảm thấy sốc, lúc trước cậu cũng bị chảy máu tay sao không thấy anh Kì làm vậy với cậu?

“Ra ôn bài!” Lý Phát Minh kéo Khúc Nam ra lại sô pha ngoài phòng khách.

Lát sau Doãn Kì trở lại trên tay là miếng băng keo cá nhân.

“Đưa đây, tôi gọt cho.” Doãn Kì cầm cây dao, “Trong tủ có dâu tây sao không lấy ra?”

Hiệu Tích nghịch ngón tay trả lời, “Tớ sợ dâu chua! Mọi người thích dâu ngọt mà.” 

Doãn Kì buông dao đi lại tủ lạnh mở ra lấy dĩa dâu tây cho cậu, hắn đút cho cậu một trái dâu: “Ngọt lắm, ăn thử đi.”

Hiệu Tích nghe lời, cắn một miếng, “Ưm, ngọt thật!”

Còn nửa trái còn lại Doãn Kì cho vào miệng ăn.

Hiệu Tích vừa ngồi nhìn Doãn Kì gọt trái cây vừa ăn dâu tây, cậu cũng có đút Doãn Kì nữa, nhưng mà Doãn Kì ăn dâu thì ăn đi còn trêu chọc liếm ngón tay cậu, không biết Hiệu Tích đỏ mặt tổng cộng bao nhiêu lần.

Mang trái cây ra phòng khách cũng là chuyện của nửa tiếng sau, Hiệu Tích có thói quen là ngủ trưa đây là một thói quen từ nhỏ của cậu, chỉ mới ra sô pha ngồi một chút nhưng cậu cảm thấy buồn ngủ rồi.

“Anh ơi, buồn ngủ.” Còn dụi mắt mấy cái.

Cậu nhớ khi còn nhỏ nếu bản thân buồn ngủ sẽ nũng nịu như vậy.

Doãn Kì nhéo má cậu, miệng lẩm bẩm hai từ gì đó hình như là – Muốn chết?

Tiếp đó hắn đứng dậy quay lại nhìn cậu, “Buồn ngủ rồi thì muốn tự đi lên hay để tôi bế?”

Mặt Hiệu Tích hồng hồng, Doãn Kì lại trêu cậu!

Khúc Nam quay lại hỏi Lý Phát Minh, “Buồn ngủ là sẽ bị má hồng hả? Sao tôi thấy mặt bé ngoan hồng hồng vậy?”

“Ngu!” Lý Phát Minh liếc cậu ta.

Khúc Nam gãi đầu tự nhiên bị chửi oan là ngu, cậu ta liền rống cổ cãi lại, “Từ lớp một tới lớp năm tôi đều có giấy khen nhé! Chưa hết tôi còn nhận được hoa điểm mười, cậu không được chửi tôi ngu!”

Lý Phát Minh lười đôi co cho nên đã chọn im lặng ăn trái cây xem ti vi.

Bình luận

Truyện đang đọc