BỆNH HAY QUÊN

"Đường Ân hỏi tôi có muốn chấm dứt hợp đồng trước khi cậu ta đóng máy hay không.''

Ninh Sơ nhìn chằm chằm những lời này, thật ra hắn hiểu rõ ý tức của Hàn Tu Ngôn.

Quen nhau mấy năm, nếu nói đến bây giờ hắn không hiểu được suy nghĩ của đối phương thì không thể không dùng từ "đao" để hình dung.

Hắn biết Hàn Tu Ngôn đối với mình có bao nhiêu hảo cảm, nhưng hắn biết rõ đối phương là người công tư phân minh.

Thực tế, một người như vậy đối với hắn vẫn là nên nói rõ ràng, tình cảm có thể là một phần trong thế giới của Hàn Tu Ngôn, nhưng anh ta sẽ không bao giờ đặt nó lên trên công việc và sự nghiệp.

Hắn không cần phải lo lắng quá nhiều.

Chậm rãi soạn tin: Đường Ân đối với anh đãi ngộ vô cùng tốt, nên cân nhắc một chút.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, đã sớm nhận được một tin nhắn khác: Nếu tôi ở lại Hoan Duyệt, chờ cậu quay xong bộ Hoàng hôn trên biển, tôi có thể hay không trở thành người đại diện cho cậu?

Ngón tay Ninh Sơ vô thức bấm vào màn hình, cùng lúc đó, một tin nhắn khác hiện lên từ WeChat, Yến Hoài.

—— 'Mỗi ngày một câu hỏi: Sinh nhật mười tám tuổi em đã tặng anh cái gì? Nhớ lại rồi buổi tối nói với anh. '

Kể từ ngày hôm đó, hắn cùng Yến Hoài đã thoả thuận mỗi ngày đối phương có thể hỏi hắn một vấn đề gì đó trong quá khứ, sau đó từ từ nhớ lại, cẩn thận kể lại cho Yến Hoài nghe.

Phương thức ở chung không nhanh không chậm này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, mỗi khi nhớ lại, những hình ảnh đó giống như những thước phim xuân, hạ, thu đông, cười cười nói nói ôm hôn, phát lại trong đầu hắn từng khung hình, tuổi trẻ cùng tình yêu cô đọng lại thành từng hạt giống, rồi dần dần nảy mầm mà lớn lên.

Chỉ là mỗi khi Yến Hoài yên lặng lắng nghe, biểu hiện trên mặt không phải vui vẻ mà có chút chua xót không vui, tuy rằng đã kiềm chế không ít, nhưng vẫn là Ninh Sơ tinh tế nhận ra.

—— là đang ghen, thậm chí ăn dấm của chính mình, bình dấm chua đầu thai sao?

Hắn nhếch khóe miệng, trả lời gọn gàng một tin nhắn cho Hàn Tu Ngôn: Không cần.

Sau đó, gửi lại cho Yến Hoài một lời nhắn: Bây giờ em có thể nói với anh, đó là em.

Người bên kia dường như không hiểu ý hắn, gửi lại một dấu chấm hỏi.

"Chậc, anh nhất định muốn nói rõ như vậy?" Ninh Sơ khoanh chân ngồi trong phòng khách, bên tai nóng bỏng gõ: Là quà đấy!

Bên kia im lặng hồi lâu, "đối phương đang soạn tin" hiện lên một hồi lâu, mười mấy hàng dấu chấm hỏi liền gửi đến.

Sau đó, mười hàng dấu chấm than theo sau.

Đầy đủ thể hiện trọn vẹn sự điên cuồng và lộn xộn trong lòng người gửi, như thể bị bom nguyên tử dội xuống.

Ninh Sơ đang cầm điện thoại, co lại trên ghế sô pha cười toe toét, hắn gần như có thể tưởng tượng ra biểu tình cùng tâm trạng hiện tại của Yến Hoài.

WeChat lại đẩy một tin nhắn từ Hàn Tu Ngôn: Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.

Ở đầu kia của thành phố, Yến Hoài vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế sau xe oto, các đốt ngón tay cầm điện thoại di động đều trắng bệch, hít sâu một hơi, hào quang khắp người đều là sắp át cả không khí trong xe.

Ánh mắt như sắp gϊếŧ người trong giây tiếp theo này khiến Từ Vi bên cạnh sinh ra cảnh giác: "Yến tổng, ngài không sao chứ?"

"Không sao." Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu Yến Hoài, trí tưởng tượng của anh chợt lóe lên miên man vô định, chốc lát là hình ảnh Ninh Sơ cởϊ qυầи áo cùng xương quai xanh tinh tế, chốc lại là hình ảnh Ninh Sơ thổi lên đôi tai đỏ ửng ấy, còn có đôi môi hồng nhạt từ từ hôn lên. Suиɠ sướиɠ ngây ngất sau cái vuốt ve cùng nụ hôn ...

Tức chết đi được! Anh thậm chí còn không nhớ chút nào, như thể những điều này chưa từng xảy ra với anh, mà là với một người khác.

"Tôi không sao, chẳng qua bây giờ chỉ muốn cầm dao gϊếŧ người." Yến Hoài dùng sức nhắm mắt lại.

Quản nhiên! Quả nhiên! Từ Vi không dám thở, cẩn thận nuốt nước bọt: "Muốn gϊếŧ ... ai?"

"Chính mình."

"???"

Điên mẹ nó rồi! Còn muốn tự gϊếŧ chính mình? Đây không phải là điên thì mẹ nó là cái gì? Từ Vi nội tâm phức tạp: "Hay là, tôi lại tìm bác sĩ tâm lý khác cho ngài?"

Yến Hoài kỳ quái liếc nhìn cô, sau đó lẩm bẩm đáp lại: "Cô không bằng tìm cho tôi một cỗ máy thời gian."

Từ Vi: "...?"

Sếp có phải là thích đưa ra những đòi hỏi vô lý như vậy không?

...

Không chỉ nhân viên, Ninh Sơ cũng bị Yến Hoài đề ra một yêu cầu vô lý lúc họ ăn tối.

Người kia ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, không mang theo chút vui đùa: "Cục cưng, vứt cái thằng học sinh Yến Hoài ra khỏi đầu em ."

"Tại sao?" Ninh Sơ ngẩn ra.

"Bởi vì hiên tại trước mặt em là anh, không phải nó."

Yến Hoài trông có vẻ khó chịu, không còn trưởng thành và lạnh lùng như mọi khi, chua loét, Ninh Sơ nhận ra một tia giận dỗi trên khuôn mặt lạnh lùng kia mà phiền lòng.

Hắn chớp mắt, "Nhưng cậu Yến Hoài đó rất tốt với em, đặt biệt tốt."

Người bên kia nhất thời nghẹn lại, trừng lớn mắt nhỏ nhìn hắn một hồi, mới nhận thua mà sụt vai: "Em chính là muốn chống đối anh..."

"Ai chống đối ai?" Ninh Sơ bất lực cười, "Hơn nữa, cái thằng Yến Hoài kia không phải chính là anh sao?

Hắn vừa dứt lời, cảm xúc của đối phương càng rơi xuống tột độ, anh im lặng một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói: "Trước đây mà nói, mất đi 2,3 năm kí ức đối với anh không mấy quan trọng, nhưng bây giờ anh hối hận rồi. Mẹ nó thật muốn nhớ lại. "

Anh muốn nhớ lại, trân trọng tất cả những thời khắc tươi đẹp đã qua, những nụ hôn, những cái ôm, từng lời yêu mà anh đã nói với em, để bảy năm xa cách không trở nên thật vô nghĩa.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, nồi lẩu Sanxian đang sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Ninh Sơ vung tay vỗ vỗ mấy cái hơi nước, chậm rãi bưng bát canh đặt trên tay anh, sắc mặt nghiêm túc: "Hiện tại cũng rất tốt, thật đấy, không cần để ý nhiều như vậy."

Hắn không hi vọng Yến Hoài sẽ nhớ lại, đồng nghĩa với việc Yến Hoài sẽ nhớ ra hắn cũng đang ở trong xe vào thời điểm đó, biết rằng hắn cũng đang bị thương, sẽ biết lí do vì sao sức khỏe của hắn lại tệ như vậy, là do hắn không chuyên tâm trị liệu khi đó.

Chắc chắn sẽ rất khổ sở.

Nhưng với hắn, đây đều là chuyện trong quá khứ, không có cách nào làm lại, cũng không có cách nào thay đổi. Nếu đã quên thì cứ quên đi, nhớ lại một lần cũng chỉ thêm phiền não, lại càng không có nghĩa lý gì.

Hắn đang cố gắng buông bỏ, hy vọng rằng Yến Hoài cũng có thể buông tay.

Qua màn khói, Yến Hoài từ đối diện chậm dãi dịch tay lại, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay đang đặt trên bàn, khóe miệng cong lên: "Đúng vậy, hiện tại rất tốt, chúng ta từ từ đi. Anh cho em thời gian, từ từ cảm nhận, cảm nhận anh của hiện tại. "

...

Đối với lần đóng phim này, Vương Huyền vốn dĩ muốn cấp cho hắn một người đại diện, nhưng Ninh Sơ cảm thấy hắn chỉ vừa mới tham gia đoàn tổ, không có vấn đề to tát, vậy nên vẫn giữ lại duy nhất Hồ Hiểu An tiếp tục đảm dương chức vụ trợ lý.

Cô nhóc hóng rất nhiều chuyện bát quái, cô đã đọc rất nhiều tin tức có liên quan trên Internet, vừa thấy hắn liền chạy qua mách lẻo.

"Anh Ninh, đám fans của Đường Ân thật là quá đáng, trên mạng còn chửi bới anh, em phát loa mắng chửi bọn họ."

Lại còn ẩn ý Ninh Sơ có quan hệ bất chính lén lút với đạo diễn, dùng quy tắc ngầm dành vai nam chính. Đùa kiểu gì vậy? Cô nhóc ở cùng đoàn lâu như vậy cũng không giữa hai người có cái gì gọi là mập mờ chứ? Nếu có thì cũng là của Ninh Sơ cùng với anh chàng đẹp trai họ Yến kia, lúc theo đuổi người ta còn mua chuộc cô nữa kìa, chứng cứ đầy đủ nhé.

"Mắng anh? Vì bộ phim này?" Ninh Sơ nhíu mày, "Không phải còn chưa công bố diễn viên?"

"Ai biết được, nội bộ bên trong bàn bàn tán nhiều lắm, hở ra liền bắt được trọng điểm. Còn không phải không phục, nói anh không xứng đáng Đường Ân sao? Không phục thì bảo anh trai bọn họ đừng diễn nữa! "Hồ Hiểu An so với hắn còn tức giận hơn.

Đại khái có lẽ thật sự bị mắng đến khó nghe, nhưng Ninh Sơ hiện giờ không muốn chú ý mấy cái này.

Các fans làm sao hiểu hết cái giới này loạn như thế nào. Casting vai từ trước đến nay chưa từng công bằng. Nếu có công bằng, cớ gì hắn luôn phải diễn vai phụ qua nhiều năm như vậy?

Cho dù fan có nói khó nghe đến mấy, hắn cũng chưa bao giờ để ý, chứ đừng nói hổ thẹn trước Đường Ân.

Đường do chính mình chọn, phim do chính mình chọn, hắn cũng không có dẫm lên Đường Ân dành vai chính, hắn chỉ muốn nắm lấy cơ hội, diễn thật tốt nhân vật, xem mình có phù hợp màn ảnh rộng* mà ai cũng đều khao khát hay không.

(*Phim điện ảnh)

Hắn cho rằng với tính cách nóng nảy của Đường Ân, sau khi biết nam chính là hắn, khả năng sẽ từ chối vai diễn, không nghĩ tới hôm họp kịch bản nội bộ liền có cơ hội gặp nhau.

Địa điểm chính là ở ngoại thành, nhưng họp nội bộ lại ở thành phố C. Ninh Sơ đến sớm hơn nửa tiếng, nhưng khi đến phòng họp lớn, Đường Ân đã ở đó.

Ngồi cùng còn có nữ diễn viên nổi tiếng Trọng Hiểu, đóng vai nữ chính Tiêu Cửu Quân.

Khác với kiểu nổi tiếng của Đường Ân, Trọng Hiểu là kiểu nổi lên qua các tác phẩm theo năm tháng. Dù không có lượng fans đông đảo nhưng kĩ năng diễn xuất cùng sự nổi tiếng sẵn có vốn vẫn được giới truyền thông công nhận, lịch diễn đều rất dày đặc.

Trọng Hiểu năm nay 34 tuổi, chỉ hơn Ninh Sơ mười tuổi, không cùng người bên cạnh nói chuyện, lẳng lặng đọc kịch bản trong tay.

Ninh Sơ chưa kịp chào hỏi cô, liền nghe Đường Ân bên cạnh châm chọc, âm thanh bén nhọn đến chói tai: "Còn chưa bắt đầu quay, đã cùng mọi người lật bài ngửa, đã đến muộn lại còn đi tay không ... "

Hô Hiểu An theo sau Ninh Sơ thoáng chốc đỏ mặt, loại chuyện này lẽ ra phải được trợ lý chuẩn bị từ trước, nhưng cô vốn thiếu kinh nghiệm lại không khéo léo, hoàn toàn không nghĩ sẽ phải mua quà gặp mặt.

"Anh Ninh, nếu không em chạy ra ngoài mua vài thứ nhé?"

Ninh Sơ cau mày nhìn đống cà phê nóng cùng ly giấy, bánh kem trên bàn, có chút bất đắc dĩ.

Nói thật, các vai diễn trước đây của hắn đều không có cảm giác tồn tại, hắn chưa bao giờ làm loại hình thức này, căn bản không nghĩ ra.

"Để lần sau, xung quanh đây không có cửa hàng nào cả." Hắn thoải mái vỗ vai Hồ Hiểu An.

Đường Ân châm chọc cười lạnh một tiếng.

Bạch Tinh Lan còn chưa đến, nhóm diễn viên cùng biên kịch trong phòng lúc này đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò.

Tất nhiên, họ không quan tâm đến thứ như điểm tâm này nọ, càng nhìn ra được bất hoà giữa hai người kia. Thứ bọn họ quan tâm chính là cái người nam chính không có lai lịch trong truyền thuyết này có phải hay không cùng với đạo diễn bọn họ lén lút có mối quan hệ thân mật ngoài luồng khác.

Bình luận

Truyện đang đọc