BỆNH KIỀU LÃO ĐẠI CẦU BUÔNG THA

Editor: xiaomaomi

Khóe miệng anh gợi lên độ cong rõ ràng, tuy rằng là giọng điệu ngây thơ không biết gì nhưng ánh mắt lại bán đứng anh không hề có ý tốt.

Đầu óc Đào Ngữ vang ầm lên một tiếng, nhất thời eo lạnh toát, chân cũng không đau, xương sườn không còn cảm giác đứt gãy. Đùi phải cô đột nhiên co lại, thúc thẳng vào chỗ hiểm của Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch nhận thấy được ý đồ của cô, nhanh chóng từ trên người lăn xuống, chật vật ngã trên mặt đất, chờ đến khi anh ngồi dậy, Đào Ngữ đã đứng bên cạnh mép hố rồi

Bởi vì tay hai người còn còng ở bên nhau, lúc cô đứng dậy, tay Nhạc Lâm Trạch cũng bị kéo theo đến giữa không trung, nhưng mà Nhạc Lâm Trạch vẫn lười nhác ngồi dưới đất, không có ý tứ muốn đứng lên.

"Tiểu cảnh ngục, nơi đó không thể đá đâu." Nhạc Lâm Trạch lười biếng nói, nói xong dừng một chút, khẽ cười một tiếng. "Anh không có, cho nên chắc không hiểu."

Đào Ngữ lạnh mặt "Đứng lên."

"Không." Nhạc Lâm Trạch lập tức cãi lại.

Mặt Đào Ngữ lập tức đen xuống, nhớ tới động tác anh vừa rồi mạo phạm mình, hận không thể đem người trước mắt đập đến trên mặt đất.

Nhạc Lâm Trạch lại phảng phất như không có phát hiện ra cô không vui vẻ, vẫn như cũ lười biếng ngồi ở chỗ đó. Tay hai người treo với nhau ở trên không trung, cái bóng trên mặt đất giống như một đôi tình nhân đang nắm tay nhau.

Hôm nay trời không mây, ánh nắng mặt trời lại vừa đủ, tuy rằng không gió, nhưng vẫn mơ hồ truyền đến tiếng sóng biển.

Đào Ngữ đứng ngược lại với ánh nắng, ánh mặt trời chiếu rọi xung quanh hình dáng cô. Nhạc Lâm Trạch nhàn nhã ngồi ở đáy hố, nheo lại đôi mắt ngửa đầu nhìn cô nhưng lại không cách nào thấy rõ gương mặt cô.

Sau một lúc lâu, anh mang theo một tia ác ý chậm rãi mở miệng nói "Tiểu cảnh ngục, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"......" Trả lời cái gì? Trả lời lão tử vì sao không có gà nhi? Đào Ngữ cười lạnh "Chuyện của tôi, không tới lượt anh quản."

Nhạc Lâm Trạch nghe vậy không sao cả nhún nhún vai, từ mặt đất đứng lên, anh cúi đầu đánh giá Đào Ngữ, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Khoảng cách hai người cực gần, gần đến Đào Ngữ có thể cảm giác được hơi thở anh phả vào mặt mình, cô nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc lui về sau một bước.

Nhạc Lâm Trạch giống như không chú ý tới hành động ghét bỏ của cô, còn được nước làm tới khom lưng, dùng khớp xương ngón tay nắm cằm cô, ép cô cùng mình đối diện "Tôi quản không được nhưng không biết lão Thường có thể quản được hay không."

Đào Ngữ nghẹn lại, khí thế lập tức tan đi hơn nửa. Tù nhân trên đảo này tất cả đều là nam, đương nhiên cảnh ngục cũng phải là nam, đây là quy tắc của thế giới này, cô thôi miên tiến vào cũng chỉ có thể tuân thủ quy tắc ở đây. Nếu tên hỗn đản này thật sự nói với lão Thường thì cô khẳng định sẽ bị đuổi đi.

Nếu như bị đuổi đi, mọi việc sẽ không dễ giải quyết.

Cô lui về sau một bước, tránh đi ngón tay Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch tự nhiên đem tay nhét túi, anh cảm giác được rõ ràng, khi mình nói xong câu đó, đối phương lập tức không còn khí thế kiêu ngạo.

Trong lòng anh cảm thấy buồn cười, tiểu cảnh ngục vừa đến nơi này đã cho đám mập mạp một cái ra oai phủ đầu, anh còn tưởng rằng đây là nhân vật nghịch thiên nào, kết quả là cô nhóc lừa dối đáng yêu trá hình.

Nhưng lại là một cô bé dễ thương nha.

"Nói chuyện đi tiểu cảnh ngục." Nhạc Lâm Trạch cười tủm tỉm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đào Ngữ.

Vừa rồi anh không để ý, lúc này mới phát hiện cái mũi hếch nhẹ của tiểu cảnh ngục cùng với một đôi mắt to long lanh, miệng nhỏ hồng hồng, nói chuyện thì lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ. Bộ dáng nhỏ bé này đừng nói là mập mạp, đến anh cũng muốn xoa vài cái.

Lớn lên đã trông như thế này, đừng nói là con gái nếu là con trai thì ở trên đảo này cũng không ổn, Nhạc Lâm Trạch nhớ lại mình lúc vừa tới bắt gặp được những ánh mắt không tốt đó, đôi mắt anh hơi sâu lại.

Trong lòng Đào Ngữ thầm mắng một tiếng, suy nghĩ một chút rồi buông tiếng thở dài nói "Tôi vốn dĩ không muốn nói, nhưng nếu anh đã phát hiện ra thì cũng không muốn gây thêm hiểu lầm, tôi chỉ có thể nói cho anh biết."

Nhạc Lâm Trạch nhướng mày, an tĩnh chờ nghe cô kể chuyện.

Đào Ngữ không tính toán nói sự thật, mà là nheo lại đôi mắt nói "Nhưng mà tôi muốn anh thề, chuyện này không được nói cho bất cứ kẻ nào, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Tôi thề, tiểu cảnh ngục cứ việc nói, chuyện này ngoại trừ chúng ta, sẽ không có người thứ ba biết." Nhạc Lâm Trạch rất có hứng thú nhìn cô, muốn nghe cô viện cái lý do gì.

Đúng vậy, từ lúc bắt đầu anh đã không cảm thấy cô nhóc này sẽ nói thật.

Quả nhiên, Đào Ngữ bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc nói "Năm tôi bảy tuổi ...... Đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn......"

Cô mới vừa mở miệng, lông mày của Nhạc Lâm Trạch đã nhướn lên, một dự cảm hoang đường đột nhiên phát ra.

Vẻ mặt Đào Ngữ nặng nề "Lần ngoài ý muốn đó, không có cướp đi sinh mệnh của tôi nhưng lại cướp đi hy vọng sống của tôi, từ ngày đó bắt đầu, tôi cùng những nam nhân bình thường khác không giống nhau."

Khi cô nói xong, đem mặt không cảm xúc nhìn Nhạc Lâm Trạch, Nhạc Lâm Trạch cũng từ từ nhìn cô, sau một lúc, dưới tâm trạng lo lắng khẩn trương của Đào Ngữ, chậm rãi đối với mặt cô "Phốc ~"

Không phải hành động không cố ý cười phun nước miếng, mà là cố ý, nhẹ nhàng chậm chạp, hướng với mặt cô phốc một tiếng, động tác thật kiêu ngạo, chỉ kém ở trên mặt viết ra ba chữ ta không tin. Đào Ngữ chịu đựng bị anh khiêu khích, lộ ra một nụ cười giả trân nói "Anh vừa nãy đã đáp ứng tôi sẽ không nhắc chuyện này với bất kỳ ai. Tôi hy vọng anh có thể giữ lời"

"Tôi đáp ứng nhưng tiền đề là cô* phải nói thật." Nhạc Lâm Trạch cười như không cười nhìn cô "Tiểu cảnh ngục cảm thấy tôi là đứa ngốc?"

*Vì anh Trạch biết rùi nên tui đổi xưng hô lun nha

Đào Ngữ xuy một tiếng, không kiên nhẫn nói "Tôi nói là sự thật."

"Không tin, trừ phi......" Nhạc Lâm Trạch kéo dài âm cuối, chờ cô kiềm nén nóng giận nhìn anh thì anh mới nở nụ cười, "Cho tôi xem miệng vết thương."

...... Nhân cách phụ cùng nhân cách thật chẳng lo là không quen biết nhưng cũng sẽ có chỗ nào đó tương tự hoặc liên kết với nhau, nhưng tại sao người như Nhạc Lâm Trạch lại có thể sinh ra cái nhân cách lưu manh như này?

Hay là nói lão đại bên ngoài nghiêm túc lạnh lùng, nhưng bên trong thực chất lại là một tên khốn hư hỏng, áp lực lâu ngày nên sinh ra tên hỗn đản như này?

Đào Ngữ không thể tưởng tượng nhìn anh, Nhạc Lâm Trạch dưới ánh mắt của cô khó được cảm giác không tự nhiên, tay còn lại của anh vô thức sờ sờ mũi nói "Tôi nói hơi quá hả?"

Trên đảo này cả năm đến muỗi cái cũng không có, hiếm khi có được một người không cùng giới tính với mình, lớn lên lại xinh đẹp, anh nhất thời không đúng mực.

Biểu cảm của anh rơi xuống trong mắt Đào Ngữ, cô lập tức tính toán, hô hấp dừng lại, hốc mắt ửng đỏ lên, quay mặt đi để lại cho anh sườn mặt quật cường, lãnh đạm nói "Đi lên."

"......" Nếu như cô tiếp tục tức giận thì anh sẽ để cho cô mắng mình hai câu là xong, nhưng mà tiểu cảnh ngục đột nhiên có dáng vẻ này, Nhạc Lâm Trạch cảm thấy có chút không thú vị, anh khụ một tiếng nói, "Cô trước tiên đem còng tay mở ra, bằng không hai ta không thể đi lên được."

Đào Ngữ im lặng đem còng tay phía mình mở ra, một bên cố ý quay mặt đi một bên ' trong lúc vô tình ' lộ ra hốc mắt đỏ ửng. Nhạc Lâm Trạch càng cảm thấy không thú vị, ngượng ngùng cười một cái đem tay chống mép hố nhảy ra ngoài, tiếp theo ngồi xổm xuống vươn tay, còng tay màu bạc dưới ánh mặt trời lóe sáng.

Anh nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề xinh đẹp "Tiểu cảnh ngục, tôi kéo cô đi lên."

Đào Ngữ nhìn còng tay trên tay anh, tự hỏi đây có được coi là một lần trao đổi vị trí không, lúc trước cô bị trói, hiện tại đổi lại anh bị trói, tuy rằng bọn họ không cùng nhân cách, nhưng tóm lại đều tương đồng nhau, từ cùng ở trong đại não của Nhạc Lâm Trạch.

Tay Nhạc Lâm Trạch giật giật, còng tay đi theo cũng đong đưa qua lại, Đào Ngữ sâu kín nhìn anh, im lặng chọn một chỗ tương đối chỗ trũng, tay chân cùng sử dụng bò lên.

Tay Nhạc Lâm Trạch ở không trung cứng một lát, tiếp theo dường như không có việc gì thu lại, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Đào Ngữ, đem tay mình đưa qua, Đào Ngữ không nói một lời đem còng tay còng lại trên tay mình, tiếp theo đi đến phòng tạm giam.

Dọc theo đường đi, Nhạc Lâm Trạch cũng nói ít đi rất nhiều, chậm rì rì theo ở phía sau, chờ tới phòng tạm giam, Đào Ngữ đưa anh vào phòng so với quan tài lớn hơn không bao nhiêu, đang muốn khóa cửa thì anh đột nhiên đem chân vươn đến ván cửa chắn lại, không cho cô đem cửa khóa lại.

Đào Ngữ nhíu mày nhìn về phía anh thì thấy anh mang vẻ mặt đầy ý cười "Không cần vất vả giả vờ tức giận như vậy, tôi sẽ không nói với lão Thường, tôi còn chưa ác đến nỗi hại ân nhân cứu mạng của mình."

Đào Ngữ kinh ngạc, kỳ quái tự hỏi anh rõ ràng là đã mắc mưu, vì sao lúc này đột nhiên biết được. Cô đâu có lộ ra sơ hở đâu?

Nhạc Lâm Trạch cười cười, tuy rằng anh lúc ở trên đảo chưa từng gặp qua nữ, nhưng người sống vẫn là gặp qua không ít, không ai có đôi mắt ngấn nước như vậy khi tức giận cả. Kỹ thuật diễn của tiểu cảnh ngục không tồi, đáng tiếc quá hời hợt, tuy rằng không thể lập tức nhìn ra, nhưng mà cũng sẽ thực nhanh phát hiện.

Mặc kệ anh làm sao thấy được, tóm lại chính là đã nhìn ra, Đào Ngữ giả vờ đó không phải là cô, trên mặt phiếm hồng nhạt xuy một tiếng đem cửa khóa, xoay người liền rời đi.

"Trên đảo này không có người nào tốt, tuy rằng bọn họ sẽ không làm cái gì đối với cảnh ngục, nhưng đó là lúc trước, nhớ kỹ cô cùng người khác không giống nhau, cẩn thận một chút." Nhạc Lâm Trạch không chút để ý nhắc nhở, nhưng Đào Ngữ vẫn không quay đầu lại, anh nhìn lối ra bên ngoài trống không qua song sắt trên cửa sau một lúc sau khịt một tiếng, "Tính chó."

Đào Ngữ lạnh mặt đi ra ngoài phòng tạm giam, lúc này mới thở ra nhẹ nhàng , may là Nhạc Lâm Trạch không rảnh rỗi kiếm chuyện làm, nếu không cô thật bị báo cáo ra ngoài, vậy chỉ có thể từ bỏ thế giới này, khả năng quay lại phi thường nhỏ.

Cô vừa đi, một bên không nhịn được đè lại ngực mình, căng thẳng nhất thời biến mất, cảm giác đau đớn lập tức quay lại. Cô buộc ngực vô cùng chặt, ngực vốn dĩ đã âm ỉ đau, hơn nữa còn bị Nhạc Lâm Trạch đè qua, trong nháy mắt cô còn cho rằng bị xương sườn mình chọc vào ống phổi.

Lúc cô đang do dự muốn đi phòng y tế tìm thuốc giảm đau thì bộ đàm bên hông liền vang lên, đầu cô lập tức đau, so với vết thương trên người còn muốn đau hơn.

Không tình nguyện nhưng cô vẫn phải đi, nói hai câu rồi vội vã đi đến văn phòng. Đương nhiên, tới đó liền ăn một trận mắng tới tấp, cô phải chạy đến vừa đấm chân vừa mát xa, lúc này mới làm sắc mặt lão Thường tốt lên.

Lão Thường uống trà Đào Ngữ pha, nhìn Đào Ngữ đưa tới tờ báo, lòng dạ cuối cùng thuận chút "Tôi không phải đã nói với cậu, tù nhân đánh nhau, những cái đó cậu không cần phải xen vào, chăm sóc tốt cho mình là được, đến tôi là trưởng bối nói cũng không nghe, cậu cũng không nghĩ, bọn họ đều là người nào chứ, đáng giá để cậu tốn sức?"

Đào Ngữ không nói lên lời với ông ta, ỷ vào mình lớn tuổi thì lên mặt, nhưng hiện tại không phải lúc phản bác ông ta, vì vậy ngượng ngùng cười cười nói "Tôi cũng không muốn, nhưng mà đám đầu trọc sắp đem bọn Nhạc Lâm Trạch đánh chết, tôi sợ nếu không ngăn lại thì đánh ra mạng người làm sao bây giờ."

"Cậu quen Nhạc Lâm Trạch?" Lão Thường kinh ngạc nhìn về phía cô.

Đào Ngữ mặt không đổi sắc "Tôi sao lại quen loại người này, vừa mới đưa anh ta đi phòng tạm giam, anh ta nói cho tôi."

Lão Thường gật gật đầu, cảnh giác nói "Cậu cách hắn xa một chút, còn có tên đầu trọc kia, cũng không phải người tốt, hai người bọn họ là hai tên cầm đầu lớn nhất ở này, về sau bọn họ lại đánh nhau, cậu cũng đừng động, có nghe hay không?"

"Nếu bọn họ đánh chết người thì làm sao, tôi là cảnh ngục, không thể coi như không nhìn thấy." Sợ Nhạc Lâm Trạch về sau sẽ còn giống hôm nay lâm vào nguy hiểm, Đào Ngữ không dám lập tức đáp ứng lão Thường, mà là tránh nặng tìm nhẹ nói.

Lão Thường trừng cô một cái "Cái ngục giam này trước kia chết người còn ít sao? Quản ngục lo những chuyện lộn xộn này từ khi nào vậy, cậu chỉ cần bảo đảm đám ác nhân giết người này đừng chạy đi ra ngoài nguy hại xã hội là được, mặt khác không cần quản nhiều."

Đào Ngữ nhíu mày, đối với lời ông ta nói không đồng tình.

Lão Thường uống trà cô pha, nghĩ thầm trà cô pha sao lại ngon hơn trà mình pha nhỉ, thì nhìn Đào Ngữ cũng không còn khó chịu như vừa rồi, ông cậy già lên mặt nói "Nhưng mà cậu yên tâm, hai cái gai này lúc nào cũng tụ lại cùng nhau, nhưng còn tính là biết chừng mực, cậu về sau bớt quản bọn họ lại."

"Nhưng mà hôm nay......"

"Hôm nay làm sao?" Lão Thường trừng mắt, "Cậu coi Nhạc Lâm Trạch là người nào? Khi tôi chạy tới thì người của hắn cũng tới, là tôi ngăn bọn chúng lại, hôm nay cho dù không có cậu, hắn cũng không có sao!"

"......" Đào Ngữ khóe miệng giật giật "Được, về sau tôi sẽ không quản việc này."

Ở đây cũng có một số quy tắc để phân ra các thế giới mà trước đó không thể phân tích bằng các dụng cụ, cô phải tự mình trực tiếp đến mới biết rằng mình có chút bốc đồng khi nhìn thấy Nhạc Lâm Lâm bị thương.

Lão Thường thấy cô không còn ngoan cố, lúc này miệng hơi cười "Cậu còn trẻ, không biết đầu đuôi nơi này, trên đảo sinh hoạt nhạt nhẽo, lại không cho bọn họ việc gì để làm, những người này cũng không làm hỏng quy tắc, hôm nay cậu xem như hỏng quy củ, về sau nhớ kỹ đừng như vậy."

"Vâng, đã biết." Đào Ngữ nói một cách khiêm nhường.

Lão Thường liếc nhìn cô, chậm rãi nói "Được rồi, nể mặt cậu mới đến, tôi không cùng cậu so đo nhưng từ nay về sau cậu ngoại trừ ngẫu nhiên trông coi khu vực của mình, mặt khác coi như không thấy là được."

"Vâng, tôi biết rồi." Đào Ngữ khiêm tốn trả lời, suy nghĩ một chút hỏi "Nhạc Lâm Trạch có phải là người trong khu vực của tôi không?"

Nếu không phải vậy chẳng phải sẽ không dễ dàng tiếp cận anh ấy sao?

Trên mặt Lão Thường hiện lên một tia mất tự nhiên "Đúng vậy."

"Tốt." Đào Ngữ nở nụ cười, đến trời cũng giúp cô.

Lão Thường khóe miệng giật giật, thấy cô không giống như không tức giận, buồn bã nói "Không chỉ có hắn, còn có Lý Tấn."

"Lý Tấn là ai?" Đào Ngữ nghi hoặc, cô chưa nghe qua tên người này bao giờ.

Lão Thường khụ một tiếng "Là cái tên đầu trọc."

"......" Đào Ngữ không còn gì để nói, sau một lúc chậm rì nói, "Vừa nãy không phải ông nói trong ngục giam chỉ có hai đại ma đầu."

Lão Thường cũng cảm thấy đem hai người đó đều giao cho cô có chút không phúc hậu lắm, nhưng ai bảo cậu ta mới tới, xương cốt khó gặm nhất đương nhiên là cô. Ông suy nghĩ một chút, muốn mở miệng giáo dục, ai ngờ Đào Ngữ thở dài một tiếng "Haizz, hai người thì hai người, một con dê là dắt hai con dê cũng là dắt, tôi đi phòng y tế lấy một ít thuốc, đi trước nhé."

Nói xong cô đã xoay người đi rồi, lão Thường một bụng đầy lời chính đạo chưa kịp nói, sau một lúc nghẹn đến mức phun ra một hơi thật dài, buồn bực lầu bầu "Sao tiểu tử này lại thật thà như vậy, mình còn cảm thấy kì quái không đúng lắm."

Đào Ngữ ra khỏi văn phòng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm may mắn mình đi kịp lúc, nhìn biểu tình của lão Thường, hiển nhiên là có một đống lời vô nghĩa muốn nói.

Cô xoa xoa ngực đang khó chịu, xụ mặt đi phòng y tế.

Lúc đến cửa phòng y tế thì nhìn thấy nơi đó vây quanh một đống người, cô nhíu nhíu mày, đi lên đi hỏi "Đều ở chỗ này làm gì vậy?"

Đoàn người quay đầu, nhìn thấy Đào Ngữ đầu tiên là sửng sốt, theo sau nghĩ tới cái gì, sắc mặt đều không đẹp. Một tên có vẻ mặt dữ tợn to lớn đi ra, âm trầm nói "Ngươi chính là tên cảnh ngục phá hư quy củ ở

Bình luận

Truyện đang đọc