BỀ TÔI TRUNG THÀNH

Edit: shpdarn


......?


Chỉ có mấy giây như vậy, Quý Minh Thư hoàn toàn không hiểu Cốc Khai Dương đang nói gì.


Cái tên 'Trương Bảo Xu' này, cũng chỉ có từ 'Xu' cuối cùng là đồng âm với tên cô nên để lại một ấn tượng ngắn ngủi trong đầu.


"Cái gì? Ai với Sầm Sâm?"


Lời nói vừa ra khỏi miệng, Quý Minh Thư liền nhớ lại Cốc Khai Dương còn bổ sung thêm một đoạn —— đứa con gái không biết xấu hổ.


Cô bỗng chốc ngẩn ra, sau đó không nói một lời, lấy điện thoại trong túi ra mở Weibo.


Chuyện còn chưa phát tán ra ngoài, trên trang chủ cũng không có tin tức gì liên quan, hơn nữa cấp hạng của Trương Bảo Xu nhiều lắm cũng chỉ coi như tuyến bốn tuyến năm, không tiêu tiền mua hot search thì ai mà rảnh đi quan tâm chuyện tình cảm cá nhân của loại tiểu minh tinh không có tên tuổi này chứ.


Quý Minh Thư nhìn khung tìm kiếm, cũng không biết nên search cái gì, nhất thời rơi vào vào mơ hồ.


Đại khái là không biết từ khi nào, cô đã bắt đầu ý thức được sau này mình sẽ phải bước vào một cuộc liên hôn gia tộc? Trong chốc lát cũng không nhớ nổi.


Cô cũng không nhớ bắt đầu từ bao giờ, những thứ nhơ nhớp trong giới hào môn đối với cô mà nói đã trở nên chai sạn, bình thường, quá thường thấy.


Chuyện như vậy, thật sự là quá nhiều.


Ngay tại Quý gia của cô, bác cả mà cô luôn kính trọng cũng vụng trộm nuôi ba cô nhân tình nhỏ, một trong số đó còn nhỏ hơn cô ba tuổi.


Bác gái cũng chưa bao giờ quản, luôn bày ra dáng vẻ của vợ cả chính thất thời phong kiến "Anh có thể ra ngoài cờ màu phấp phới, nhưng cờ đỏ trong nhà nhất định không được đổ*".


(*) Cờ đỏ là chỉ người vợ, cờ màu là chỉ nhân tình. Ý của câu này là người đàn ông có thể có nhân tình bên ngoài để thỏa mãn dục vọng, chỉ cần người vợ vẫn có địa vị và tiếng nói trong gia đình là được, hai bên vẫn hòa thuận.


Ấn tượng còn đọng lại về ba mẹ quá mơ hồ, cũng là hình ảnh vợ chồng ân ái không dính chút lợi ích tiền bạc trong tiềm thức của cô.


Sau khi trưởng thành rồi cô mới tình cờ biết được, hai người sinh cô ra dường như chỉ để chứng minh chức năng sinh sản không có vấn đề, cũng là để đối phó với hai bên gia tộc, sinh xong thì buông tay mặc kệ.


Sau này hai người đó lại ngoài ý muốn mất mạng khi ra ngoài 'show ân ái', cũng không biết có xem như báo ứng tới muộn hay không.


Người ngoài nhìn vào, Quý Minh Thư chính là cô nhi ba mẹ đều mất, bác trai bác gái lại hết mực yêu thương chiều chuộng, nâng niu như ngọc quý trên tay, thật đúng là kiếp trước đã tu luyện được một kiếp may mắn.


Sự thật cũng chính xác là như thế, bác cả và bác hai đều yêu chiều cô như con gái ruột của mình, từ nhỏ đến lớn các anh họ cũng không được xa xỉ thoải mái như cô.


Nhưng từ lâu cô cũng đã hiểu, coi như con gái không có nghĩa cô chính là con gái, những thứ tốt đẹp này, là muốn cô phải lấy hôn nhân nửa đời sau của mình ra làm điều kiện trao đổi.


Cho nên từ lúc bắt đầu gả cho Sầm Sâm, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý hai người sẽ không tương kính như tân, bạch đầu giai lão.


(*) Tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách


Không có rất nhiều rất nhiều tình yêu, nhưng có thể có rất nhiều rất nhiều tiền, nói như vậy, xem như cũng rất công bằng.


Chỉ là lúc này đứng đây, đột nhiên biết được tin chồng mình ngoại tình, cũng không hiểu tại sao, đầu tiên là cô cảm thấy mê mang, sau đó lại thấy có chút hoảng loạn và khó chịu.


"Thư Thư, em... Em đừng khóc mà, em đừng khóc đấy nhé......"


Cốc Khai Dương nhẹ giọng dỗ dành cô, tay chân luống cuống còn nói năng lộn xộn, thấy cô sắp đứng không vững, lại vội đỡ cô ngồi xuống sofa.


Quý Minh Thư không phải muốn khóc, ngồi trên sofa cũng theo bản năng mà vắt chéo chân, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, dáng ngồi vẫn tao nhã như bình thường, chỉ là hai mắt vô định, bàn tay cũng run lên nhè nhẹ.


Qua khoảng một phút, cô đột nhiên nói: "Đưa hình chụp cho em xem."


Cốc Khai Dương không động đậy.


Quý Minh Thư: "Không sao, cho em xem đi."


Cô muốn xem, bức hình kia nhìn thấy hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian, Cốc Khai Dương rất rõ ràng điều này, yên lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn động tay.


-


Tin nóng lần này là một đoạn video cộng thêm mấy tấm ảnh chụp, tiêu đề tin nóng thật ra cũng không liên quan đến Sầm Sâm, chỉ nói là Trương Bảo Xu đêm khuya bí mật gặp gỡ Trương Kỳ Trương công tử của Phong Trường Văn Lữ, hai người có vẻ thân mật, sau đó dùng giọng văn "Nghi vấn đang qua lại yêu đương cuồng nhiệt".


Trong bài báo giới thiệu bối cảnh hùng hậu của Phong Trường Văn Lữ, còn cả công lao 'đi săn'* vĩ đại của Trương công tử, nhưng thả ra một đống chứng cứ, ngoại trừ tấm ảnh chụp lén high blur** không thể phân biệt ai với ai, còn lại chính là liên tiếp mười tấm ảnh Trương Bảo Xu và Sầm Sâm đứng trước xe.


(*) Nguyên văn là Liệp diễm [猎艳]: tìm kiếm cái đẹp, săn đón cái đẹp


(**) High blur: có nghĩa là độ sắc nét của ảnh tương đối thấp và rất mờ.


Trình độ nghiệp vụ của tên chó săn* này không biết là có vấn đề gì, ngay cả Trương Kỳ với Sầm Sâm cũng không phân biệt được, lại còn viết một bài phân tích phong phú hơn một nghìn chữ.


(*) Chó săn: paparazzi


Ảnh chụp tuy rằng không chụp được chính diện của Sầm Sâm, nhưng xe của anh, nhẫn cưới và đồng hồ trên tay, còn cả sườn mặt đang mỉm cười kia và Chu Giai Hằng đứng cách đó không xa, đều là bằng chứng đanh thép xác nhận thân phận.


Càng khỏi nói đến người đã cùng anh thân mật như Quý Minh Thư, chỉ liếc mắt một cũng có thể nhận ra thân hình ấy.


Anh ta vậy mà còn đang cười.


Đang cười với một tiểu minh tinh tuyến 380 đến tên cũng chưa từng nghe qua.


Anh ta đối với người phụ nữ khác đều là dịu dàng săn sóc như vậy sao? Anh ta lúc lên giường với người phụ nữ khác có phải còn kể lể vợ mình chỉ là một bình hoa vô dụng không?


Đầu óc Quý Minh Thư như muốn nổ tung.


Lực công kích của mắt thấy và tai nghe là hoàn toàn không cùng một cấp bậc.


Sau đó còn có một đoạn video thân mật lúc tám giờ ở căn hộ của Trương Bảo Xu, Quý Minh Thư đã hoàn toàn không có dũng khí để nhấn vào xem nữa, tay cầm điện thoại đều run lên, cũng không biết làm thế nào để khống chế được bản thân không ném điện thoại vào vách tường.


Cô bừng tỉnh nhớ lại lúc hai người kết hôn, lúc đó theo yêu cầu của hai bên gia đình, làm hôn lễ kiểu Trung Hoa mà cô không thích.


Lúc ấy còn nghĩ, người này cô cũng không thích, vậy hình thức hôn lễ thế nào thì có quan trọng gì, tạm bợ cho qua đi.


Lúc ấy cô rất tiêu sái thản nhiên, trước khi kết hôn, cô còn cùng Sầm Sâm quy ước ba điều về cuộc sống sau khi cưới.


Điều thứ nhất trong đó là, hình tượng vợ chồng ân ái không thể sụp đổ, mặc kệ ở bên ngoài chơi bời thế nào, nhưng tuyệt đối không thể làm loạn ra chuyện công khai vả mặt đối phương.


Lúc đó Sầm Sâm đảm bảo rất ngắn gọn, chỉ nói hai chữ "Sẽ không", cô cũng tin ngay.


Không ngờ, chỉ mới ba năm ngắn ngủi, lời thề son sắt đảm bảo này đã lật xe*.


(*) Lật xe: Chủ yếu đề cập đến việc bị lừa đảo, tai nạn, điều không mong muốn xảy ra


Cũng lại không ngờ, khi thời khắc này thật sự tới, trong lòng cô lại có chút chua xót đau đớn âm ỉ, không chỉ là kinh ngạc và phẫn nộ vì bị tên 'cẩu nam nhân' này vả mặt, càng nhiều hơn chính là cảm giác bức bối như đang uất ức đến khó thở. Nếu bắt cô phải nói cụ thể, cũng không thể nói rõ.


Cốc Khai Dương thấy cô như vậy, cũng cảm thấy rất khó chịu.


Hai người quen biết nhau khi cùng học ở nước ngoài, cô ấy là một sinh viên nghèo, trong nhà đập nồi bán sắt đưa đi nên không dám lười biếng dù chỉ một chút, mà Quý Minh Thư lại là chúng tinh phủng nguyệt, thiên chi kiêu nữ*.


(*) Thiên chi kiêu nữ: ý chỉ con nhà giàu được nuông chiều từ bé


Lúc cô ấy mới xuất ngoại đã nghe mọi người trong giới du học sinh bàn tán, Quý Minh Thư khoa thiết kế nội thất vì để hạng mục của mình đạt được hiệu quả tốt nhất mà tiện tay mua nhà, còn tám chuyện gia cảnh nhà cô cao đến không thể với tới thế nào.


Khi đó chỉ là một tân sinh viên cỏn con chưa hiểu sự đời, Cốc Khai Dương đã thực sự bị chấn động mạnh, hơn nữa khi đó hoàn toàn không nghĩ tới, nhân vật phong vân được bàn tán sôi nổi trong giới du học sinh, sẽ chủ động cùng cô ấy kết bạn.


Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Quý Minh Thư trước nay đều là ngôi sao chói mắt nơi chân trời kia.


Tiếp xúc với Quý Minh Thư đã lâu, cô lại cảm thấy, thế giới này có một điều tốt đẹp như vậy tồn tại, thực sự là một chuyện vô cùng kỳ diệu.


Cốc Khai Dương hoàn toàn không ngờ được, có một ngày, ngôi sao ấy rơi xuống.


Cô trầm mặc đi đến bên cạnh Quý Minh Thư bên, định an ủi một chút.


Nhưng Quý Minh Thư cũng không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Để em một mình đi."


Cốc Khai Dương xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, tay đỡ trán, lại vuốt xuống mặt, lặng lẽ thở dài một hơi.


Qua một lúc, cô im lặng rời khỏi văn phòng.


Lúc ra khỏi còn đóng cửa lại chỉ để một kẽ hở rất nhỏ, không để người bên ngoài thấy được dáng vẻ hiện tại của Quý Minh Thư.


Tiểu tiên nữ của cô ấy, vĩnh viễn nên là xinh đẹp rạng rỡ.


-


"Này, hôm nay không phải tổ mấy người chụp bìa tạp chí Trương Bảo Xu và EE à?"


Có Cốc Khai Dương trấn thủ, toàn bộ khu làm việc lớn của ban biên tập đều rơi vào tình trạng im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên có người xông vào, lại còn cái hay thì không nói, nói toàn cái dở mà hỏi một câu như vậy.


Ngay sau đó, hình như cô ta lại nhớ tới chuyện gì, "Chẳng lẽ bởi vì chuyện kia của Trương Bảo Xu nên mới bị hủy bỏ? Người đàn ông kia không phải Trương công tử nhỉ, là Sầm tổng của Quân Dật."


Cô ta nhìn về phía Cốc Khai Dương, "A đúng rồi, Sầm tổng còn không phải là chồng của cô bạn thân bạch phú mỹ kia của cô sao? Sao cô còn có tâm trạng ngồi đây, còn không đi an ủi người ta à? Hay là nói mấy cô bạch phú mỹ như vậy đều thích mang chút màu xanh trên đầu nhỉ?"


Ác ý đột nhiên rõ ràng.


"Thạch Thanh, hôm nay tôi không muốn ồn ào với cô, cô tốt nhất là ngay bây giờ cút ra ngoài cho tôi."


Ánh mắt Cốc Khai Dương dời khỏi màn hình, lạnh nhạt quét qua người vừa mới tới, lời nói cũng rất lạnh lùng.


Chỗ làm việc đã có nhân viên thì đương nhiên không thể thiếu chính trị văn phòng, Cốc Khai Dương và Thạch Thanh đã bắt đầu tranh đấu từ lúc vừa mới vào tạp chí, hơn nữa còn từ ngấm ngầm thành công khai, thề sống chết không nghỉ, rất có vẻ như sẽ dây dưa dai dẳng đến tận cuối đời.


Bình thường Cốc Khai Dương chơi cùng với Quý Minh Thư, chỉ cần nhắc đến công việc là không thể thiếu vài câu mắng chửi Thạch Thanh, lâu dần Quý Minh Thư cũng ghi nhớ có một nhân vật như thế.


Có vài lần chạm mặt ở tòa soạn, Quý Minh Thư cũng thuận miệng diss cách phối đồ của Thạch Thanh là lỗi thời, cả đời này cũng chỉ có thể làm mấy việc cỏn con trong tạp chí thời trang nam, chọc cho Thạch Thanh suốt một thời gian đều bị người trong tạp chí ngầm cười nhạo.


Thạch Thanh tuy không dám làm gì trước mặt Quý Minh Thư, nhưng âm thầm ghi nợ từng chút một đều nhớ rất rõ ràng, chỉ hận không thể một ngày nào đó có thể khiến cho đôi hoa tỷ muội Cốc Khai Dương và Quý Minh Thư này phải thanh toán sạch sẽ cả vốn lẫn lời.


Hiện tại rất hiển nhiên chính là "một ngày nào đó" kia rồi.


"Nói sự thật còn không cho nói à? Người cũng không ở đây cô còn bợ đỡ cái gì, còn không phải là thấy người ta có tiền nên mới ôm đùi à? Mà sao cô không để người ta giới thiệu cho một anh chàng cao phú soái nào đó mà làm phu nhân nhà giàu? Thoải mái thế cơ mà, trên đầu mọc sừng thì mọc sừng thôi* thôi, vì tiền thì có gì mà không thể hy sinh."


(*) Nguyên văn là cỏ dài, bắt nguồn từ 'đội mũ xanh' có nghĩa là bị phản bội, bị cắm sừng, cỏ màu xanh mọc dài trên đầu cũng giống như đầu mọc sừng.


Thạch Thanh nói đến là hăng say, sắc mặt cũng hết sức khó coi.


Cốc Khai Dương 'bộp' một cái đập bàn phím xuống bàn, dáng vẻ như sắp xông lên đánh người, biên tập viên bên cạnh cô ấy liền vội vàng giữ lại, còn khuyên nhủ "Chị Cốc, thôi thôi bỏ đi."


Năm nay Thạch Thanh ở tòa soạn vẫn luôn bị Cốc Khai Dương chèn ép, khó lắm mới có cơ hội khẩu nghiệp, đương nhiên là càng quá đáng hơn.


"Cô còn muốn đánh người đúng không? Đánh đi! Này này này, lại đây mà đánh tôi này."


"Tôi nói có gì sai à, Quý Minh Thư cô ta không phải bình thường rất kiêu ngạo à? Mắt cao hơn đầu, hung hăng vênh váo, còn không phải là ỷ vào ông chồng có mấy đồng tiền dơ bẩn? Đừng tưởng là tôi không biết, cô ta ở Quý gia có là cái thứ gì chứ! Quý gia nuôi cô ta trong nhà có khác gì nuôi ngựa gầy Dương Châu* thời cổ đại không, cùng lắm cũng chỉ là thân phận có chút đàng hoàng thôi, cao cao tại thượng cái gì chứ, cô ta dám ly hôn sao? Còn không phải rắm cũng không dám đánh một cái!"


(*) Ngựa gầy Dương Châu: Ngựa gầy: Là một nghề ở thời Minh Trung Quốc. Trước bỏ vốn đem những bé gái có diện mạo đẹp trong gia đình nghèo khổ mua về tập trung tại một chỗ, dạy ca múa, đánh cờ, làm thơ vẽ tranh, sau khi lớn lên bán cho người giàu làm thiếp hoặc tửu lâu nhà chứa kiếm lời. Bởi vì mấy bé gái này nhà nghèo gầy yếu, nên cái tên "Ngựa gầy" từ đó mà ra.


Cốc Khai Dương tức đỏ con mắt, "Tránh ra! Ai mẹ nó cũng đừng có giữ tôi! Bà đây hôm nay mà không xé xác con bitch này thì không phải họ Cốc!!"


Cốc Khai Dương còn chưa dứt lời, cửa văn phòng chủ biên đã 'rầm' một cái bị đẩy ra!


Hôm nay Quý Minh Thư đi một đôi giày cao gót buộc dây, gót giày được mài dũa tỉ mỉ thành tên viết tắt của thương hiệu, đi trên sàn đá cẩm thạch sẽ phát ra tiếng vang lộp cộp, ruy băng trên chân sáng bóng, vòng qua mắt cá chân gầy gầy trắng nõn rồi thắt nơ lại, mang theo vẻ đẹp lạnh lùng lại tinh xảo.


Cô bước trên đôi giày, tiếng gót giày gõ trên mặt sàn kêu lộp cộp đi thẳng đến trước mặt Thạch Thanh, ánh mắt từ trên cao hạ xuống từ tốn dao động, lại giơ tay, thoáng nâng cằm Thạch Thanh lên.


"Cô thì là cái thứ gì?"


Cô bặm lại son môi, là son lì màu đỏ thuần, dáng môi hoàn hảo tinh tế, lời nói ra nhẹ nhàng, thong thả, còn rất lãnh đạm.


Đúng như lời Thạch Thanh nói, người trước mặt hoàn toàn là trời sinh hung hăng vênh váo.


Quý Minh Thư: "Túi là fake, nhẫn cũng là hàng bắt chước theo kiểu dáng classic của hãng T, cô đối với thiết kế không có chút tôn trọng nào như vậy, sao có thể xứng được làm việc trong tòa soạn tạp chí."


Bị vạch trần trong nháy mắt, trong đầu Thạch Thanh 'ầm' một cái, xấu hổ và giận dữ đến nỗi từ sau tai đến cổ cô ta đều nhiễm một mảng đỏ.


"Không ưa tôi đúng không? Cho nên chỉ cần tôi hơi không vừa ý cô là cô phải nhảy ra sỉ nhục tôi đúng không? Nhưng cô nhớ cho kỹ, tôi Quý Minh Thư dù có nghèo túng đi chăng nữa, cũng mãi mãi không đến lượt cô nói ra nói vào."


Tay nâng cằm Thạch Thanh của cô đột nhiên buông lỏng, dường như sợ bẩn, cô lại tiện tay rút tờ khăn giấy bên cạnh ra chà xát.


Khiến cho toàn bộ khu làm việc một mảnh tĩnh mịch.


Quý Minh Thư chà tay xong, đeo kính râm lên, cô cầm lấy đồ vừa mới in trong văn phòng của Cốc Khai Dương rồi đi ra ngoài, một chút cảm xúc cũng không thấy.


__________________


Editor: Chương

Bình luận

Truyện đang đọc