BỆNH KIỀU LÃO ĐẠI CẦU BUÔNG THA

Editor: xiaomaomi

Nhạc Lâm Trạch hơi hơi ngẩng đầu, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt tràn đầy chân thành "Anh sẽ không vọng tưởng thuần phục em nữa, bởi vì anh đã bị em thuần phục"

"......"

"Anh yêu em, Đào Ngữ, anh là của em."

Đào Ngữ ngơ ngẩn nhìn anh, một lúc lâu sau ở trong lòng rên một tiếng vì cái gì cô chưa có chết? Vì cái gì cô còn ở nơi này?!

———–

Lúc đó xe đã đụng vào cô, vì cái gì còn chưa có trở lại thế giới hiện thực? Chẳng lẽ cô được cứu trở về? Vậy hiện tại cô đang ở đâu? Bệnh viện?

Đào Ngữ có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng mà giờ phút này cô nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt truyền đạt nghi hoặc.

Nhạc Lâm Trạch duỗi tay sờ đôi mắt cô, giọng khàn khàn nói "Hết thảy đều đã qua, em nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian, chúng ta liền về nhà."

Mắt thấy anh sắp đi, trong lòng Đào Ngữ sốt ruột, nhịn không được muốn ngồi dậy, kết quả vừa động một chút, đột nhiên cảm giác không thích hợp, cô khiếp sợ mở to hai mắt.

Hốc mắt Nhạc Lâm Trạch nháy mắt đỏ lên, thanh âm anh hơi nghẹn, ngón tay không tự giác đặt ở trên đùi cô, sau một lúc lâu nói "Chân anh tuy rằng tàn tật, nhưng đi đường còn vững vàng, về sau...... Chân của anh chính là của em."

Đào Ngữ bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu bừng tỉnh, xem ra lần tai nạn này, cô bị thương không nhẹ.

"Em trước nghỉ ngơi, chờ lát nữa anh lại đến." Nhạc Lâm Trạch thấy biểu cảm của cô không giống trong tưởng tượng, trong lòng ngược lại càng thêm không thể đối mặt, anh vội vàng nói xong, liền đem cô nhường cho bác sĩ cùng giám hộ trông coi.

Đào Ngữ không thể giữ lại, chỉ có thể nhìn anh rời đi. Mấy ngày kế tiếp, Nhạc Lâm Trạch mỗi ngày đều tới bên cạnh cô, chỉ là mỗi lần không thể nói mấy câu, anh liền bị bác sĩ đuổi đi rồi.

Trong thời gian ở đây, từ trong miệng bác sĩ Đào Ngữ biết được, chính mình đã hôn mê mấy tháng, mà hai chân cô đã bị liệt. Khi nghe xong ngược lại cô không có cảm giác gì, chỉ là cùng với ngày thường không quá tiện.

Bất quá Tái ông mất ngựa, nào biết phi phúc. Bởi vì lần tai nạn này Nhạc Lâm Trạch thu liễm không ít, không có truy cứu cô chạy trốn, cũng không hề đem cô trói lại. Tuy rằng nhiệm vụ thoạt nhìn còn xa mới xong, nhưng không cần bị nhốt như cái tù nhân, cô liền không có yêu cầu khác.

* Có một ông lão kia sinh sống gần biên ải (tức Tái Ông). Nhà ông nuôi một con ngựa quý. Thế nào nó tự nhiên đi vào đất bắc mất hút. Những người quen biết đến nhà hỏi thăm, ông nói với họ: "Mất ngựa biết đâu lại là điềm may". Quả nhiên, mấy hôm sau con ngựa nọ trở về, lại "rủ" thêm mấy con tuấn mã nữa đi cùng. Anh em láng giềng đến chia vui, ông lại chép miệng nói: "Ôi dào! Được thêm ngựa biết đâu lại là hoạ đó".

Cầu được ước thấy! Con trai ông thấy ngựa đẹp bèn mải mê tập cưỡi, phi ngựa suốt ngày để đến nỗi một hôm ngã gãy cả chân. Tội quá! Trước sự kiện này, mọi người cho là tai hoạ, nhưng Tái Ông vẫn ung dung: "Biết đâu lại là phúc đó!". Mà cũng nghiệm vậy. Sau đó, đất nước bị giặc giã, trai tráng tất thảy phải ra trận. Mà xung trận tiền thì "mười thằng chết chín" là cái chắc. Riêng cậu con trai ông vì tàn tật mà được ở lại và sống sót, ở với cha trọn đời, sinh con đẻ cái. Quả là "trong phúc có hoạ", "trong hoạ lại có phúc". Sự đời thật khó mà lường.

Lại ở bệnh viện thêm một thời gian, khi bọn họ về nhà, nhưng mà chỉ ở nhà mấy ngày, Nhạc Lâm Trạch liền mang cô đi một chỗ khác, phong cảnh đẹp lòng người.

Biệt thự mới của bọn họ ở đỉnh núi, bốn phía đều là cây cối cao to cùng mặt cỏ, cách đó không xa đó là hồ nước trong vắt. Nơi này thích hợp an dưỡng lại hiếm khi có người qua lại, đồng thời thỏa mãn yêu cầu hai người bọn họ.

Biệt thự không có người giúp việc, mọi việc đều tự tay Nhạc Lâm Trạch làm lấy, từ giặt quần áo nấu cơm đến quét dọn vệ sinh, hơn nữa còn chăm sóc Đào Ngữ, lịch trình đã bị sắp xếp đầy đủ, mà Đào Ngữ bởi vì bị liệt, yên tâm thoải mái không phải làm bất luận gì cả.

Bất quá đây cũng là Nhạc Lâm Trạch muốn, anh thập phần hưởng thụ việc chăm sóc mọi sinh hoạt của Đào Ngữ.

Lúc mới vừa chuyển đến, Nhạc Lâm Trạch ngày nào cũng bị ác mộng bừng tỉnh, nhìn thấy Đào Ngữ sống sờ sờ ở bên cạnh, mới có thể tiếp tục đi vào giấc ngủ. Đến khi anh thấy Đào Ngữ không hề bị chướng ngại tâm lý rằng mình bị liệt, ban đầu anh còn hoài nghi, là vì không muốn anh đau khổ theo, nhưng sau đó lại dần dần phát hiện, cô là thật sự đối chuyện này không sao cả, chỉ cần ăn ngon uống tốt, ngẫu nhiên còn có thể đi ra ngoài chơi, cô liền rất vui sướng.

Xác nhận được điểm này, trong lòng Nhạc Lâm Trạch buông xuống tảng đá lớn, càng thêm cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô.

Hiện tại Đào Ngữ bị anh giám thị không chết được, trốn cũng không thoát, càng không có biện pháp chữa khỏi cho anh, chỉ có thể ăn no chờ chết, trùng hợp Nhạc Lâm Trạch rất có thiên phú nấu ăn, cho nên cuộc sống của cô cũng không tính là khó khăn.

Một ngày sáng sớm, trong lúc cô ngủ Nhạc Lâm Trạch đem cô bế lên, cô mơ mơ màng màng mở mắt, hàm hồ nói "Như thế nào lại tỉnh?"

"Bên ngoài vừa mới đổ mưa." Nhạc Lâm Trạch nói.

Đào Ngữ kỳ quái nhìn anh một cái, không hiểu việc này cùng đánh thức cô có liên quan gì.

Nhạc Lâm Trạch nhìn cô sau một lúc lâu, cuối cùng đem cô cõng lên lưng, thong thả đi ra bên ngoài. Chân anh vẫn là hơi thọt, đi đường có chút không vững, nhưng mà vai anh rộng, cánh tay cũng rất có lực, Đào Ngữ ở trên lưng anh nằm bò cảm thấy rất an toàn.

Hai người tới trong sân, Nhạc Lâm Trạch ngẩng cằm "Nhìn đi, cầu vồng."

Đào Ngữ theo ánh mắt anh nhìn qua, nở nụ cười.

Trên bầu trời chỉ có một đám mây lơ lửng, cầu vồng ló ra khỏi đám mây và cắt ngang toàn bộ bầu trời, dưới ánh nắng nhẹ hiện ra màu sắc rực rỡ. Vẻ đẹp tưởng chừng như hư ảo nhưng khiến lòng người rung động vì nó.

" Đẹp quá." Đào Ngữ tán thưởng nói.

Nhạc Lâm Trạch cũng nở nụ cười, trong mắt tràn ngập ánh nắng và gió, chưa bao giờ Đào Ngữ gặp qua thần sắc này của anh, mà lần này bởi vì anh đưa lưng về phía mình, cũng là vô duyên bỏ lỡ.

"Là thật đẹp, nhưng không bằng em." Đáy mắt Nhạc Lâm Trạch hiện ra sự thâm tình mà không phải ai cũng nhìn ra được.

Đào Ngữ sửng sốt một chút, vừa muốn nói gì, liền cảm giác được toàn bộ thế giới đều vặn vẹo, tiếp theo không gian bắt đầu rách, phòng ở, cây cối, núi đá đều dần dần hóa thành mảnh nhỏ, lại từ mảnh nhỏ hóa thành bột phấn, cuối cùng hoàn toàn biến mất không nhìn thấy.

Cảnh tượng giống như đang tận thế vậy, hai chân Đào Ngữ khôi phục bình thường, cô vội vàng từ trên người Nhạc Lâm Trạch nhảy xuống, cùng với Nhạc Lâm Trạch xoay người nhìn nhau.

Thân thể Nhạc Lâm Trạch từ chân bắt đầu dần dần biến mất, anh lại phảng phất như cái gì cũng không biết, cười xoa mặt Đào Ngữ, ở môi cô hôn một cái, thoải mái nói "Như vậy cũng tốt."

Đào Ngữ há miệng thở dốc, vừa muốn nói cái gì, anh liền ở trước mặt mình hóa thành muôn vàn đốm sáng, tiếp theo liền biến mất.

Trước mắt cô tối sầm, khi mở mắt ra chính là căn phòng quen thuộc. Cô nhìn đồng hồ trên tường ngây người một lát, không nghĩ tới ở thế giới đó mấy tháng, chỗ này cũng chỉ vừa qua hai giờ mà thôi.

Cô ngồi ở trên sô pha hồi lâu, trầm mặc đem các loại dụng cụ trên đầu tháo xuống, tiếp theo đi đến mép giường, nhìn người đàn ông trên giường ngủ say.

Người này chính là lão đại ủy thác cô trị liệu, Nhạc Lâm Trạch, anh cùng với người nói yêu cô khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng mà bất luận là quanh thân đọng lại khí chất gì, hay là mức độ đôi môi nhếch lên trong giấc ngủ, đều cùng với người cô quen thuộc kia không giống nhau.

Cô lẳng lặng đứng nơi đó nhìn, trong lòng rõ ràng khi người này tỉnh, liền đem mọi chuyện xảy ra trong thế giới đó hết thảy đều sẽ quên sạch sẽ, mà chính mình cũng cần phải coi như cái gì cũng chưa phát sinh qua.

Đào Ngữ hít sâu một hơi, chờ Nhạc Lâm Trạch mở to mắt, cô liền khôi phục bình thường "Nhạc tiên sinh, anh tỉnh."

Nhạc Lâm Trạch lẳng lặng nhìn cô, trong nháy mắt Đào Ngữ cảm thấy là đang cùng nhân cách phụ đối diện. Tâm cô nháy mắt nâng lên.

"Giải quyết rồi?" Nhạc Lâm Trạch xa cách mở miệng.

Vừa nghe ngữ khí của anh, tâm Đào Ngữ chậm rãi hạ xuống, cảm thấy suy đoán vừa rồi thật là buồn cười. Sau khi nhân cách phụ trở về chủ nhân cách, những ký ức thuộc về nhân cách phụ đều sẽ biến mất, xác suất nhớ lại nhỏ đến không đáng để ý.

Mà biểu hiện Nhạc Lâm Trạch hiện tại, hiển nhiên đã quên mất ký ức nhân cách phụ.

Cũng may mắn là đã quên hoàn toàn, nếu không cùng với ký ức thật hòa trộn, anh chẳng phải liền biết, chính mình đối với anh từ đầu tới đuôi đều là lừa gạt? Cô không cảm thấy đây là tín hiệu tốt.

Đào Ngữ mỉm cười "Nhạc tiên sinh yên tâm, nhân cách tổng tài đã giải quyết."

"Vất vả rồi." Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt nói.

Đào Ngữ tiếp tục mỉm cười "Đây là việc tôi nên làm, Nhạc tiên sinh nếu cảm thấy chính mình còn tốt, không bằng chúng ta tiếp tục?"

Nhạc Lâm Trạch chưa nói được hay là không, vẫn luôn đem mặt không biểu tình nhìn cô. Đào Ngữ bị ánh mắt anh nhìn đến nổi da gà, chỉ có thể căng da đầu nói "Hiện tại mới vừa trị liệu hai giờ thôi, lấy thể chất Nhạc tiên sinh mà nói, tin tưởng tiếp tục là không có vấn đề, hay là anh muốn nghỉ ngơi một chút?"

Đào Ngữ nói xong liền nhìn Nhạc Lâm Trạch, chờ đợi anh đưa ra quyết định. Tuy rằng cô muốn rèn sắt khi còn nóng, có thể giải quyết được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, cũng may trước khi Nhạc Lâm Trạch phát hiện mình là bác sĩ giả, cô đã đem tiền hợp đồng đi trả nợ, nhưng nếu người bệnh không đồng ý, cô cũng không còn cách nào. Bất quá cô ngược lại không cảm thấy Nhạc Lâm Trạch sẽ cự tuyệt, rốt cuộc người bệnh nào lại không muốn sớm một chút khỏi bệnh?

"Tiếp theo là ai." Quả nhiên, Nhạc Lâm Trạch hỏi.

Lập tức tinh thần Đào Ngữ tỉnh táo "Là một tù nhân, bởi vì đắc tội với cha mình nên bị nhốt trong ngục giam ở trên đảo, lần này sau khi tôi thôi miên anh, sẽ lấy cảnh ngục thân phận xuất hiện."

"Nữ cảnh ngục?" Nhạc Lâm Trạch nhìn cô.

Đào Ngữ cười cười, cô biết anh đang lo lắng cái gì, đơn giản là vì nhà tù nam sao lại nữ cảnh ngục. Cô nhìn anh nháy mắt "Còn tốt hơn thân phận một nữ tù nhân." Thông qua thôi miên thay đổi giới tính đối với cô mà nói có chút khó khăn, cô chỉ có thể cải trang làm chuyện này, nhưng cái khuyết điểm này vẫn là không nên cùng lão đại nói.

Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt nhìn cô, đối với lời nói vui đùa của cô cũng không có phản ứng. Hậu tri hậu giác ý thức được, chính mình vừa rồi có chút tuỳ tiện, cô cười một tiếng giải thích "Xin lỗi, bởi vì cùng nhân cách phụ còn có chút quen thuộc, vừa rồi nhất thời không nhịn được." Thiếu chút nữa quên vị này không phải ' bạn trai ' cố chấp cuồng đó.

"Có chút quen thuộc?" Nhạc Lâm Trạch ý vị thâm trường nhìn về phía cô.

"Chỉ là quen biết thôi, một hai mà nói, nhiều lắm là nửa cái người quen." Người này mới là chủ nhân thân thể này, nếu cùng nhân cách phụ kết giao, sẽ làm chủ nhân cách cảm giác được mạo phạm, vì vậy cô phải lập tức phủi sạch quan hệ.

Nhưng mà thoạt nhìn đã chậm, khi Đào Ngữ nói xong những lời này, rõ ràng cảm giác được khí áp trên người Nhạc Lâm Trạch thấp xuống, thấy anh không có ý tứ nói tiếp, cô làm bộ cái gì cũng không biết "Nhạc tiên sinh, chúng ta tiếp tục."

Nói xong cô chờ Nhạc Lâm Trạch gật đầu, liền trở lại sô pha, đem dụng cụ lúc trước đeo lên đầu. Sô pha cùng giường bày biện thành một đường thẳng tắp, cho nên cô cùng Nhạc Lâm Trạch giờ phút này là mặt đối mặt.

Đào Ngữ hít sâu một hơi, đem bật lửa thắp hương thôi miên, mùi hương thanh đạm nhẹ nhàng bay ra, cô hướng Nhạc Lâm Trạch gật gật đầu, ý bảo anh đã có thể bắt đầu rồi.

Nhạc Lâm Trạch lẳng lặng nhìn cô, sau một lúc lâu nói "Có kẹo không?"

Đào Ngữ sửng sốt một chút, tay không tự giác tìm trong túi, tiếp theo cổ quái nhìn về phía anh "Anh muốn kẹo làm cái gì?"

"Đột nhiên muốn ăn." Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nhìn cô "Trong túi bác sĩ chẳng lẽ không nên có kẹo sao?"

...... Ngoại từ cô, cũng không có bác sĩ nào sẽ có kẹo ở trong túi. Cổ quái trong lòng Đào Ngữ càng ngày càng lớn, cô bất động thanh sắc nói "Xin lỗi Nhạc tiên sinh, tôi không phải bác sĩ nhi khoa, không có thói quen mang theo kẹo ra ngoài."

"Phải không? Đáng tiếc, có bác sĩ lúc trước thường xuyên đưa cho tôi kẹo." Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói, nói xong anh nhìn Đào Ngữ liếc mắt một cái, trực tiếp gọi điện thoại đi ra ngoài, "Đem kẹo bác sĩ lần trước đem vào tới."

Đào Ngữ ngẩn ra một chút, không nghĩ tới anh gọi điện cho người ta mang kẹo vào, nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu một nửa, mà ba phút sau, người giúp việc bưng nửa bàn kẹo tiến vào, đem nghi ngờ dư lại đánh mất.

Nhạc Lâm Trạch chọn cái kẹo cứng hình tròn để vào trong miệng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đào Ngữ nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu tập trung thôi miên.

Không biết qua bao lâu, mí mắt cô dần dần nặng, đang lúc đi vào giấc ngủ, bên tai đột nhiên thêm vài tiếng cười, cô đột nhiên bừng tỉnh, liền nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồ ngục tù, vây quanh mình không có ý tốt cười cười, trong đó một người còn dưa tay duỗi đến trên mặt cô.

Đào Ngữ lập tức nhảy dựng lên, vừa nhảy liền sờ đến cây côn bên hông, cô lập tức đem cây côn rút ra.

Mấy tù nhân vừa thấy cô lấy vũ khí, nụ cười trên mặt lập tức thu liễm đi không ít, người đàn ông mập mạp đi đầu cười hì hì nói "Cảnh ngục đừng tức giận, ở trên đảo lâu rồi, chưa thấy qua người da thịt non mịn như ngươi, cho nên nhất thời không nhịn được sờ một chút, không nghĩ tới, thật đúng là giống như con gái."

Lời nói tuỳ tiện thập phần rõ ràng, hiển nhiên không đem Đào Ngữ để vào mắt, Đào Ngữ cau mày, giây tiếp theo cây côn đánh đến trên mặt đối phương, trên mặt hắn liền xuất hiện một mảng đỏ rực.

Mấy người này hiển nhiên không nghĩ tới, tiểu bạch kiểm Đào Ngữ đột nhiên ra tay, xuống tay còn tàn nhẫn như vậy, trong nhất thời đều sững sờ tại chỗ.

Đào Ngữ nheo lại đôi mắt "Da thịt của ngươi cũng rất nộn a, ta liền đánh một chút, như thế nào còn chảy máu?"

Biểu tình cô thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo, nhưng chỉ có cô biết, lúc đánh người tay còn run nhè nhẹ.

Dựa theo hồ sơ bệnh án trước đó, nhà tù nơi giam giữ nhân cách phụ này đều là những người hung dữ cực ác lại không thể giết chúng, nơi này tù nhân nhàn rỗi nhàm chán, thích nhất là ra oai phủ đầu với cảnh ngục mới tới.

Nếu hôm nay cô mà nhịn xuống việc này, ngày mai tin tức mình bị khi dễ sẽ truyền khắp toàn bộ đảo này, tuy rằng những người này không dám thật sự động thủ với cô, nhưng thường xuyên tìm phiền toái khẳng định sẽ có. Cô tới mục đích là giải quyết lệ khí nhân cách phụ, không phải kiếm việc cho những người này vui vẻ.

Phía sau người đàn ông mập mạp là những sắc mặt khó coi, mỗi người nhìn chằm chằm Đào Ngữ ngo ngoe rục rịch. Mập mạp ngăn cản những người khác, đột nhiên nịnh nọt nở nụ cười "Cảnh ngục hết giận nha, nếu là còn tức giận lại đến đánh thêm một chút."

Hắn nói xong còn đưa mặt lại đây, Đào Ngữ như thế nào sẽ nhìn không ra đây là khiêu khích, lập tức không khách khí, cầm cây côn đem hết toàn lực đánh xuống.

Mập mạp không nghĩ tới cô thật sự sẽ lại đánh, vội trốn tránh một chút, nhưng mà cây côn của Đào Ngữ, cách chỗ ban đầu mấy cm liền ngừng lại. Mập mạp biết mình bị chơi, sắc mặt lập tức kém đi.

Đào Ngữ cười nhạo một tiếng "Ngươi còn kém xa lắm."

"Không biết người anh em này của ta, nơi nào đắc tội với cảnh ngục vậy, thế nhưng bị ngài đánh cho mặt toàn là máu." Một âm thanh lười biếng từ sau lưng vang lên.

Đào Ngữ sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một dự cảm không ổn.

Mập mạp giống tìm được chỗ dựa, lập tức thay đổi sắc mặt, kêu rên một tiếng hướng sau lưng Đào Ngữ chạy tới, một bên chạy còn không quên cáo trạng "Lão đại! Anh xem em bị đánh thành bộ dáng gì!"

Khóe miệng Đào Ngữ giật giật, nghĩ thầm, có thể nhân lúc còn sớm chạy đi, vốn đang suy nghĩ biện

Bình luận

Truyện đang đọc