Edit: Shpdarn
Tuy rằng trong lòng tự nhủ không được tức giận, nhưng gặp loại chuyện này ai mà có thể tâm thái bình thản cười ha hả, chỉ sợ là Di Lặc chuyển thế cả người tỏa ra Phật khí.
Trong vài giây đó, Quý Minh Thư vô cùng muốn ném điện thoại vào mặt Sầm Sâm, để anh đi mà xem bạn gái cũ kinh thế bạch liên của anh là bitch của bitch đến thế nào, làm trời làm đất đến thế nào.
Nhưng một tia lý trí còn sót lại nói với cô, nếu Sầm Sâm đã nói sẽ không lưu luyến quá khứ, vậy cô cũng không nên vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo với anh.
Không chừng Lý Văn Âm đã đoán chắc được cô tính khí nóng nảy sẽ làm ầm lên với Sầm Sâm, cố ý dùng chiêu ly gián vợ chồng bọn họ, lúc này chắc đang chờ xem nàng trò hay ấy chứ.
Đúng, không sai, chính là như vậy.
Không được trúng kế, tuyệt đối không được trúng kế!
Nhưng bực mình quá mà!!!!
Quý Minh Thư cầm lấy gối dựa sau xe, buồn bực một lát, rồi sau đó lại bịch bịch bịch đá văng Sầm Sâm, buông hai chân xuống ngồi thẳng người dậy, cả người phập phồng, mấy lần suýt thì nữa bốc hỏa chất vấn.
Ngày thường Quý Minh Thư luôn là người thẳng thắn, nhưng một khi đề cập đến đối thủ một mất một còn Lý Văn Âm này, cô lại trở nên điên rồ như vậy, luôn có rất nhiều suy nghĩ canh cánh trong lòng không thể nói ra.
Bên ngoài, trường tiểu học còn chưa đến giờ tan học, nhưng những cửa hàng nhỏ gần đó đều đã mở cửa, các quán hàng rong cũng lục tục mở hàng.
"Đợi đã, dừng xe một chút!" Quý Minh Thư bỗng nhiên kêu lên, nhìn quán nhỏ bên ngoài nói, "Tôi đói bụng."
Tài xế cơ trí, lập tức nói tiếp, "Phu nhân, cô muốn ăn gì? Tôi đi xuống mua."
Quý Minh Thư: "Không cần, tôi tự mình đi."
Vừa xuống xe, Quý Minh Thư đã lập tức đi về hàng dầu chiên, muốn ăn ức gà chiên.
Quán dầu chiên cũng như cửa hàng văn phòng phẩm, đều là tiêu chuẩn thấp nhất của sinh hoạt ngoài trường học từ tiểu học đến đại học, ngoại trừ việc tăng giá và có dán thêm mã QR trên xe, còn lại tất cả đều là hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ.
Người bán hàng động tác nhanh thoăn thoắt, gắp mấy miếng gà từ khay sắt bỏ lên cân, gắp nhiều một chút, lại từ cái cân nhỏ gắp lên hai miếng lắc lắc, rồi ném về lại khay sắt.
Một loạt động tác này của anh ta vừa thành thạo mà lại không để mắt đến ai, dường như đang nói với Quý Minh Thư: Hết hy vọng đi, cái quán nhỏ này của tôi không thể dùng nhan sắc để thanh toán.
Thật ra từ lớp 11 Quý Minh Thư mới bắt đầu nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống của mình, khi còn nhỏ cũng rất thích ăn thực phẩm rác*, Sprite Coca, khoai tây lát, que cay, dầu chiên, nướng BBQ, đều là chân ái của cô.
(*) Thực phẩm rác: tên gốc tiếng Anh là Junk food là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.
Ngày ấy học cấp 2, cô ỷ vào mình còn trẻ, trao đổi chất tốt, lâu lâu lại cùng hội chị em đi ăn đêm.
Nhưng sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè lớp 10, lớp học tổ chức một buổi tụ tập cuối cùng trước khi chia lớp, cô vừa uống bia vừa ăn rất nhiều que cay đầy dầu mỡ, sau khi về nhà thì bụng đau đến chết đi sống lại, không ngừng chạy vào WC, cuối cùng được bác sĩ gia đình chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, phải truyền nước suốt ba ngày.
Lúc ấy bác gái vừa đau lòng vừa dạy dỗ, đám anh em họ cũng vây quanh cô lảm nhảm lải nhải, cô bị hội Đường Tăng này nói mãi đến sợ luôn, đành phải giơ bốn ngón lên thề, "Sẽ không bao giờ ăn thực phẩm rác nữa, nếu không sau này phải gả cho người quái dị!"
Em họ mắt tinh lại chuẩn xác, còn nhấn về một ngón tay để cô thề lại.
(*) Lúc thề người ta thường giơ ba ngón.
Quý Minh Thư chột dạ, yếu ớt thề lại lần nữa, lúc này mới tạm thời được yên tĩnh. Chẳng qua trong phòng chỉ còn lại mình cô, cô lại cảm thấy hơi quá yên tĩnh, cơn đau bụng lại càng thêm rõ ràng.
Cô nằm cuộn tròn trên giường, vừa rơi nước mắt vừa xoa bụng nhỏ, nhớ tới lời mấy nữ sinh trong lớp nói trong buổi tụ tập "Lý Văn Âm vậy mà đã câu được Sầm Sâm rồi", "Tốt số thật", cô lại càng trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong trí nhớ, đêm đó hẳn là một đêm gian nan nhất trong cuộc đời cô từ trước tới nay.
Lúc thề cô cũng không coi là thật, nhưng từ sau đêm đó, cô đối với bệnh viêm dạ dày có một nỗi ám ảnh không thể dứt ra được, vừa nhìn thấy thực phẩm rác thì trong lòng còn sợ hãi, vậy nên đã thực sự thực hiện lời thề, thay đổi triệt để một lần nữa làm người.
——
Thịt gà bọc vụn bánh mì trong chảo sôi lên váng dầu màu vàng, Quý Minh Thư thu lại suy nghĩ, chỉ chỉ lên kệ thủy tinh, "Thêm lạp xưởng hun khói."
Không biết từ khi nào, Sầm Sâm đã theo lại đây.
Anh nhìn vào mắt Quý Minh Thư, cũng không thấy từ đáy mắt của cô có dục vọng đặc biệt mãnh liệt gì với thực phẩm chiên rán.
Rất nhanh đã chiên xong, Quý Minh Thư cầm gà chiên, lại đưa lạp xưởng cho Sầm Sâm, "Cầm giúp tôi."
Một lúc lâu sau Sầm Sâm vẫn không cầm lấy.
Cô cũng không biết mình bị chập cái dây thần kinh nào, đột nhiên dí sát lạp xưởng trước mặt anh mắng, còn ghen ghét khiêu khích nói: "Lúc đi học anh chưa từng giúp bạn gái cầm đồ ăn vặt à?"
Sầm Sâm cuối cùng nhận lấy xiên tre trong tay cô, còn nhân tiện suy nghĩ một chút, "Không có."
"......"
Quỷ mới tin.
Đồ ăn vặt cũng chưa từng cầm vậy Lý Văn Âm kia đang hồi tưởng cái quỷ gì.
Quý Minh Thư bực mình đi về phía một tiệm mì thịt bò, Sầm Sâm lại ở phía sau mở miệng nhắc nhở, "Nhà đằng trước kia mùi vị khá ngon."
"Sao anh biết?"
Sầm Sâm giọng nói bình đạm, "Trước kia tôi học ở đây."
......?
Quý Minh Thư ngẩn ra hai giây, quay đầu nhìn về phía trường tiểu học đối diện bên kia đường.
— — Trường tiểu học số hai trực thuộc Sư Đại Tinh Thành*.
(*) Sư Đại Tinh Thành: Trường Đại học Sư phạm Tinh Thành
Lớp sơn đỏ trên tên trường có chút loang lổ, phòng bảo an cũng cũ kỹ như vậy, hình như đã nhiều năm chưa sửa chữa lại. Lối vào trong trường bị hai hàng cây cối xanh um che khuất, càng vào sâu càng nhìn không rõ, chỉ có thể loáng thoáng thấy được lớp gạch đỏ của khu dạy học phía xa xa.
Trước kia khi Sầm Sâm còn ở Tinh Thành, đã từng đi học ở đây?
Không hiểu sao, một góc phố nhỏ bình thường nhìn không có gì đặc biệt, đột nhiên lại sinh ra một cỗ hương vị xưa cũ quen thuộc, khiến cho người ta không khỏi muốn biết thêm về nó.
——
Đến khi đi theo Sầm Sâm vào tiệm mì bò, Quý Minh Thư lại tỉ mỉ quan sát khắp nơi, cô rất khó mà tưởng tượng được, Sầm Sâm cái thời tóc còn để chỏm, lại từng sinh hoạt một thời gian dài ở đây.
Sầm Sâm cho rằng cô lại nổi bệnh công chúa không thể chấp nhận hoàn cảnh giản dị này, còn trải lên ghế nhựa hai tờ khăn giấy. Nào ngờ Quý Minh Thư vốn dĩ không nhìn thấy, nhìn xong thì tự mình kéo ghế nhựa ra ngồi xuống.
Ông chủ quan sát Sầm Sâm, ánh mắt như đang muốn nói "Một người đàn ông cao to như thế mà còn kỹ tính hơn cả cô gái xinh đẹp này là thế nào"
Sầm Sâm ngược lại mặt không đổi sắc, lập tức ngồi xuống gọi món, "Hai bát mì thịt bò, hơi cay."
Quý Minh Thư sửa lại nói: "Tôi không ăn thịt bò, tôi muốn tam tiên*."
"Được." Ông chủ sảng khoái đáp ứng.
(*) Mì tam tiên [三鲜粉]: gồm có mì, trứng hấp, dăm bông, mộc nhĩ, nấm hương, rau.
Lúc này học sinh tiểu học vẫn chưa tan học, ông chủ mới ba năm phút đã bưng hai bát mì nấu xong lên cho bọn họ.
Ông chủ là một người thành thật, đãi ngộ khác biệt vô cùng rõ ràng, bát của Sầm Sâm chỉ xem như bình thường, nhưng bát của Quý Minh Thư thì, phần topping trên mì đã xếp thành núi nhỏ.
Chỉ tiếc là, cái dạ dày chim nhỏ của Quý Minh Thư có lẽ phải cô phụ ý tốt thêm lượng không thêm tiền này của ông chủ rồi. Cô đã kiểm soát chế độ ăn trong thời gian dài, sinh lý và tâm lý đều đã hình thành thói quen, mấy miếng gà chiên vào bụng, con số calo đã bay bay mấy vòng trong đầu.
Lúc này cô ăn không vào, chỉ có miếng được miếng không cầm đũa đảo đảo bát.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí quá mức tĩnh lặng, cô vừa đảo vừa hỏi Sầm Sâm: "Thời tiểu học anh thường đến tiệm này ăn sao?"
Sầm Sâm bỏ thêm ớt vào bát, "Không thường xuyên, bình thường đều về nhà ăn."
Nhắc tới về nhà, Quý Minh Thư không khỏi nhớ tới Trần Bích Thanh và An Ninh. Chỉ một lần gặp mặt như vậy, Sầm Sâm hình như cũng không liên lạc với bọn họ nữa, anh cứ định mặc kệ như vậy sao?
Quý Minh Thư chống má, như lơ đãng mà nói một câu, "Tôi xem vòng bạn bè, An Ninh hình như vào học rồi."
Sầm Sâm ngẩng lên nhìn qua, không biết nghĩ thế nào, đột nhiên lại hỏi: "Em là muốn hỏi Sầm Dương đã trở về chưa à?"
"......?"
"Tôi không có."
Quý Minh Thư theo bản năng phủ nhận, từ tận đáy lòng còn ngơ ngẩn cả ra.
Trời đất chứng giám, cô bây giờ ngày nào cũng mệt như chóa vậy, lấy đâu ra rảnh mà nghĩ đến Sầm Dương chứ.
Không biết Sầm Sâm có tin hay không, dù sao cũng không gì nữa.
Quý Minh Thư hồi phục tinh thần lại, cảm thấy anh đột nhiên bẻ lái sang chuyện Sầm Dương là bởi vì muốn nói đến vấn đề gia đình, trái lại cũng không miễn cưỡng nữa.
Dù sao chuyện này vốn cũng chẳng liên quan gì lắm đến cô, cô cũng cảm thấy mình không có cái bản lĩnh kia, đi đảm nhiệm việc điều hòa sửa chữa chuyện thân tình hỗn loạn trong nhà anh chồng hờ.
Giây tiếp theo, cô lại nhớ tới một chuyện lớn có liên quan đến mình.
Lý Văn Âm trong bài phỏng vấn kia thật đúng là tình son ý sắt, vô cùng hoài niệm tình yêu của bọn họ đấy nhỉ, chẳng phải chỉ ba tháng thôi sao, có cái gì mà đặc biệt? Cô ta chưa từng thấy đàn ông à? Chỉ là một cục đá xấu xí vừa lạnh vừa cứng, vậy mà tiểu bạch liên Lý Văn Âm kia còn làm như báu vật mà nâng niu!
Không nghĩ đến chuyện này còn đỡ, nghĩ đến rồi cả người cô đều khó chịu, điên cuồng muốn gây sự.
Bất thình lình, cô cầm chai dấm lên, rót cho Sầm Sâm gần nửa chai, còn nhìn chằm chằm vào bát anh chân thành nói: "Tôi cảm thấy thêm chút dấm ăn sẽ khá ngon."
Sầm Sâm dừng đũa, cũng không nói nhiều, chỉ đổi vị trí hai cái bát.
-
Từ tiệm mì bò đi ra, mặt trời đã dần ngả về Tây, trường tiểu học bên đường cũng đã tan học, học sinh không phải đang nghển cổ tìm phụ huynh thì cũng đang nối đuôi nhau lên xe buýt.
Quý Minh Thư đứng ở ven đường, bỗng nhiên cũng giống như học sinh tiểu học, giữ lấy Sầm Sâm không chịu di chuyển.
Sầm Sâm: "Gì nữa?"
"Chân đau, không đi được."
Cảnh báo lần thứ nhất, Quý tiểu tước* bắt đầu gây sự.
(*) Tiểu tước: chim nhỏ, chim non (vì bình thường chị Quý hay được gọi là chim hoàng yến.)
Sầm Sâm rũ mắt thoáng nhìn, "Tôi kêu tài xế lái xe qua đây."
Quý Minh Thư duỗi ngón tay chỉ chỉ: "Đây là đường một chiều, xe vòng lại đây còn phải đi một vòng xa."
Cô đến bằng lái cũng không có, vậy mà lại rất hiểu luật.
Sầm Sâm cười khẽ một tiếng, không để ý cô, định gọi điện thoại.
Nhưng cô lại đưa tay che lại, đúng lý hợp tình nói: "Sao anh cứ thích gây thêm phiền phức cho người khác vậy."
"......"
Sầm Sâm dùng một ánh mắt "Ai cũng có tư cách nói những lời này nhưng em thì không" liếc qua cô một cái, im lặng một lát, lại hỏi: "Vậy em muốn thế nào, cõng em hả?"
Quý Minh Thư khoanh tay nhìn xung quanh, cố tình làm ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, còn hơi cụp mắt nói, "Lúc nhỏ mỗi lần không đi được, anh Sầm Dương đều sẽ cõng tôi."
"......"
Sầm Sâm tiếp tục gọi điện cho tài xế.
"......?"
Anh ta đây là cái thái độ thối tha gì vậy?
Cô cũng đâu phải thật sự muốn anh ta cõng mình trước mặt một đám học sinh tiểu học, nhưng tốt xấu gì cũng phải tỏ vẻ người chồng dịu dàng săn sóc một chút chứ, trước kia chẳng lẽ chưa từng cõng Lý Văn Âm à? Sao đến cõng cô thì lại không được!
Quý tiểu tước càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bốc hoả, không thèm nghĩ ngợi gì đã nói: "Cũng không biết anh Sầm Dương bao giờ mới về, anh Sầm Dương từ nhỏ đã thông minh, mấy năm nay ở nước ngoài chắc cũng phát triển không tồi. Mà tôi cũng chưa từng thấy đứa con trai nào xuất sắc như anh ấy, mà anh ấy còn vô cùng tốt bụng, khi còn nhỏ mèo hoang ở gần nhà đều là anh ấy chăm."
Đang lúc Quý Minh Thư lảm nhảm dựng chuyện, tài xế đã nhận được thông báo lái xe lại đây.
Sầm Sâm bước đến kéo cửa xe, bỗng dưng hơi khựng lại một chút, anh quay đầu lại nhìn Quý Minh Thư, không mặn không nhạt nói một câu, "Anh ta có rất nhiều phẩm chất truyền thống tốt đẹp của người Hoa, tiếc là tôi đều không có."
Quý Minh Thư: "......?"
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, cửa xe đã "Sầm" một tiếng đóng chặt.
_____________
Editor: Sóng gió sắp đến rồi các bác ơi ?