BỆNH PHÚ QUÝ


Sau khi Thi Phẩm Như rảnh rỗi thì quả nhiên đã bắt đầu quản lý Khởi La chặt chẽ.

Mặc dù bà cũng công nhận sự tiến bộ của Khởi La, không nghiêm khắc như lúc trước nhưng việc học của Khởi La lại càng thêm nặng nề.

Ngoài vẽ tranh, Thi Phẩm Như còn dạy nàng nung đồ sứ, sau khi vẽ hoa văn nhỏ phức tạp trên phôi đất sứ đã làm xong thì bỏ vào trong lò nung thành thành phẩm.

Công việc đó rất tỉ mỉ, Khởi La không chỉ phải rất kiên nhẫn, hơn nữa còn phải hết sức tập trung mới được.

Nếu không vẽ hỏng một chỗ sẽ đổ công sức xuống sông xuống biển hết.

Quỹ thời gian của Khởi La ít đi một chút, Lâm Huân sợ nàng mệt mỏi nên giúp nàng trả phòng nội nhu lại cho La thị quản lý.

Ngoài mặt La thị không nói gì, trong lòng vẫn rất vui mừng.

Sau khi xảy ra chuyện chép kinh Phật lúc trước, mặc dù Gia Khang có phê bình kín đáo nhưng cũng không dám khăng khăng làm vậy nữa.

Đảo mắt đã đến năm mới, đêm giao thừa cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa cơm tất niên, sau đó từng người trở về đón giao thừa.

Bọn trẻ đốt pháo hoa trong sân, mãi đến khuya khoắt vẫn không chịu ngủ.

Khởi La trốn trong ngực Lâm Huân, che tai, ánh sáng nhiều màu xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Lâm Huân cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng, chỉ cảm thấy đóa hoa yêu kiều này thật sự là càng ngày càng đẹp trong ngực hắn.

Chờ tiếng pháo nhỏ đi một chút, Lâm Huân hỏi bên tai Khởi La: “Giảo Giảo, nguyện vọng năm mới của nàng là gì vậy?”
Khởi La suy nghĩ rồi nói với Lâm Huân: “Ta có thể không ăn canh gà ác, còn có canh nấm tuyết đắng nghét vào mỗi ngày kia không? Vì sao những thứ mà trước kia ta ăn thấy rất ngon, trong Hầu phủ đều trở nên giống như thuốc vậy?”
Lâm Huân không nhịn được cười: “Những thứ khác đều đồng ý với nàng, việc này thì không được.

Thân thể nàng không tốt, ăn canh bổ nhiều một chút mới có thể dưỡng tốt được.

Đừng lừa ta, đây không phải là nguyện vọng chân chính của nàng.”
Khởi La nhếch môi, khóe miệng lộ ra ý cười: “Vậy ngày mai ta sẽ nói cho chàng biết.”
Mùng một đầu năm, Khởi La đi chúc tết Gia Khang, thuận tiện tặng cho bà món quà mà nàng đã chuẩn bị rất lâu.

Gia Khang nhìn thấy chiếc khăn đó, rõ ràng rất thích, trên mặt lộ ra chút ý cười, thưởng cho Khởi La một bao lì xì thật dày.

La thị, Doãn thị và Lâm Cẩn, cùng với hai tên nhóc cũng có quà.


Đêm qua Lâm Kiêu và Lâm San ngủ muộn, hôm nay vẫn rất có tinh thần, nhao nhao quấn lấy Lâm Huân.

Lâm Huân cho bọn chúng mỗi người một túi đậu vàng nhỏ.

Lâm Kiêu khoa tay múa chân nói gì đó với Lâm Huân, La thị khẽ nhíu mày: “Kiêu Nhi, không được làm ầm ĩ tam thúc con nữa.”
“Vâng.” Lâm Kiêu thất giọng lên tiếng.

“Không sao.” Khởi La cười nói: “Chỗ ta mới làm bánh hoa mai, đại công tử và nhị tiểu thư có muốn qua đó nếm thử không?” Nói đến bánh hoa mai, nàng cũng đã tốn một phen tâm tư để nghiên cứu, mặc dù đồ làm ra vẫn không ngon bằng Vũ Đồng làm kiếp trước, nhưng Lâm Huân rất thích.

Lâm San là con mèo tham ăn, lúc này gật đầu thật mạnh.

Doãn thị thuận thế nói: “Đúng lúc ta muốn đi ra ngoài mua vài món đồ, vậy San Nhi giao cho đệ muội chăm sóc trước.” Nàng ấy đứng dậy hành lễ với Gia Khang, sau đó mang theo Vũ Đồng đi ra ngoài.

Vũ Đồng lén nhìn Lâm Huân một cái, Lâm Huân đang mang vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với Khởi La, trong mắt chỉ có nữ nhân đó.

Nàng ta cho rằng ít nhất hắn sẽ hỏi đến chỗ mình ở.

Lại không nghĩ rằng hắn hoàn toàn không hỏi, giống như mình chưa từng tồn tại vậy.

Nàng ta uể oải theo sát Doãn thị đi ra ngoài.

Lâm Kiêu không hề tham ăn, nhưng cậu muốn ở cùng với Lâm Huân lâu thêm, lập tức quay đầu trưng cầu ý kiến mà nhìn La thị.

La thị vừa muốn từ chối thay cậu thì Lâm Huân đã quét mắt nhìn nàng ta nói: “Chỗ ta có thanh kiếm, kích thước thích hợp với Kiêu Nhi.

Đúng lúc Kiêu Nhi đi qua đó lấy luyện tập.”
La thị bị ánh mắt Lâm Huân nhìn đến mức chột dạ, bản thân mình như không có chỗ che thân, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói tiếp nữa.

La thị là quả phụ, Lâm Huân luôn khoan dung nhân hậu với mẹ con bọn họ, không muốn so đo với nàng ta quá.

Bình thường nàng ta quản lý gia đình vơ vét lợi ích, chỉ cần không quá mức, hắn đều mặc kệ.

Nhưng nếu nàng ta dám dạy hư Lâm Kiêu, đối đầu với nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, hắn sẽ không nể mặt.

Khởi La dắt Lâm San quay về nơi ở trước, Lâm San ăn bánh hoa mai giống như mèo con, còn lấy tay cào tóc, vụn bánh ngọt dính hết lên tóc.

Khởi La vội vàng tháo búi tóc của cô bé ra, lấy khăn cẩn thận lau cho cô bé, lại ôm cô bé trong lòng hỏi: “Chi bằng ta chải búi tóc cho nhị tiểu thư nhé?”
Lâm San gật đầu, mút đầu ngón tay của mình: “Thẩm nương gọi con là San Nhi là được rồi, tam thúc cũng gọi như vậy.”

Khởi La cười đồng ý, chải tóc cho cô bé, cầm cái nút thắt treo hồ lô vàng lúc sáng nàng tặng cô bé cột vào búi tóc, lại bảo Ninh Khê đi lấy tấm gương.

Lâm San nhìn mình trong gương, mở to miệng: “Oa, San Nhi xinh đẹp quá! Mẹ con chưa bao giờ chải tóc cho San Nhi như vậy!”
Khởi La không nhịn được cười lên: “Khi thẩm nương còn bé, mẹ của thẩm nương đã dạy đó.

San Nhi thích là tốt rồi.” Cô nhóc không đề phòng bỗng nhiên nhào vào trong lòng nàng, cọ vào cổ nàng nói: “San Nhi thích thẩm nương.

Thẩm nương xinh đẹp, lại khéo tay, đối với San Nhi cũng tốt.”
Khởi La sờ tóc cô bé: “Thẩm nương cũng thích con.

Hy vọng đứa trẻ sau này thẩm nương sinh ra sẽ đáng yêu giống con.”
Lâm San lập tức nhìn Khởi La nói: “Thẩm nương có con rồi sao?”
“Vẫn chưa, thẩm nương cũng rất muốn có đây.” Khởi La sờ tóc Lâm San, thì thào nói.

Lâm Huân mang theo Lâm Kiêu đi tới bên ngoài cửa, đúng lúc nghe được câu này, lại nhìn thấy dáng vẻ Khởi La ôm Lâm San, trong mắt phát sáng.

Có vài lần nàng quấn lấy hắn, hắn nhịn được, trong ánh mắt nàng đều là vẻ tổn thương.

Hắn rất muốn nói cho nàng biết chân tướng, nhưng lại sợ nàng không chịu được.

Thấu Mặc chạy tới, nét mặt căng thẳng.

Lâm Huân để Lâm Kiêu đi vào trước, hai người đi sang một bên.

Thấu Mặc thấp giọng nói vài câu, Lâm Huân chắp tay nói: “Chuyện khi nào?”
“Chính là lúc sáng đoàn sứ thần tiến cung chầu mừng, hoàng tử Tây Hạ nói nhắc đến việc muốn làm thông gia.

Hoàng thượng trả lời bọn họ là cần phải châm chước, nhưng đoàn sứ thần Tây Hạ nói muốn cưới Công chúa Nghi Hiên.

Lúc ấy đoàn sứ thần của Đại Liêu, Thổ Phiên, Đại Lý đều ở đó, khuyến khích hai nước phải tỷ thí một phen, nước thua sẽ do nước thắng làm chủ.

Khi ấy Hoàng thượng đâm lao phải theo lao, đã đồng ý…”
“Quyết định tỷ thí vào lúc nào?”
“Ba ngày sau.

Ý của Đồng công công là hy vọng ngài có thể lập tức vào cung một chuyến.


Bây giờ tâm tình của Hoàng thượng rất không tốt.”.

Chap ????ới luô???? có ????ại [ ???? ???? ???? ???? ???? ???? u ???? ệ ????.V???? ]
“Ta biết rồi.

Ngươi đi chuẩn bị một chút.” Lâm Huân dặn dò nói.

Thấu Mặc nhận lệnh rời đi, Lâm Huân quay lại, nhìn thấy Lâm Kiêu buồn bực ngán ngẩm đứng ở cạnh cửa, khua kiếm trong tay, chẳng hề gần gũi với Khởi La.

Khởi La nói chuyện với Lâm San, còn bảo Ninh Khê lấy bánh hoa mai cho Lâm Kiêu ăn, Lâm Kiêu lắc đầu từ chối.

Lâm Huân kéo Lâm Kiêu ra ngoài cửa, cúi đầu nhìn cậu: “Con không thích thẩm nương?”
Lâm Kiêu bẹp miệng, để mu bàn tay ở sau lưng, không nói gì.

“Vì sao? Ta muốn nghe lời nói thật.” Lâm Huân nghiêm túc nói.

“Sau khi tam thúc cưới tam thẩm thì không quan tâm Kiêu Nhi như lúc trước nữa.

Mẹ con nói, sau này tam thúc sẽ có con của riêng mình, chắc chắn tam thúc sẽ không quan tâm Kiêu Nhi nữa.” Lâm Kiêu vừa nói mắt vừa đỏ lên: “Nhưng Kiêu Nhi còn muốn theo tam thúc học võ, còn muốn tam thúc hướng dẫn bài vở, tam thúc đừng vứt bỏ Kiêu Nhi…”
Lâm Huân ngẩn người, không nghĩ tới cậu bé suy nghĩ như vậy, đưa tay sờ đầu cậu: “Đứa trẻ ngốc, cho dù sau này tam thúc có con hay không, có mấy người con thì cũng sẽ không bỏ con đâu.

Sau này tam thúc già rồi, con chính là trụ cột trong nhà.

Đệ đệ muội muội đều phải dựa vào con chăm sóc, hiểu chưa?”
Lâm Kiêu lau nước mắt, dùng sức gật đầu: “Con sẽ tốt với đệ đệ muội muội.”
“Còn nữa.

Đây là cuộc nói chuyện giữa nam nhân với nhau.” Lâm Huân cúi người, cùng Lâm Kiêu nhìn thẳng vào nhau: “Thẩm nương thật lòng đối đãi với con và San Nhi, đừng làm tổn thương trái tim thẩm ấy.

Cho dù người khác nói gì, con phải kính trọng thẩm ấy và ta, hiểu chưa?”
Lâm Kiêu chớp mắt: “Tam thúc thích thẩm nương lắm sao? Thích tới mức nào? Đây cũng là cuộc nói chuyện giữa nam nhân với nhau.”
Lâm Huân cong khóe miệng: “Chờ sau này con gặp được cô nương mình thích là sẽ biết…” Hắn vốn không muốn nhiều lời, quay đầu nhìn thấy người trong phòng lại không nhịn được mà nói: “Đó là một loại cảm giác nâng niu nàng trong lòng bàn tay, hận không thể móc tim móc phổi dâng đến bên chân nàng tất cả những gì mình có, còn sợ nàng không vui, không thích.”
Lâm Kiêu vẫn không hiểu lắm về cảm giác này, nhưng nhìn vẻ mặt dịu dàng cưng chiều chưa bao giờ có của tam thúc, có lẽ là rất thích rất thích nhỉ?
“Tam thúc thích, Kiêu Nhi cũng sẽ cố gắng thích.”
Lâm Huân vỗ vai cậu, cùng cậu quay lại trong phòng.

Lâm San có chút buồn ngủ, đang nằm trong lòng Khởi La, đôi mắt mơ màng không mở ra được.

Lâm Huân ôm lấy Lâm San, đặt lên giường la hán trong phòng, lại gọi nha hoàn tới trông nom.

Hắn thấp giọng nói với Khởi La: “Ta phải vào cung một chuyến, có lẽ buổi chiều sẽ về.”
Khởi La kéo cánh tay hắn, cùng hắn từ bên trong lùi ra ngoài: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không sao.


Nếu như nàng muốn ra đường xem náo nhiệt thì tốt nhất là mang theo Tiểu Cẩn và hộ vệ, chú ý an toàn.”
Khởi La bĩu môi: “Còn nói sao.

Cũng không biết lần trước chàng nói chuyện kết hôn với Tiểu Cẩn thế nào, gần đây muội ấy không hay tới tìm ta nữa.”
“Đừng suy nghĩ lung tung.

Muội ấy chỉ là gần đây hơi bận.” Lâm Huân cúi đầu hôn nàng, nàng vội vàng đưa tay chống vào ngực hắn, nhìn Lâm Kiêu đứng bên cạnh: “Cẩn thận làm hư trẻ con.”
“Kiêu Nhi, xoay qua chỗ khác.” Lâm Huân nói.

Lâm Kiêu ngoan ngoãn làm theo, Khởi La bị Lâm Huân ôm eo mạnh mẽ hôn một phen.

Sau khi Lâm Huân đi, Khởi La sợ Lâm Kiêu sẽ câu nệ nên bảo cậu bé tùy ý chơi trong phòng, bản thân mình thì cầm sách xem.

Lâm Kiêu cẩn thận đeo kiếm ở bên eo, đi đến trước kệ sách của Khởi La, bỗng nhiên “Ô” một tiếng.

Khởi La ngẩng đầu hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
“Sao chỗ này của thẩm nương có thể có sách của Lục Hi Văn, còn có nhiều bản như vậy? Con không mua được lấy một bản.

Có thể cho con xem quyển Lâm Xuyên Tập kia một chút không?” Lâm Kiêu không đủ cao, chỉ vào một quyển sách nói.

Khởi La đứng dậy giúp cậu lấy xuống, hỏi: “Con thích hắn?”
“Đâu chỉ là thích, văn chương của ngài ấy và Tô Nguyệt Đường, một người giống như súc kim kết tú[*], một người tựa như nước chảy mây trôi.

Tam thúc nói con muốn viết văn chương cho tốt thì xem tác phẩm của bọn họ nhiều hơn.” Lâm Kiêu cầu hiền tài như khát nước lật xem: “So với văn chương của Tô Nguyệt Đường, con thích Lục Hi Văn hơn.

Sự trau chuốt hoa mỹ của ngài ấy lại không khiến người ta cảm thấy như đang nói linh tinh, chắc chắn ngài ấy đã xem rất nhiều sách, đối với điển tích thì hạ bút thành văn, rất nhiều thứ con đều chưa xem.

Hơn nữa chữ của ngài ấy cũng rất đẹp, nghe nói ngay cả Hoàng thượng cũng tán thưởng có thừa.

Nếu như có một ngày con có thể gặp được ngài ấy, chắc chắn sẽ khiêm tốn xin ngài ấy chỉ bảo một phen.”
[*] 蹙金结绣: Súc kim kết tú: Hình dung văn chương tinh tế và có cấu trúc tốt.

Khởi La biết, mặc dù Lục Vân Chiêu có thiên phú rất cao nhưng từ nhỏ đã khắc khổ nỗ lực, lúc ở thư viện Ứng Thiên, thành tích luôn đứng đầu.

Tất cả tiên sinh từng dạy hắn không ai không tán thưởng hắn.

Nhớ tới Lục Vân Chiêu, trong lòng nàng lại không tránh khỏi chua xót, cũng không biết vết thương của hắn đã khỏi hẳn hay chưa.

Nghe nói tháng sau hắn sẽ phải đi phủ Viễn Hưng.

Đây có lẽ sẽ trở thành một bước ngoặt trọng đại trên con đường làm quan của hắn.

Mà đại bá cũng sẽ trở về từ phủ Viễn Hưng..


Bình luận

Truyện đang đọc