BÉ THỎ KHÔNG ĂN CÀ RỐT?



“Cho em này.”
Ly trà sữa trên tay Khánh Minh cũng vừa hay là hương nho mà Hạ Chi thích, ngoài cái chuyện không phải là size ít ít ít ít ít ít ít ít en lờ như cô nói, thì những thứ còn lại y hệt cái tên đầy đủ của cún con.
Hạ Chi thèm nhỏ dãi nhưng lòng còn chua chua vì chuyện lúc chiều, cô bé nhất quyết cắn răng chẳng thèm nhận.
“Em không uống đâu, anh uống đi.”
“Vậy hả? Thì thôi vậy, anh uống hết luôn đỡ phải chia.” Khánh Minh mặt mày hớn hở, bình thản đáp lời, rồi lấy ống hút cắm vào ly, từ từ đưa lên miệng, lúc quay đầu chuẩn bị đạp xe đi lại nhìn ai kia hỏi thêm lần nữa.
“Em không uống thật hả? Cơ hội cuối cùng rồi đấy?”
Tự dưng Hạ Chi thấy mình cứ hèn hèn, qua một hồi bị anh dụ dỗ, và bởi vì còn qu.ỷ ham ăn trong người, nên cô bé đành lên tiếng, giọng nhỏ xíu:
“Em có...”
“Gì cơ, em có cái gì?” Tự nhiên mặt thanh niên nọ đần ra, không biết là nghĩ đến cái gì.
Hạ Chi chỉ đến ly trà sữa trên tay anh: “Em cũng muốn uống trà sữa.”
“À, ờm, ờ, cho em này.” Có người tự đánh mình một cái vì cái đầu suy nghĩ xa xôi.
Hạ Chi nhận lấy trà sữa từ tay Khánh Minh rồi vui vẻ uống một ngụm, cái mặt nhỏ cực kỳ mãn nguyện, cô bé thấy anh đang định đạp xe đi lại tốt bụng kéo áo anh.

“Anh có uống không?”
“Có.” Người nào đó cười đến quắc cả miệng vì đạt được ý đồ.
Uống xong còn nổi hứng trêu chọc, mỉm cười rồi gãi gãi cầm con gái nhà người ta.
“Hạ Chi nghe lời và ngoan ngoãn thì Hạ Chi mới được anh thương nghe chưa?”
Sao cái câu này nghe quen quen? À mà nó y hệt lời cô bé dạy Trà Sữa lúc sáng chứ đâu, biết anh trêu mình nên Hạ Chi tức mà hét lên.
“Anh là cái đồ đáng ghét!!!”
...
Về đến nhà, Hạ Chi chạy lên phòng tắm rữa xong thì mang bé cún xuống tầng nịnh mẹ Hà.

Cục bông kia vậy mà nó chả hiểu gì hết, hại cô nói biết là bao nhiêu, thị phạm đủ thứ.
Nó cứ ngồi im trong gốc, giương đôi mắt to tròn nhìn mẹ Hà đang làm bếp, Hạ Chi cố lay lay nó đi mà nó chẳng chịu nhúc nhích gì cả.

Cô bé âm thầm chán nản.
“Cô ơi, cô có cần con giúp gì không ạ?”
Mẹ Hà nghe vậy bắt đầu thấy sợ hãi trong lòng, im lặng một lúc rồi bà ra vẻ bình thản mà chỉ về chỗ bồn nước.
“Thế con rửa phụ cô tí rau nhé, rửa rau thôi nữa là xong rồi đấy, cảm ơn con nha.” Thật ra cũng chưa xong đâu, mà không xong thì không được.
“Dạ, con biết rồi ạ.”
“Em đang làm gì đấy?”
Khánh Minh đi xuống thuận miệng hỏi.
“Thì em rửa rau.”
Có người nghe vậy thì nhíu mày, mặt hoang mang.
“Em rửa rau hay giặc rau? Nát bấy hết rồi kìa.”
“Làm sao cơ?” Hạ Chi vẫn còn chà chà mấy miếng xà lách, tay vẫy vẫy nước đùa nghịch, miệng cười thích thú.
“Em ra kia đứng, em phá hỏng hết rồi còn đâu.”
Có người đã nắm lấy tay cô bé nọ xách ra khỏi hiện trường.
“Cho em phụ đi mà.”

“Không, đi ra phòng khách ngồi.”
“Em rửa chưa xong mà, mới có 3 nước thôi.

Đợi em rửa thêm vài lần nữa cho sạch.”
Hạ Chi thấy nấu ăn thật vất vả, rửa rau mà đã lâu đến vậy rồi.
Khánh Minh xoay đầy nhìn mẹ Hà vừa hầm canh vừa cười tủm tỉm bên cạnh.
“Mẹ ơi, mẹ có cần phụ không ạ?”
“Không cần, hai đứa đi ra ngoài chơi đi.”
Đi nhanh, mẹ mừng còn không hết, bà đứng từ xa rồi bật cười.
Mặc dù sau này gia đình nhỏ nào đó sẽ có tận hai người không biết nấu ăn, nhưng mà thôi đi, tính ra thì hồi ấy bà cũng ở nhà làm “công chúa” tận đến khi lấy ba Đức cũng đã biết gì đâu, vẫn nuôi được Khánh Minh đấy thôi, xưa bà đã thế, bây giờ cũng không nên khó khăn với con dâu làm gì cả.
Rồi thì, Hạ Chi bị Khánh Minh lôi ra ngoài, lôi không đi, Khánh Minh nhấc bổng ai đó đi luôn.
Ở trong bếp, có cún nhỏ lăn cái vật tròn tròn đo đỏ đến chân mẹ Hà rồi sủa lên hai tiếng nhỏ xíu.
"Gì đấy, à, làm rớt quả cà sao? Cảm ơn cún con nhé!" Mẹ Hà mỉm cười nói.
Nó vẫy vẫy đuôi đáp lời bà.
Vốn mẹ Hà cũng không thích nuôi chó đâu, vì mẹ sợ bẩn nhà, lại sợ nó phá phách làm hỏng đồ, nhưng đúng là cún con được con dâu nhỏ nhặt về có khác, đáng yêu y hệt nhau vậy.
Mẹ Hà nhìn cún nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi gần đó, nghiên đầu nhìn bà nấu ăn mà cảm thấy buồn cười.
Mẹ Hà thấy nó ngồ ngộ mà dễ thương ấy chứ:
"Trông xấu lạ!"
Mẹ Hà nhẹ nhàng cảm thán.
Đến giờ ba Đức đi làm về, theo như bình thường ba đi thẳng vào bếp tìm mẹ Hà, nhưng còn chưa kịp đi, mẹ Hà đã từ trong bếp chạy ra, vui vẻ mừng chồng.
“Mình ơi, nhà mình có cháu nội rồi đấy.”
“...”
Ba Đức nghe vậy mặt mày tái mét, lông mày ba giật giật, rồi thì ba đi đến cái kệ ti vi cầm ngay cái chổi lông gà lên.
Khánh Minh nhìn một loạt động tác của ba liền biết ngay có mùi nguy hiểm, thanh niên nọ phóng cái vèo qua khỏi cái bàn, cách xa ba 2 mét hơn, giữ khoảng cách an toàn.
Rồi thì, đứa con trai ruột (thừa) nghe tiếng ba gào lên:

“Khánh Minh!!! Hôm trước ba đã nói cái gì hả? Sao con không nhớ mà vẫn cứ làm càn hả?”
“Con có làm gì đâu mà.”
Khánh Minh bị ba đuổi khắp nhà, cố gắng giải thích nhưng ba vẫn còn tức lắm.
Làm sao không tức, có rồi đấy, có cháu nội luôn rồi đấy, cái tội này phải đánh gãy chân mới chừa được, rồi bây giờ ba làm sao ăn nói với gia đình hai bên đây, con gái nhà người ta mới tí tuổi đâu.
Mẹ Hà nhìn phòng khách loạn như cào cào nhưng không lên tiếng giải thích, mẹ bình chân như vại, yên lặng đứng xem.

Hạ Chi thì sợ sệt nấp sau lưng bà, cô bé cũng muốn giúp anh lắm, nhưng chẳng hiểu gì hết, mà nhìn ba anh trông cũng đáng sợ quá nên là thôi đi vậy.
“Cô ơi, chú làm sao thế ạ?”
“Chú đang ra mặt giúp con đấy, chú thấy Khánh Minh nó cứ ăn hiếp con.”
“Nhưng mà con bỏ qua cho anh rồi cô ơi, cô nói với chú đừng đánh anh nữa được không cô?”
“Ừ, mà đợi chạy thêm mấy vòng nữa đã, dạo này chú hơi béo bụng, để cơ hội này cho chú tập thể dục tí không sao đâu con.”
Tập thể dục tí?
Với chú thôi, còn anh thì có vẻ hơi khác.
Thấy ba đã thấm mệt, mồ hôi ướt lưng thì mẹ Hà mới lên tiếng giải thích hộ.

Rồi thì giờ là mẹ Hà muốn nuôi cún nhỏ, ba có muốn ý kiến cũng không được, nóc nhà lớn đã đích thân lên tiếng thì ba cũng đành thua.
Thế là cún nhỏ đã có gia đình, nhưng có vẻ gia đình của nó không được êm ấm là bao...
Bởi vì, cha mẹ nuôi của nó có con ngoài ý muốn khi tuổi đời còn quá nhỏ, ngày ngày "cặp đôi gà bông" vẫn cãi nhau đều đều.
...
#mèo.


Bình luận

Truyện đang đọc