BÊN TRÁI

Hắn vẫn vậy, luôn nhớ đến Trì Mặc, đến món hắn gọi cũng là thứ Trì Mặc thích.

***

Trì Duẫn ra mở cửa, hình ảnh trước mắt khiến anh giật thót người."Tổng, tổng giám đốc......" Trì Duẫn lắp bắp nói, trái tim đập thình thịch.

"Giờ không phải thời gian làm việc, không cần gọi tổng giám đốc." Tiết Trích Dạ nhìn Trì Duẫn, hơi nhíu mi, "Không mời tôi vào à?"

"À, mời vào." Trì Duẫn không biết vì sao Tiết Trích Dạ xuất hiện trước cửa nhà mình vào sáng sớm thế này, nên có chút mất tự nhiên.

Trời còn chưa sáng hẳn, trong nhà Trì Duẫn trông như u ám hơn cả bên ngoài, cả căn phòng tràn ngập ánh đèn chân không vàng cam tuy hơi tối nhưng rất ấm áp.

Trì Duẫn không mở miệng, Tiết Trích Dạ cũng chả lên tiếng, hai người cứ lặng thinh như thế, đến hơi thở cũng trở nên tĩnh lặng.

"Có chuyện sao? Anh tới sớm thế này....." Trì Duẫn hít một hơi sâu, vẫn không dám nhìn thẳng Tiết Trích Dạ, âm cuối khi nói cũng mang theo chút rung động, không khó để nghe ra sự khẩn trương bên trong.

"Không có." Tiết Trích Dạ đáp một câu cụt lủn, giọng điệu cứng ngắc.

"Ừm." Trì Duẫn cúi đầu, Tiết Trích Dạ vẫn giống trước đây, không muốn nói thêm câu nào với anh.

"Cậu có đi gặp Thành Vẫn không?"

"Không có." Trì Duẫn uể oải trả lời, có chút nghi hoặc, Tiết Trích Dạ đến lúc sáng sớm này là muốn hỏi anh vấn đề này á.

"Ừ." Tiết Trích Dạ ừ một tiếng, không nghe rõ cảm xúc, sau đó dùng ánh mắt đánh giá nhìn Trì Duẫn.

Trông dáng này chắc chưa kịp rửa mặt chải đầu đây mà, đầu tóc hơi rối loạn, trên người chỉ mặc một chiếc mỗi chiếc áo T-shirt với cái quần đùi, đôi mắt cũng còn hơi mịt mờ.

Trong ba năm sống chung với nhau, Tiết Trích Dạ chưa bao giờ trông thấy một Trì Duẫn lôi thôi thế này. Khi đó Trì Duẫn luôn là người dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Trong ấn tượng của Tiết Trích Dạ, phảng phất chỉ có một bóng dáng Trì Duẫn đang bận rộn làm bữa sáng.....

Xương quai xanh nửa kín nửa hở kia, khẽ phản chiếu lớp ánh sáng loáng ôn nhuận nhẵn nhụi dưới ánh đèn u ám, ánh mắt mê mang kia, như ẩn chứa sự cám dỗ chết người. Dù dưới ánh đèn tối mù thế này, vẫn rất dễ nhìn rõ nước da trắng nõn mịn màng, khiến Tiết Trích Dạ không nhịn được muốn in dấu ấn của riêng mình lên đó.

Trì Duẫn của bây giờ, khắp người tỏa ra một làn hơi thở hấp dẫn lòng người, làm Tiết Trích Dạ cũng có chút si mê, cơ thể người này, hắn là người biết rõ nhất; cơ thể người này, hắn đã từng ôm ấp.......

Nhận thấy ánh mắt soi trên soi dưới mình của Tiết Trích Dạ, Trì Duẫn hơi mất tự nhiên, khẽ quay mặt đi.

"Đã ăn sáng chưa?" Tiết Trích Dạ hiếm có lúc chủ động lên tiếng, giọng điệu vẫn cứng nhắc khó chịu như thế.

"Em chưa........" Trì Duẫn thành thật lắc lắc đầu.

"Nhanh đi rửa mặt đi, lát nữa dẫn cậu ra ngoài ăn sáng."

Trì Duẫn kinh ngạc nhìn Tiết Trích Dạ, véo một cái thật mạnh lên mặt, lầu bà lầu bầu nói: "Còn chưa tỉnh ngủ ư.............?"

Tiết Trích nhìn dáng vẻ trẻ con này của Trì Duẫn, đột nhiên cảm thấy thật quá đáng yêu, không khỏi giơ tay, xoa xoa đầu Trì Duẫn.

"Anh là giả phải không?" Trì Duẫn vẫn hùng hồn cho rằng mình đang nằm mơ, chìa tay kéo hai má Tiết Trích Dạ, "Tối qua không phải anh nói không muốn rầy rà với em sao Hơn nữa tới rồi thì cũng thôi đi, còn tốt với em thế làm gì..........?"

Tiết Trích Dạ lắc lắc bả vai Trì Duẫn.

"Chưa tỉnh ngủ đó à?"

"Không phải mơ..............?" Trì Duẫn nửa híp mắt líu ríu một câu, rồi hình như đột nhiên nhận ra cái gì đó, bỗng mở to hai mắt, "Xin, xin lỗi, em cho rằng, em đang nằm mơ......"

"Bình thường cậu hay mơ đến tôi sao?" Tiết Trích Dạ chẳng hề tức giận, nhìn Trì Duẫn hoảng hốt, giọng nói còn thoáng dịu đi.

Trì Duẫn gật đầu, mặt hơi đo đỏ, cớ sao anh không biết xấu hổ thừa nhận chuyện này trước mặt Tiết Trích Dạ thế chứ. Nhưng mà, khi đứng trước mặt hắn, anh cũng không dám nói dối.

Biết được điều này, tâm tình của Tiết Trích Dạ tự nhiên tốt đến bất ngờ, đột nhiên thử tưởng tượng bản thân mình trông như thế nào trong giấc mơ của Trì Duẫn. Nhìn phản ứng vừa xong, chắc không phải hình tượng đẹp gì rồi.

Trì Duẫn đổ ít nước nóng trong bình ra, dùng khăn lông lau mặt mình. Hơi nóng bốc lên, chiếu khuôn mặt Trì Duẫn trở nên có chút mờ ảo. Tiết Trích Dạ cố gắng muốn nhìn rõ diện mạo anh, mà vẫn chỉ có đường nét mơ hồ.

Tiếng đánh răng sạt sạt vang lên trong nhà vệ sinh, đó là thanh âm răng ma sát với bàn chải. Tiết Trích Dạ gần như có thể tưởng tượng, dáng vẻ Trì Duẫn miệng toàn bọt kem đánh răng.

"Em xong rồi." Trì Duẫn ra khỏi nhà vệ sinh, khóe môi thế mà còn vương chút bọt kem sáng loáng chưa lau hết.

Tiết Trích Dạ không kìm được giơ tay lau cho anh, kéo Trì Duẫn đi, nói mỗi câu: "Đi thôi!"

Chở Trì Duẫn đến nhà hàng gia đình mình hay dùng bữa, Tiết Trích Dạ lôi Trì Duẫn tiến vào, lại bị anh sợ hãi giữ lại.

"Em..........không có tiền........." Trì Duẫn nói yếu ớt.

Chắc không phải tên ngốc này vẫn tưởng theo hắn đến nhà hàng rồi mỗi người tự trả đấy chứ?

"Không cần cậu trả!" Tiết Trích Dạ dở khóc dở cười, rồi kéo Trì Duẫn vào trong nhà hàng.

"Đắt quá..........." Đây là câu đầu tiên Trì Duẫn nói sau khi buông thực đơn xuống, giá một món trong tờ này, cũng đủ cho anh ăn sáng cả tháng.

Tiết Trích Dạ rất bất đắc dĩ, gọi bừa vài món, đó toàn là những món bản thân hắn với Trì Mặc thường thích ăn.

Trì Duẫn cúi đầu ăn, anh chẳng thích hương vị của những món này chút nào, ăn rất miễn cưỡng, dạ dày lại bắt đầu co thắt đau đớn.

"Em........ăn xong rồi." Thả dao nĩa xuống, Trì Duẫn nói với Tiết Trích Dạ vẫn đang ăn.

Tiết Trích ngẩng đầu, nhìn Trì Duẫn, nhận thấy anh ăn rất ít, hắn không biết sức ăn của Trì Duẫn tột cùng là thế nào, đây coi như là lần đầu bọn họ cùng ăn với nhau.

"Không giống hương vị trước vẫn ăn à?" Tiết Trích hỏi, "Cậu ăn ít lắm."

Trì Duẫn cười gượng, lòng lại thầm thấy hưng phấn lạ thường vì câu nói bình thản để lộ chút quan tâm của Tiết Trích Dạ.

"Trước đây em chưa ăn bao giờ........."

"Cậu là anh trai của Tiểu Mặc, đây đều là những món Tiểu Mặc thích ăn, tôi cho rằng chắc cậu cũng thích." Tiết Trích Dạ nhíu mày, nhìn trong đĩa của Trì Duẫn vẫn còn hơn nửa đồ ăn. Bấy giờ mới ngạc nhiên, sống chung với Trì Duẫn ba năm, hắn chưa bao giờ biết Trì Duẫn thích cái gì....

Ánh mắt Trì Duẫn tối đi, lòng thầm buồn bã. Hắn vẫn vậy, luôn nhớ đến Trì Mặc, đến món hắn gọi cũng là thứ Trì Mặc thích. Còn anh sao có thể được ăn những món này cơ chứ, trong Trì gia anh chỉ là người ăn nhờ ở đậu, đứa con riêng không thể công khai, có ăn, đã đủ mãn nguyện lắm rồi, những món này với anh mà nói luôn là những thứ xa xỉ.

"Có muốn đổi món không, gọi thứ cậu thích ăn ấy." Tiết Trích Dạ đẩy tờ thực đơn đến trước mặt Trì Duẫn, muốn anh tự gọi món. Lúc này, hắn cũng nóng lòng muốn biết, Trì Duẫn thích cái gì.

"Không cần đâu, dạ dày em không ổn lắm........"Trì Duẫn nhịn đau, nhưng mồ hôi hột vẫn không ngừng rịn ra từ trên cổ, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Tiết Trích Dạ nhìn hình dạng đau đớn của Trì Duẫn, trái tim khẽ run rẩy, một cảm giác trước nay chưa từng có đánh vào con tim, tựa như.....có chút đau lòng.......

"Đi bệnh viện." Tiết Trích Dạ vứt mấy tờ tiền xuống bàn, dứt khoát ôm lấy Trì Duẫn giữa ánh mắt bao người. Không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác.

Tại một góc trong nhà hàng, Trì Mặc nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn hai người kia, nhận xét mỗi câu:

"Hai kẻ ngốc!"

Bình luận

Truyện đang đọc