BÊN NGOÀI GIÓ LỚN, THEO EM VỀ NHÀ



Hứa Tiếu Vi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Ngô An Toàn đột nhiên đổi ý sao?...!Cô chạy xuống ngó nhìn cửa sổ gara, thấy xe Giang Tấn đậu ở đấy, cô biết hắn đã trở về liền đi một mạch lên phòng tìm hắn.

Cửa phòng Giang Tấn khép hờ, Hứa Tiếu Vi nhất thời quên gõ cửa, trực tiếp đẩy của tiến vào, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang quay lưng về phía cánh cửa, thay quần áo, Giang Tấn có dáng người rất đẹp, một bờ vai rộng, một vòng eo nhỏ, thuộc dạng mặc đồ thì gầy mà cởi đồ là có thịt.

Nghe thấy tiếng động đằng sau, hắn hơi nghiêng người nhìn, cơ bụng cấp số nhân cứ thế bị cô thu vào tầm ngắm, Hứa Tiếu Vi có dấu hiệu muốn nuốt nước miếng liền lui về sau một bước, ừng ực nói: "Tôi, tôi tìm anh có việc."
Giang Tấn nhanh chóng với cái áo trên móc treo mặc vào, sửa soạn gọn gàng rồi gật đầu ra hiệu bảo cô nói tiếp.

Hứa Tiếu Vi thấy hắn đã mặc xong quần áo mới dám đi vào, đưa điện thoại lên cho hắn xem dòng tin nhắn, hỏi: "Tại sao lại đột ngột ra lệnh đổi người đại diện vậy?"
Giang Tấn im lặng, cũng không thèm nhìn màn hình điện thoại đang được đưa lên trước mặt, đến bên sô pha ngồi xuống, hai chân gác chéo, "Tại sao không thể?"

Hứa Tiếu Vi bước đến bên cạnh hắn, "Nhưng anh không có lý do để làm như vậy, Ngô An Toàn gây tội với anh à? Tôi cảm thấy anh ấy có đủ năng lực để đảm nhiệm công việc này, vậy mà tại sao chỉ một câu nói của anh muốn đổi liền đổi?"
"Có đủ năng lực để đảm nhiệm?" Giang Tấn khẽ lặp lại lời cô nói, cười nhẹ, "Chính bởi vì anh ta có năng lực nên mới đổi.

Làm sao, tôi chỉ mới thay một người đại diện nhỏ bé mà em đã tức giận muốn phân phải trái với tôi sao?"
"Tôi nhớ tháng trước đổi chuyên viên trang điểm cho em nhưng em đâu có phản ứng mạnh như này." Ánh mắt Giang Tấn lạnh lùng nhìn cô, "Hứa Tiếu Vi, xem ra gần đây tôi đối xử quá tốt với em nên dường như em quên mất tôi vẫn là SẾP của em.

Tôi đã nói, em được đứng đây như thế nào đều ra do tôi an bài, việc em nói chuyện không lớn không nhỏ với tôi như vậy tuỳ thời đều có thể ảnh hưởng đến vị trí của Ngô An Toàn, hiểu không?"
Ngô An Toàn và Giang Tấn quen biết cũng nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm anh em, hắn đương nhiên sẽ không thể để cho Ngô An Toàn ở một vị trí thấp hơn bây giờ, hắn thay Ngô An Toàn, là để cho anh quản lý một nghệ sĩ lớn hơn.

Nhưng mỗi lần nhớ tới cảnh tượng buổi chiều nay cô cùng Ngô An Toàn đùa giỡn nói chuyện trong văn phòng, hắn lại không thể khống chế mà khiêu khích cô.

Hứa Tiếu Vi cho rằng sau khi trải qua khoảng thời gian hoà hợp này, mối quan hệ giữa hai người sẽ có chút thay đổi mới tốt đẹp hơn, nhưng cô không ngờ hoá ra chỉ có một mình cô tình nguyện nghĩ thế.

Hoá ra cô trong lòng Giang Tấn chỉ như một đứa trẻ tội nghiệp được hắn tỏ chút lòng thương hại mà đưa tay giúp đỡ, hắn luôn cho rằng mình là cấp trên của cô, mối quan hệ này bị phân cách rất rõ ràng.

Cô chợt tỉnh ngộ, cô bỗng cảm thấy như bài thử nghiệm mấy ngày qua của cô, hoàn toàn là do cô ngu ngốc tự mình đa tình.

Hắn đối xử tốt với cô, tất cả là do cô đáng thương thôi...!

Nghĩ đến cùng, Hứa Tiếu Vi cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, cũng không kìm nén được cảm xúc như mọi khi, lớn tiếng mắng hắn: "Anh cho rằng anh là ông chủ thì có quyền có thể kiểm soát cuộc sống của người khác sao? Tôi mới là người không muốn làm việc dưới trướng một ông chủ như anh!"
Hứa Tiếu Vi nói xong muốn chạy đi lại bị Giang Tấn nhanh một bước nắm lấy cánh tay, "Mạng sống của em là của tôi, vận mệnh của em ra sao đều là chuyện do tôi an bài, em, không có quyền phản bác, hiểu không?"
Hứa Tiếu Vi dùng toàn lực để thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, "Không hiểu!!!"
Cả buổi tối đó, Hứa Tiếu Vi không nói một lời nào với Giang Tấn, ngay cả cơm tối dì Vương phải tự mang lên, Giang Tấn cũng như thế, hai người mỗi người đều một cổ tức mà không có chỗ xả.

Liên tiếp mấy ngày, Hứa Tiếu Vi không cố tình trốn hắn như trước nữa, nhưng khi gặp nhau ở nhà, chỉ cần chạm mặt cô liền quay đầu bỏ đi không thèm nhìn người đối diện.

Hứa Tiếu Vi nhờ Lê Quả tìm một căn hộ bên ngoài để ở, dự định ngày thứ ba sau đêm "chiến tranh lạnh" cô sẽ dọn đồ chuyển ra ngoài, dì Vương cũng để ý và thông báo chuyện này cho Giang Tấn, kể từ ngày đó Giang Tấn hiếm khi về nhà, phân phó với dì Vương bất luận chuyện gì cũng không cho phép Hứa Tiếu Vi dọn đi, hắn ở lại công ty, trong nhà sẽ không còn ai khiến cô khó chịu nữa...!
Bởi vì việc tiến tổ phim bị trì hoãn, đã nhiều ngày không có lịch trình mới, Hứa Tiếu Vi ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nằm đắp mặt nạ xem TV, thỉnh thoảng ăn đồ ăn nhẹ ngồi đọc kịch bản,...!Nhìn thì có vẻ như cô tự do tự tại, thoải mái và dễ chịu, thực tế mỗi tối cô đều trằn trọc khó ngủ, nhắm mắt lại nhớ tới Giang Tấn, từng chút, từng chút một, nó giống như con ong mật bị thu hút bởi mùi thơm hấp dẫn kì lạ, suy nghĩ ấy cứ vờn quanh tâm trí cô không cách nào xua đi được.

Hai người không gặp nhau một tuần rồi, mỗi bữa dì Vương đều theo yêu cầu của Giang Tấn mà chuẩn bị rồi cuối ngày báo cáo với hắn về tâm trạng cảm xúc của Hứa Tiếu Vi.


Ngày nào bữa cơm cũng nhiều như bữa tiệc, Hứa Tiếu Vi luôn bảo dì Vương ngồi xuống ăn cùng, dì Vương cũng không nhịn được tò mò hỏi về tình hình của bọn họ mấy ngày nay, "Ông chủ luôn đối xử tốt với cô, cho dù có tranh cãi thế nào cũng thể đi lâu như vậy được, có vẻ lần này ông chủ thực sự giận cô rồi."
Hứa Tiếu Vi nuốt cơm vào miệng, "Con còn chưa tức giận đâu, anh ta cho rằng anh ta là ông chủ nhưng đâu có nghĩa là anh ta có quyền quyết định cuộc sống của người khác chứ."
Hơn nữa không chỉ có cô, mà còn có cả Ngô An Toàn.

Dì Vương biết cô đang suy nghĩ gì, ôn tồn nói, "Ông chủ tức giận, cũng vì ghen tị thôi."
"Anh ta sẽ ghen?"
"Gần đây con gần gũi với người đại diện nam đó hơn.

Có bao giờ con nghĩ là do vấn đề này khiến ông chủ trong lòng không thoải mái không?" dì Vương nói, "Tiểu Vi, dì Vương có thể thấy là ông chủ có tình cảm đặc biệt với con, sao con lại không thể nhìn ra chứ.".


Bình luận

Truyện đang đọc