BỆNH PHÚ QUÝ

Nha hoàn dẫn Khởi La tới một tòa thiên viện, Triệu Nghi Hiên đã ngồi ở trong sân chờ nàng. Thấy nàng tới, lập tức đứng lên: "Sao lâu như vậy? Ta sắp phái người đi tìm các ngươi rồi đó."

"Cô nương bị lạc một lúc, nói là đau bụng." Cung nữ sợ hãi nói.

Khởi La hành lễ rồi ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có vài quyển sách nên cầm lên xem: "Những sách này là gì vậy?"

"Những sách này là ta sai người tìm những ghi chép có liên quan tới ca múa, ngươi không có nhiều thời gian, hẳn là không kịp soạn lại từ đầu. Chọn vài quyển rồi sửa lại nhé? Ngoài ra, ta phái người tới vũ phường, tìm nhiều người trong câu lan ngõa xá, cộng thêm trong cung hẳn là đủ dùng. Bây giờ ngươi có ý tưởng gì không? Nói ta nghe đi." Triệu Nghi Hiên vội vã hỏi.

Khởi La trả lời: "Ta cần biết sở thích của người đó. Ví dụ như hắn thích văn vũ hay là võ vũ? Thích màu gì? Thích nhạc cụ gì?"

Triệu Nghi Hiên bị nàng hỏi khó, sốt ruột nhìn nữ quan bên cạnh. Nữ quan trả lời thay nàng: "Chu tiểu thư, e là Công chúa cũng không biết những chuyện này."

"Cũng không biết?" Khởi La không chắc chắn lại hỏi lại. Chịu tốn nhiều tâm tư chuẩn bị quà sinh nhật lấy lòng, hẳn là người quan trọng, sao ngay cả những cái này cũng không biết?

Triệu Nghi Hiên kéo kéo ngọc bội trên eo, thầm nói: "Con người hắn không nói nhiều, sở thích cũng khó nghe ngóng... Dù sao, ngươi cố hết sức là được."

"Có tiện nói ra thân phận của người đó không? Có lẽ có ích với biên đạo múa." Khởi La lại hỏi. Thật ra trong lòng nàng đã gần như chắc chắn người Triệu Nghi Hiên muốn lấy lòng, nhưng mà vẫn muốn chính miệng người ta xác nhận mới có thể chứng thực.

"Hắn... là Lâm Huân, Thế tử Dũng Quan hầu, ngươi biết không?" Triệu Nghi Hiên nói xong, bất giác cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà nàng thích Lâm Huân vốn chẳng phải bí mật, nàng cũng không quan tâm để nhiều người biết. Mấy năm trước bởi vì túc trực bên linh cữu, nàng cũng không tìm thấy hắn. Lần này cùng tứ ca xuống Giang Nam, vừa thị sát vừa du ngoạn, sau khi biết hành tung của hắn từ chỗ Lăng Vương thì tìm cách đưa hắn tới hành cung.

"Thì ra là thế." Khởi La nói rất bình tĩnh. Lâm Huân... chắc là hắn thích màu tím? Quần áo trên người hắn cơ bản không giống nhau, cũng chỉ có áo choàng tím hoặc áo trong mặc nhiều hơn một lần.

"Ngươi còn cần hỏi gì không?" Triệu Nghi Hiên hỏi. Khởi La lắc đầu: "Không. Xin Công chúa cho thần nữ một ngày để suy nghĩ."

"Được thôi." Triệu Nghi Hiên đứng lên, lại không yên tâm dặn dò: "Nơi này là nơi ở xa nhất trong hành cung, hẳn là không có người nào tới. Nhưng mà ta vẫn để lại mấy cấm quân trông coi ở bên ngoài, không có việc gì ngươi đừng tùy tiện đi lại, có chuyện thì căn dặn A Xảo đi làm. Lát nữa ta phái thêm mấy cung nữ tới chăm sóc ngươi." A Xảo là cung nữ dẫn Khởi La tới, nghe vậy tiến lên hành lễ. Triệu Nghi Hiên một mặt là thật lòng muốn tốt cho Khởi La, một mặt khác cũng có tâm tư, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy cô nương đẹp như vậy... dù sao nàng ta cũng không muốn.

Khởi La đứng dậy theo nói: "Thần nữ thích yên tĩnh, cũng không quen bên cạnh có nhiều người, cần một mình A Xảo thôi."

"Ừ, tùy ngươi vậy." Triệu Nghi Hiên nói xong thì dẫn người của mình đi.

Màn đêm buông xuống, trong hành cung càng trống trải vắng vẻ hơn. Khởi La còn giở sách ở trong thiên điện, nàng không có kinh nghiệm về tiêu chuẩn múa của hoàng thất, bảo A Xảo đi gọi hai vũ nương trong cung tới bàn bạc.

Dư nương có nhiều kinh nghiệm nói: "Cô nương dự tính chuẩn bị võ vũ? Nhưng mà trước kia chúng ta thường nhảy văn vũ, có thể võ vũ nhảy không tốt đâu."

"Không sao, thật ra là gần giống nhau, chỉ là đổi vải màu thành kiếm, vũ phục trên người đổi thành áo giáp. Cúng tế hoặc lễ lớn trong cung đều nhảy võ vũ, các ngươi chắc là từng gặp rồi? Hơn nữa ta sẽ thêm vài nam tử."

Kiều Nương dáng đẹp, trẻ tuổi hơn vội vàng nói: "Nô tỳ chắc chắn sẽ nhảy." Nói xong, nàng ta lại cảm thấy giọng điệu của mình không đúng, vội vàng nói bổ sung: "Nô tỳ ngưỡng mộ ‘Đào Yêu Vũ’ của cô nương từ lâu... Xin cô nương chỉ giáo nhiều hơn. Chỉ là Hoàng thượng và các Hoàng tử đều thích xem các điệu múa mềm mại xinh đẹp, Thế tử thật sự sẽ thích xem ‘Lan Lăng vương phá trận nhạc’ sao?"

Khởi La biết suy nghĩ của Kiều Nương, thật ra nàng cũng không chắc lắm: "Cứ thử một chút xem sao. Kiều Nương ngươi không chỉ sẽ nhảy, còn sẽ múa dẫn đầu."

Kiều Nương có chút ngượng ngùng gật đầu. Điều này cũng hợp ý nàng ta.

Không còn sớm nữa, Khởi La bảo các nàng về nghỉ ngơi trước. Dư Nương và Kiều Nương ra khỏi điện, Kiều Nương nói: "Dư Nương, tỷ có thấy không? Tuy Chu tiểu thư mang mạng che mặt nhưng chắc chắn là một đại mỹ nhân, khí chất như lan, tựa như một tiên nữ. Chỉ là tuổi còn hơi nhỏ, lớn lên chút nữa chẳng biết quyến rũ tới nhường nào."

"Lời này ngươi chỉ nên nói ở trước mặt ta thôi, không nên để Công chúa nghe thấy." Dư Nương nhìn xung quanh, kéo nàng ta tới bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò: "Nhất là tâm tư của ngươi với Thế tử, đừng để Công chúa biết."

"Ngưỡng mộ Thế tử không chỉ có một mình muội, các tỷ muội có người nào không có lòng ngưỡng mộ, chẳng lẽ Dư Nương tỷ không có sao?" Kiều Nương sẵng giọng.

Dư Nương cảm khái: "Năm đó quê hương Vị Châu của ta bị binh lính Tây Hạ cướp sạch, là Thế tử cứu hương thân phụ lão ra khỏi nước sôi lửa bỏng, hắn là đại anh hùng của chúng ta. Ba năm trước nếu không có hắn đánh bại đại quân Tây Hạ thì sợ rằng vùng Tây Bắc cũng không còn, có lẽ bây giờ chúng ta đều là nô lệ của người Tây Hạ."

"Ôi, ta nghe lén được một chuyện." Kiều Nương giữ cánh tay Dư Nương, thần bí nói: "Năm đó một vạn năm ngàn quân tiên phong Thế tử phái đi tập kích quân doanh Tây Hạ là bị người ta hại ch3t! Những người đó đều là thân binh Dũng Quan hầu dẫn theo, người nào cũng dũng mãnh thiện chiến. Tỷ còn nhớ không, ngay lúc ấy Thế tử chém Binh Bộ Thị lang Tiêu Thiên vì chuyện này, chọc quần thần chỉ trích, Hoàng thượng suýt nữa thì gọi Thế tử về kinh hỏi tội."

"Chuyện triều đình ngươi cũng đừng nói lung tung!" Dư Nương che miệng của nàng ta, kéo nàng ta đi.

Lâm Huân chắp tay từ chỗ tối tăm đi tới, Vu Khôn xách đèn lồng bị dập tắt theo sau lưng hắn, trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì. Nhờ ánh trăng, Vu Khôn nhìn thấy bàn tay chắp sau lưng của Lâm Huân siết thật chặt, cả người căng ra như một dây cung. Thắng bại trên chiến trường là chuyện thường ở nhà binh, ch3t và bị thương cũng khó tránh, nhưng một vạn năm ngàn quân tiên phong lại là ch3t oan!

Hắn sẽ không quên khi Tiêu Phó tướng dẫn quân tiên phong xuất phát, ngồi trên ngựa quay đầu, giơ cây giáo tua trắng lên cao. Bọn họ vây quanh đống lửa, tâm sự lý tưởng, vào lúc gian nan nhất nhường nhau miếng lương khô tất cả không nỡ ăn, đêm đông ôm nhau sưởi ấm, binh sĩ lớn tuổi lén c0i áo choàng bông của mình kín đáo đưa cho binh sĩ nhỏ tuổi. Bọn họ là đồng bào, là phụ tử huynh đệ vào sinh ra tử, nhưng bọn họ lại chẳng người nào còn sống trở về.

"Thế tử, Lưu Phương làm trong triều nhiều năm, rất được lòng Hoàng Thượng. Tính cảnh giác của lão hồ ly này rất cao, bên cạnh có rất nhiều cao thủ, thân thủ cũng rất tốt. Ngộ nhỡ việc thất bại hắn chạy trốn, sự việc bị vạch tr4n trước mặt Hoàng thượng thì rất bất lợi với chúng ta."

Quanh người Lâm Huân tỏa ra một luồng hơi lạnh: "Ta đã chờ ba năm, tên cẩu tặc kia phải ch3t, vì thế không tiếc bất cứ giá nào."

Vu Khôn thở dài, không còn khuyên cái gì nữa.

Lâm Huân quay người, nhìn thấy trong thiên điện vẫn sáng thì hỏi: "Nơi này người nào ở?"

Vu Khôn cười trả lời: "Công chúa mời tiểu thư Chu gia về, hình như là biên đạo múa cho sinh thần của Thế tử. Không phải Tam Nương viết thư nói cho ngài rồi à? Hồi trước Đào Yêu Vũ nổi tiếng trong kinh là nàng ấy biên đạo, váy múa và đồ trang sức cũng là nàng ấy thiết kế, rất nhiều tiểu thư còn tới cửa hàng trang sức yêu cầu làm theo kiểu dáng giống vậy đó."

Lâm Huân đi tới thiên điện, nhìn thấy ngoài cửa có cấm quân canh gác bèn vòng qua tường sau, tung người nhảy lên.

Vu Khôn là một thư sinh, chẳng biết chút võ công nào, sốt ruột lại không dám lớn tiếng: "Thế tử?"

Bên kia tường truyền tới tiếng nói lưu loát: "Ở đây chờ ta một lát."

Lâm Huân nhẹ nhàng đi tới ngoài cửa sổ, nhìn thấy chút ánh nến bên trong, tia sáng màu cam chiếu vào thiếu nữ đang đọc sách. Ánh mắt của nàng rất chăm chú, thỉnh thoảng cầm bút lên vẽ gì đó lên giấy, ngay cả lúc cầm cốc uống nước tầm mắt cũng không di chuyển. Cung nữ đi đến bên cạnh nàng nói: "Cô nương, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi."

Nàng ngẩng đầu, mỉm cười: "Nơi này không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Cung nữ vui mừng đồng ý, ngáp một cái, Lâm Huân vội nghiêng người trốn vào một góc hẻo lánh. Chờ cung nữ đi xa, Lâm Huân lại nhìn vào trong nhưng không nhìn thấy người. Hắn suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng đi vào, cầm sách trên bàn lên nhìn trang giấy.

Phía trên vẽ chấm tròn chi chít, mỗi một chương vị trí đánh dấu cũng không giống nhau, bên phải phía bên trên viết Lan Lăng Vương Nhập Trận Nhạc. Hắn vốn tưởng rằng Tam Nương cố ý nhắc tới nha đầu này, không ngờ thật sự có bản lĩnh. Lúc đầu hắn suy đoán nàng sẽ biên đạo văn vũ, không ngờ lại là nhạc vào trận... Hắn đúng là cần một tiết mục võ vũ.

Một mùi thơm ngát truyền tới, Lâm Huân bỏ tờ giấy xuống, tìm theo mùi hương tới phòng bếp nhỏ. Khởi La đang nấu bát mì, trong nồi bỏ mì sợi, bốc lên hơi nước, nàng vừa che mũi miệng vừa nhóm lửa, lại xắn tay áo vừa thái hành trên thớt. Hành thái dài ngắn không bằng thì thôi, còn kêu la oai oái làm hắn cứ tưởng nàng cắt vào tay. Nhìn dáng vẻ tay chân vụng về này đâu giống người có thể vào bếp?

Hắn đi tới, Khởi La giật nảy mình, trong tay còn giơ dao phay: "Ngài... vào bằng cách nào?"

Lâm Huân trầm mặc lấy dao phay từ trong tay nàng đi, thành thạo cắt gọn hành, lại thêm chút củi lửa, khuấy khuấy cái nồi trước mặt rồi đậy nắp. Khởi La ở bên cạnh kinh ngạc nhìn, thấy hắn lại tìm kiếm trong phòng bếp rồi quay đầu lại hỏi nàng: "Muốn ăn mặn một chút không?"

Khởi La nuốt nước miếng, nhẹ nhàng gật đầu. Cả ngày bận rộn, quả thực chưa ăn uống cái gì tử tế, giờ phút này bụng đói kêu vang.

Lâm Huân lấy thịt muối, cắt thành miếng mỏng để sẵn một bên. Chờ nêm nếm nước dùng xong, vớt mì luộc chín ra bỏ vào, lại chan canh, trong phòng bếp lập tức mùi hương bay đầy. Hắn để bát mì lên bàn nhỏ, nói với Khởi La: "Xong rồi, ăn đi."

Khởi La ngồi xuống, nhìn mì sợi bên ngoài rất ngon, vội vã động đũa. Trong lúc đó, nàng chẳng có thời gian mở miệng nói chuyện, chỉ lo vùi đầu ăn, thỉnh thoảng lén nhìn nam nhân bên cạnh. Không ngờ đường đường Thế tử Dũng Quan hầu lại có thể làm mì ngon như vậy?! Chẳng phải hắn phải là người ăn cơm ngon mặc áo đẹp được người hầu hạ sao?

Lâm Huân ngồi đối diện nàng, thấy nàng ăn hết mì hắn làm trong chốc lát, ngay cả nước dùng cũng chẳng thừa thì trong mắt có chút ấm áp. Rửa tay làm canh [*] cho người ta, nhìn người ta ăn đồ ăn mình làm vào bụng, hóa ra là cảm giác này.

[*] Có tập tục thời xưa, tân nương vào ngày thứ ba xuất giá phải xuống bếp làm thức ăn.

"Vì sao không gọi hạ nhân tới làm những chuyện này?" Hắn hỏi.

"Đã muộn lắm rồi, không cần gọi hết người này tới người kia... Ta cho rằng một bát mì thôi mà, không làm khó ta được." Khởi La nhỏ giọng nói, nhưng dù sao nàng vẫn đánh giá cao mình, những năm qua sống an nhàn sung sướng, chẳng làm nổi chút chuyện nhỏ nào.

"Đúng rồi, sao ngài biết nấu mì?" Hơn nữa còn ngon như vậy, nàng nhỏ giọng bổ sung trong lòng một câu. Nàng chẳng hề muốn khen hắn ở trước mặt hắn.

Ánh mắt Lâm Huân tối đi, tiếng nói như rất xa xôi: "Lúc hành quân, một huynh trưởng dạy. Huynh ấy làm ngon hơn ta."

"Vậy tay nghề huynh trưởng của ngài đủ để mở một tiệm mì trong kinh, chắc chắn làm ăn phát đạt." Khởi La cười nói.

"Huynh ấy ch3t rồi." Lâm Huân bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, thanh âm vừa trầm vừa nhẹ.

Khởi La kinh sợ: "Xin... xin lỗi. Ta không cố ý nhắc tới..."

Lâm Huân đứng lên nói: "Không sao. Ta đến để nói cho ngươi biết, Công chúa muốn ngươi biên đạo múa, cố hết sức chọn võ vũ nhé. Ta đi trước đây."

Khởi La cũng đứng lên, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Nàng có thể mờ hồ cảm giác được hắn đang cố gắng kìm nén tâm trạng. Hẳn là hắn có tình cảm rất tốt với người kia? Nhưng mà, ngoại trừ phụ thân kiếp trước ra, lần đầu có một nam nhân tự mình làm đồ ăn cho nàng ăn, tuy chỉ là một bát mì đơn giản. Cảm giác này... rất kỳ diệu.

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc