BÊN TRÁI

Hội nghị kết thúc, Trì Duẫn giao bản ghi chép cho Tiết Trích Dạ. Tiết Trích Dạ nhìn kĩ nét bút trên giấy, chúng vừa câu nệ vừa nghiêm túc như chính con người Trì Duẫn, cũng thêm cả vẻ xinh đẹp thanh tú. Tiết Trích Dạ không có chú ý đến nội dung bên trong, mà chỉ thưởng thức nét chữ của Trì Duẫn, hắn không thể phủ nhận, những con chữ này thực sự rất xinh đẹp.

Trì Duẫn trầm mặc không nói, đợi lệnh của Tiết Trích Dạ. Như một người trợ lý bình thường, khiêm tốn đứng nghiêm, đứng bên cạnh hắn.

"Chữ viết của cậu rất đẹp."

Trì Duẫn sững sờ, anh không ngờ Tiết Trích Dạ sẽ thản nhiên khen một câu như thế, chứ không phải bới móc anh. Ở phương diện làm việc, Tiết Trích Dạ cơ bản là một ông chủ tốt.

"À......cảm ơn." Trì Duẫn có chút ngốc nghếch trả lời, coi bộ lúng ta lúng túng.

Tiết Trích Dạ nhìn Trì Duẫn, ánh mắt có chút mê hoặc, hắn không biết nên đáp lời với người đối diện này thế nào. Không yêu cậu ta, cũng không muốn thả cậu ta đi, hắn biết cậu ta yêu hắn, cho nên mới vô sỉ giam cầm Trì Duẫn.

Khuôn mặt bình thường hắn nhìn này, căn bản chẳng chút liên hệ đến Trì Mặc, nhưng mà nay nét bình tĩnh trên mặt Trì Duẫn lại làm Tiết Trích Dạ hờn dỗi vu vơ, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc như thế, đôi mắt đã không nhìn thấu nỗi mê luyến sâu sắc, mà chỉ có sự bình tĩnh, không một tia gợn sóng.

"Cậu......" Trực giác của Tiết Trích Dạ muốn hỏi chút gì đấy, lại không biết bản thân rốt cuộc muốn hỏi gì. Trì Duẫn quả thực đều làm theo tất cả những gì hắn sắp đặt, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy khuyết thiếu thứ gì đó.

Nỗi bất an hiện hữu trong tim hắn. Còn vì sao bất an thì hắn không thể nói ra.

Trì Duẫn ngẩng đầu thoáng nhìn khuôn mặt trầm tư của Tiết Trích Dạ, cũng không mở miệng, mà chỉ đứng đó đợi chờ Tiết Trích Dạ bảo anh có thể đi.

Sáu giờ chiều.

Trì Duẫn được phép rời khỏi cửa lớn Tiết thị, đi hướng đến trạm xe bus. Anh không hiểu rốt cuộc Tiết Trích Dạ có phái người theo dõi anh không, nhưng anh cũng thấy nhạt rồi, chỉ cần không phải ở bên hắn, thì tất cả đều sẽ ổn cả.

Trì Duẫn cầm chặt cái đồng hồ bỏ túi trong túi, nước sơn trên đó đã bị tróc ra, xúc cảm thô ráp. Đó là di vật của mẹ anh, thứ đồ duy nhất để lại cho Trì Duẫn.

Từng có một khoảng thời gian, cái từ mẹ ruột là cấm kỵ của Trì Duẫn, anh chán ghét tất cả những chuyện liên quan đến bà, anh từng nghĩ những bất hạnh của mình đều do bản thân có một người mẹ gái điếm.

Chỉ có duy nhất chiếc đồng hồ kia, dù là vào lúc anh hận mẹ ruột nhất cũng không nỡ ném đi, xuyên qua nó, anh hình như có thấy hình ảnh khuôn mặt dịu dàng của mẹ khi đeo lên cổ mình.

Đó là một nét mặt anh không còn được trông thấy của mẹ kể từ sau khi anh khi rời đi.

Nơi anh ở, vẫn là căn phòng nho nhỏ ỏ khu bình dân kia, tiền lương của Tiết thị thật ra không ít, tiền điện mỗi tháng hơn một trăm tệ, cho nên Trì Duẫn bèn gọi chủ hộ lắp điện. Bật đèn, cả căn phòng u ám ngập tràn sắc vàng cam của ánh đèn neon, có cảm giác ấm áp nhàn nhạt. Nhưng mà Trì Duẫn vẫn cứ cô độc, mà anh cũng quen rồi. Những người lớn lên giống anh sợ nhất là sợ hãi và không sợ nhất là cô độc.

Nằm ở trên giường, vẫn có tiếng kẽo kẹt vang lên. Trì Duẫn cuộn tròn người, đó là tư thế ngủ quen thuộc suốt hai mươi bảy năm qua của anh. Cuộn tròn người, như một một con thú non nớt.

Tiết Trích Dạ, vì sao......cứ ngang ngạnh không buông anh ra? Trì Duẫn nghĩ ngợi, mang theo câu hỏi cùng bóng dáng người kia nặng nề đi vào giấc ngủ.

***

"A.....Tiết.....em, em không chịu nổi......chậm......a...." Tiếng rên rỉ hấp dẫn người mơ màng quẩn quanh trên chiếc giường kingsize. Người thiếu niên xinh đẹp dưới thân Tiết Trích Dạ đang phát ra tiếng rên rỉ mê hồn, làm tâm trí người khác không khỏi nhộn nhạo.

Tiết Trích Dạ cau mày, đè lên người thiếu niên không ngừng lay động, động tác mãnh liệt, tựa như muốn phá nát thiếu niên.

Rốt cuộc, Tiết Trích Dạ phát tiết dục vọng hoàn toàn lên người thiếu niên,sau đó lập tức rút khỏi người cậu ta, ném bao cao su lên giường, bên trong còn chứa đầy tinh dịch trắng đục.

"Đi đi." Rút một sấp một trăm tệ trong túi tiền ra, ném thẳng mặt thiếu niên, Tiết Trích Dạ không mặn không nhạt nói.

Thiếu niên cầm tiền rời đi, trên mặt chẳng có chút chịu nhục nào, đây vốn là mánh kiếm cơm của cậu ta, chỉ cần có tiền thì làm cái gì cũng được, cậu ta không cần để ý lấy tiền của ai.

Tiết Trích Dạ nằm trên giường, không khỏi so sánh Trì Duẫn và tên MB vừa nãy kia. So ra, Trì Duẫn quá ngượng ngùng, quá khẩn trương. Vừa không lắc mông, cũng không khiêu khích hắn, hay giọng nói cũng không đủ hấp dẫn.....nhưng mà bản thân hắn hình như vẫn khá hài lòng khi làm tình cùng Trì Duẫn, đầu óc không thể đè nén nhớ khuôn mặt bình thường kia, cái vẻ ửng hồng dưới thân hắn, Tiết Trích mới giật mình, hóa ra hắn chưa bao giờ trông thấy bộ dạng đó của Trì Duẫn, cái dáng ý loạn tình mê này, nghĩ mà quá đẹp.....

Hắn lắng nghe tiếng xin tha, tiếng khóc lóc của Trì Duẫn, song đó không phải một Trì Duẫn chìm trong tình dục. Hắn muốn nhìn một Trì Duẫn, hoàn toàn sa vào dục niệm, cầu xin, khóc lóc năn nỉ để hắn tiến vào.

Tưởng tượng đến đó, khuôn mặt kia, thân thể kia không ngừng xuất hiện trước mặt hắn. Sự đáp trả trúc trắc, tiếng rên rỉ đè nén, lúc muốn lúc không làm Tiết Trích Dạ thực sự muốn chiếm lấy hết lần này đến lần khác.

Lúc này hắn hoàn toàn đã quên, bản thân đã gần một tuần không liên lạc với Tiểu Mặc của hắn....

Soul vẫn luôn là club tấp nập, Thành Vẫn ngồi trong quầy bar, cũng không có tâm trí pha rượu, mà chỉ phiền lòng nhìn thằng tiểu quỷ âm hồn bất tán đứng trước mặt mình.

"Này, họ Trì kia! Cậu đừng có ngày nào cũng vác mặt đến, tôi còn phải buôn bán nhé!" Thành Vẫn gào to với Trì Mặc, giữa một bữa tiệc âm nhạc sập sình, tiếng gào này thật ra cũng chẳng to tát lắm.

"Chính bởi vì A Vẫn phải buôn bán nên tôi mới đến chăm lo đó, A Vẫn và tôi chẳng phải thân thiết lắm sao?" Trì Mặc cười nói, nom bộ đểu cáng.

Từ khi sự kiện cường hôn qua đi, thằng tiểu quỷ này ngày nào cũng đến Soul, hơn nữa cứ đều đều gọi một ly Tequila, cuốn lấy làm Thành Vẫn phiền không chịu được. Không biết mục đích của y, nhưng đến thằng ngốc cũng thấy rõ hắn đang khó chịu.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Thành Vẫn không khỏi mím môi chất vấn.

Trì Mặc bật cười nhìn hành động nhỏ hễ khi tức giận này của Thành Vẫn, thật vô cùng đáng yêu, bờ môi hồng nhạt kia tựa như vừa được hôn qua vậy....

"Tôi chẳng làm gì hết, chỉ có điều muốn làm tình với anh thôi." Trì Mặc rướn người về phía trước, kề sát bên tai Thành Vẫn, khẽ khàng nói, hơi thở nóng rực thoang thoảng mùi rượu phà vào tai Thành Vẫn, phối cùng giọng nói trầm thấp ma mị, khiến hắn có cảm giác say say.

"À......" Thành Vẫn kinh ngạc tránh đi, trên mặt nong nóng. May mà ở đây chỉ có ánh đèn mê loạn nên không nhìn ra mặt hắn đang đỏ.

"A Vẫn, anh rất mẫn cảm....." Trì Mặc cười nhẹ một tiếng, tia vui đùa thích giấu trong đôi mắt, con mồi của y, xem ra không thoát được rồi....

Cứ thế, cứ thế, chầm chậm đợi y tiến đến từng bước thu lưới.

Thành Vẫn nhìn ánh mắt của Trì Mặc, bản năng cảm thấy nguy hiểm đến rồi. Trong lòng cười lạnh, cái trình này mà muốn đè hắn sao. Hai người với hai tâm tư xấu xa, nhất định sẽ tiến hành một cuộc chiến đấu trí đặc sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc