BÉ NGOAN NÈ, CHO ÔM CHÚT NHA!

Hiệu Tích về đến nhà tiếp đó lên phòng đặt hai con gấu bông trên bàn học, rồi cậu mới chuẩn bị quần áo đi vào phòng tắm. Tắm xong liền ngồi vào bàn học, điện thoại rung liên tục Hiệu Tích mở máy thì ra là tin nhắn của nhóm lớp đã lên tới 99+ tin nhắn chưa hết bên dưới còn một nhóm rất lạ, Hiệu Tích bấm vào mới phát hiện là nhóm do Khúc Nam tạo.

Khúc Nam: Tôi quyết định rồi, từ bây giờ đến thi tháng và thi đại học phải thật cố gắng!!!

Minh Minh: Muốn học thì vào nhóm lớp đi, cậu ồn ào quá!

Khúc Nam rất đẹp trai: Không muốn! Ở đây có đặc quyền của bé ngoan Hiệu Tích dạy cho chúng ta!

Minh Minh: Phiền người ta! Cậu không biết à?

Bé ngoan: Không phiền đâu ^^

Doãn Kì seen.

Khúc Nam đặt tên nhóm là "Quyết tâm học hành và đậu đại học, cố lên!"

Khúc Nam rất đẹp trai: Tên nhóm vậy đúng là có động lực học mà!

Minh Minh: Cút! Cút! Cậu tưởng ai cũng dở  người như cậu à?

Bé ngoan: Nhưng tại sao biệt danh của tớ lại là bé ngoan? Giống mấy bé mầm non quá ╥﹏╥

Anh Kì: Vì cậu là bé ngoan, hiểu chưa?

Nhìn tin nhắn của Doãn Kì cả nhóm im lặng vài giây, cái câu nói này sao nghe cưng chiều quá.

Bé ngoan: Vậy thôi, tớ đi ăn bye bye ~

Minh Minh: Bye

Khúc Nam rất đẹp trai: Tôi cũng đói quá, hay là đi ăn tối đi mọi người?

Minh Minh: Đéo!

Doãn Kì và Hiệu Tích đều seen.

Tắt điện thoại, Hiệu Tích xoay người xuống bếp nấu mỳ ăn xong thì làm bài tập, sau đó đi ngủ đúng giờ, kết thúc một ngày.

Cẩm Mai Chi càng ngày càng bận rộn có khi tuần sau mới về, cảm giác này không phải cậu chưa từng trải qua, thời điểm trước khi mắc bệnh Hiệu Tích cũng nhiều lần cảm thấy bản thân bị bỏ rơi như thế này, cho nên chút chuyện nhỏ này cậu cũng vượt qua được mà.

Sáng hôm sau cậu tới trường có chút sớm hơn bình thường, Hiệu Tích cất cặp rồi lau bảng đen, hôm nay tới phiên cậu trực nhật xong việc cậu vào lại chỗ ngồi, bạn học cũng bắt đầu vào lớp. Cậu học bài và làm bài ở lớp xong hết rồi bản thân cậu rất rảnh rỗi sẽ lấy bài tập nâng cao ra làm, chưa tới hai mươi phút đã làm gần xong, Hiệu Tích bỏ bút xuống nghỉ tay cùng lúc đó trên bàn cậu có một bàn tay đặt xuống một cây kẹo.

“Cho cậu.” Doãn Kì ngồi vào ghế.

“Cảm ơn cậu.” Hiệu Tích tươi như hoa nhận lấy rồi cất vào hộc bàn.

Lý Phát Minh và Khúc Nam đến sau, trong miệng Khúc Nam còn ngập bánh bao ung dung bước vào lớp.

“Tối qua nhờ cậu, tôi đã làm được bài rồi, cái này cho cậu.” Khúc Nam đặt lên bàn cậu hộp sữa tươi.

Hiệu Tích cười cảm ơn cậu ta rồi cũng cất vào hộc bàn, cả nhóm Doãn Kì được một hôm rảnh rỗi không cần lo việc bài tập nên ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

“Mấy cậu có thấy lịch thi tháng chưa?” Lý Phát Minh quay xuống bàn cậu.

“Hình như ngày 24 thi môn toán, 25 thi anh văn, 26 thi ngữ văn, các môn tự nhiên là mấy ngày còn lại, đúng không?” Hiệu Tích nhìn Lý Phát Minh hỏi ngược lại.

“Ừ, còn hai tuần nữa.”

Doãn Kì chỉ im lặng lắng nghe, hắn ít khi nói chuyện học tập như thế này.

“Ở Giả Hoa ít nhất còn có thời gian ôn thi, hồi tớ học bên Nhất Trung vừa ôn bài vừa học rất mệt mỏi, lớp học còn tranh đua với nhau làm tớ không thể học nổi.” Hiệu Tích khổ tâm kể cho mọi người nghe.

Khúc Nam lắc đầu thái độ ghét bỏ, “Tôi ghét nhất là đám người bên Nhất Trung hai năm trước qua đây dự thính còn ra vẻ ta đây! Chưa hết hồi năm ngoái thi bóng rổ với bọn tôi còn chơi rất xấu! Thật sự không ưa nổi!”

“Có phải có một người bên đội của Nhất Trung đẩy người bên trường cậu lúc chuẩn bị ném bóng không?” Hiệu Tích hỏi thêm.

Lý Phát Minh gật đầu, “Ừ, cậu ta đẩy Quang Khởi đó.”

Khúc Nam đập bàn: “Nhắc tới tôi càng tức! Vậy mà trọng tài lại nói do Quang Khởi bất cẩn, không biết ăn đút lót được bao nhiêu!”

“Người đẩy tên là Trần Khang, cậu ta bên trường Nhất Trung rất nổi tiếng nhưng tính cách kiêu ngạo hơn người, tớ cũng không thích cậu ta.” Hiệu Tích bổ sung.

Doãn Kì lúc này mới mở miệng hỏi cậu, “Lúc đó cậu có qua đây xem không? Sao biết rõ vậy?”

Hiệu Tích thành thật gật đầu: “Có, tớ đi với bạn tớ nhưng mà giờ bạn đó đi định cư rồi, tớ còn nhớ lần đó tớ bị lạc có người giúp tớ nữa mà.”

“Có nhớ mặt người ta không?” Doãn Kì nheo mắt chờ đợi câu trả lời, Hiệu Tích cười khổ: “Không nhớ, gần một năm rồi sao mà nhớ được.”

Doãn Kì đột nhiên đưa tay nắm má cậu kéo ra – Hay lắm! anh trai đây giúp cậu vậy mà đến mặt anh trai cậu cũng không nhớ?

Hiệu Tích để yên cho hắn nhéo vài giây khiến hắn rất hài lòng lát sau Doãn Kì thả tay mới nói câu, “Tha cho cậu.”

Hiệu Tích khó hiểu qua ra nhìn Lý Phát Minh và Khúc Nam ý muốn hỏi – Tha là tha cái gì vậy?

Lý Phát Minh và Khúc Nam nhún vai – Bọn tôi cũng không biết.

Chuông vừa reo vào tiết rồi, Doãn Kì cũng bắt đầu học bài cũng có nghe giảng và ít nhất là không ngủ hay trốn tiết như trước nữa, hắn sợ nếu hắn trốn tiết Hiệu Tích sẽ bị bắt nạt. Còn nếu hắn viết bài có chỗ nào không thấy rõ hắn sẽ quay qua nhìn vở của Hiệu Tích, nét chữ vừa đều vừa đẹp dễ nhìn hơn chữ của mấy bà cô ông thầy kia nhiều, còn chỗ nào không hiểu hắn sẽ hỏi Hiệu Tích, sẽ được cậu giảng tận tình nhiều khi thầy cô còn tưởng cả hai nói chuyện riêng nhưng mà họ cũng không quan tâm nữa, Doãn Kì mà im lặng cho họ giảng bài chính là phước ba đời!

Hồi trước cho dù là bất cứ giáo viên bộ môn nào, chỉ cần vào dạy lớp 5  gặp mặt hắn cũng phải niệm câu “A Di Đà Phật!”

Trước đó, Doãn Kì không chịu học lại thường xuyên trốn tiết khiến cho mấy giáo viên bộ môn rất đau đầu nhưng từ lúc thầy Vãn lên làm chủ nhiệm Doãn Kì cũng có chút tiến bộ, mỗi lần muốn trốn tiết hắn đều chia lịch ra giống như trốn tiết vào thứ hai, tư, sáu thì những thứ ba, năm, bảy hắn không trốn nữa mà hắn vào lớp sẽ ngủ và bấm di động.

Sau mấy tuần, khi có Hiệu Tích rồi hắn cũng thường xuyên ở trong lớp hơn, lúc Hiệu Tích chuyển về mấy thầy cô trong trường nghe là học bá thì vui mừng không thôi nhưng họ không ngờ thầy Vãn xếp học bá ngồi cạnh Doãn Kì, họ còn sợ thành tích của Hiệu Tích đi xuống. Nhưng mà Hiệu Tích học gần một tháng họ mới thấy, thành tích của Hiệu Tích không đi xuống mà lại còn đứng rất cao và thành tích của Doãn Kì với nhóm học tra cũng từ từ đi lên, khiến bọn họ một phen đau đầu chóng mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc