BỆNH TƯƠNG TƯ

 

 
Dưới ánh chiều tà, thiếu niên với đôi mắt đào hoa hẹp dài cực kỳ giảo hoạt, sâu trong đôi mắt đen ấy, là khuôn mặt phóng đại vài lần của Giang Nguyệt.
Cô hơi lui về sau, vành tai dần lan nét đỏ ửng, đôi môi ngập ngừng không nói nên lời.
Viên kẹo trong lòng bàn tay phảng phất nóng cháy như bàn ủi, Giang Nguyệt kinh ngạc chớp chớp mắt mấy cái, lông mi mảnh dài run rẩy, phảng phất vô lực như cánh chim.
Hơi thở hai người đan xen lẫn nhau, Giang Nguyệt gần như có thể nghe thấy khí tức mát lạnh trên người Lục Chu, là hương bạc hà nhàn nhạt.
Hơi thở ấm áp của thiếu niên vẫn đang dừng lại ở cổ Giang Nguyệt, thân thể co cứng nhắc không dám động, chỉ trừng to mắt nhìn chằm chằm Lục Chu. 
Khóe môi thiếu niên hơi cong lên, đôi mắt tràn đầy ý cười, như cười như không nhìn chằm chằm Giang Nguyệt.
Thấy cô không nói, cậu lại đi đến gần đụng đụng, dùng giọng mũi nhẹ phát ra một âm tiết.
“Ừm?”
Nghe vậy, vành tai Giang Nguyệt càng đỏ hơn, dần lan đầy hai gò má.
Vừa mới mở ra một lòng bàn tay, bên tai lại truyền đến một trận tiếng còi xôn xao gấp gáp, ngay sau đó vang lên giọng nói quen thuộc của Chu Cẩn.
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại ở đây?”
Giang Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Chu Cẩn ngồi trong xe, đang mỉm cười nhìn cô.
“Anh Chu?”
Bầu không khí ám muội vừa rồi một giây hoàn toàn biến mất, khóe môi Giang Nguyệt giương lên, phất tay với Chu Cẩn.
“Em vừa mới đi đến Ôn gia, anh Chu sao cũng ở đây vậy?”
Chu Cẩn cũng không xuống xe, Giang Nguyệt cách một tấm cửa sổ xe cùng anh nói chuyện phiếm, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Lục Chu biến đổi.
Ánh mắt cậu lạnh lùng quét qua người đàn ông trong xe một cái, mặt mũi viết đầy hai chữ không kiên nhẫn, chỉ là hai tay đút trong túi đứng phía sau Giang Nguyệt, cùng Chu Cẩn trong xe nhìn nhau.
Hai người liếc người kia một cái, cùng lúc đời ánh mắt đi, sắc mặt như thường, không nhìn ra điểm khác thường.
“Vậy thật là đúng dịp, anh cũng mới từ Ôn gia qua đây, vừa mới giúp ba anh đi tặng quà.”
Chu Cẩn cười cười, hạ cửa sổ xe xuống, thấy sau lưng Giang Nguyệt chỉ có một người là Lục Chu, anh hiếu kỳ nói: “Chú Trần không tới đón hai người sao, có cần anh…”
Còn chưa dứt lời, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh nhẹ nhẹ.

Lục Chu lãnh đạm nhìn Chu Cẩn một cái, không chút để ý nói: “Không cần phiền.”
Nói xong, người đã tiến lên kéo Giang Nguyệt về phía sau lưng, khóe môi cậu hơi cong lên, thân thể dời sang bên cạnh, hoàn toàn che khuất tầm mắt của ngườ bên trong.
Nhẹ giọng cười cười nói: “Nguyệt Nguyệt muốn cùng tôi đi nhiều một chút.”
Cậu càng nói càng nhẹ nhàng hời hợt, sắc mặt người trong xe lại càng khó coi.
Nhưng mà chỉ qua một cái chớp mắt, Chu Cẩn khôi phục lại vẻ bình thản, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên đầu gối, anh cười nhạt nói: “Cậu sắp ra nước ngoài, Nguyệt Nguyệt cũng nên ở cùng cậu nhiều.”
Như một tia sấm sét xuất hiện giữa trời nắng, Giang Nguyệt đứng sau lưng Lục Chu nghe thấy lời này, mắt trợn tròn không thể tin.
Cô ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào đôi mắt đen của Lục Chu.
Đôi môi đỏ của Giang Nguyệt run rẩy, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Chu Cẩn đã lái xe rời đi, đường phố rộng lớn bên cạnh, chỉ còn lại hình bóng hai người bọn họ.
Trời chiều đã dần lui, đèn đường hai bên bắt đầu sáng lên, một chiếc lại một chiếc đốt lên cả con đường.
Dưới đèn đường mờ vàng, hai người đứng đấy mặt đối mặt, đối diện không nói gì.
“Nguyệt Nguyệt, anh…” Lục Chu há to miệng, cuối cũng cũng không phản bác được.
Nửa ngày, cô gái trước mặt cuối cùng cũng dịch chuyển về phía trước, cô ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen mờ mịt hơi nước, cô chậm rãi, không tình nguyện nói.
“Anh trai, anh không nói cho em, là sợ em… Nhờ anh mua đồ sao?”
Lục Chu: “…” 

Trở về nhà, Giang Nguyệt đi thẳng lên lầu về phòng của mình, Lục Chu muốn đi lên tìm người, lại bị quản gia đưa tay cản lại.
“Lục thiếu gia, Giang tiên sinh có lời muốn nói với cậu.”
Lục Chu nhíu mày, vừa định tiếp tục tiến lên phía trước, lại nghe quản gia thấp giọng nói bên tai mình: “Là liên quan đến chuyện cậu xuất ngoại.”
Động tác dưới chân Lục Chu ngừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn sang hướng Giang Nguyệt đi xa, cuối cùng nhíu hai mày lại, xoay người đi đến thư phòng của Giang Ngộ.
Ánh đèn màu da cam chiếu sáng toàn bộ thư phòng, Giang Ngộ Giang Ngộ chấp tay sau lưng đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt dừng ở nơi nào đó bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, ông cũng không quay đầu, chỉ là than nhẹ một tiếng.
Lá thư mở một nửa được Giang Ngộ đặt ở một bên góc bàn, mơ hồ có thể thấy được bên trong là một chồng giấy.
Có gió thổi qua từ cửa sổ, nhẹ nhàng thổi lên một góc trang giấy trắng.

Lục Chu bình tĩnh đứng cạnh cửa, không tiếp tục đi lên phía trước. Giây lát, cuối cùng nghe thấy âm thanh khàn khàn của Giang Ngộ vang lên.
“Đều ở bên kia, chính cậu… xem thật kỹ một chút đi.”
Gió thu chợt nổi lên, trang giấy trên cùng nhẹ nhàng từ trên bàn bay xuống, vừa vặn rơi bên cạnh chân Lục Chu.
Trên giấy trắng mực đen, rõ ràng là năm Lục Chu được đưa đến cô nhi viện.
Khi cậu sáu tuổi bị đưa đến đó, nhưng trên tư liệu thể hiện ------ 
Cậu là tám tuổi mới được đưa đến đó.
Nhân chứng vật chứng đều có.
Xuân đi thu đến, bốn năm trong nháy mắt trôi qua.
Ở nước ngoài thời gian phong phú mà bận rộn, ngành Lục Chu học chính là tài chính, mấy ngày nay trong tay thầy hướng dẫn có một hạng mục, Lục Chu là đi cùng đến đây.
Đi cùng còn có ba người, đúng lúc hôm nay là sinh nhật của một người trong số đó, vừa lúc hạng mục cũng không vội, thầy hướng dẫn dứt khoát bao một gian phòng ăn, tổ chức sinh nhật.
Lục Chu không từ chối được, chỉ có thể theo tới.
Sinh nhật là của một cô gái trong tổ của anh, tuổi tác giống như Lục Chu, gọi là Thu Tử, cũng là người Vân thành như Lục Chu.
Qua ba lần rượu, mọi người trong buổi tiệc nói cười yến yến*, chi có Lục Chu một mình ngồi ở chỗ hẻo lánh, nhìn chằm chằm chất lỏng màu hổ phách trong chén đến xuất thần.
*Thành ngữ, có nghĩa là nói và cười mềm mại và nhẹ nhàng.
“Thu Tử.” khuê mật túm quần áo Thu Tử, hạ giọng nói: “Lục Chu ở bên kia, sao cậu không đi qua đó?”
Chuyện Thu Tử thích Lục Chu mọi người đều biết, cô đã theo đuổi Lục Chu ròng rã ba năm, lần này cùng anh đến đây làm hạng mục, vẫn là do có quan hệ.
Nghe khuê mật nói, Thu Tử thẹn thùng cúi đầu xuống, trên mặt là men say nhàn nhạt, gắt giọng: “Anh ấy sẽ không thích.”
Dù nói là như vậy, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Lục Chu, một mực dừng lại trên mặt anh.
Khuê mật thấy thế, chóp mũi phát ra tiếng hừ lạnh nhỏ, cô ở nước ngoài luôn chơi đến buông thả, đối với chuyện Thu Tử khăng khăng một mực thích một người hoàn toàn không thể lý giải được, kinh thường nói: “Cai này có cái gì.”
Cô thâp giọng che bên tai Thu Tử nói nhỏ: ‘Đàn ông đều là một dạng, là người nhìn càng cấm dục, phương diện kia càng là…”
“Ai cậu đừng nói nữa…” Khuôn mặt Thu Tử đỏ bừng lên, liên tục đánh khuê mật mấy cái. May là tiếng nói chuyện của mọi người trên bàn không nhỏ, mới không nghe thấy các cô nói chuyện.
Cô làm bộ tức giận đánh khuê mật một chút, ánh mắt lại như có như không rơi vào trên mặt Lục Chu.

Anh đã uống liên tục bốn chén rượu.
 “Cái này có cái gì, đợi lát nữa cậu nghe mình…”
Tiếng hai người càng ngày càng nhỏ, ngón tay Thu Tử ở dưới bàn hết co lại duỗi, duỗi lại co.
Đến cuối cùng cũng không chịu nổi sự mê hoặc của khuê mật, chậm rãi gật nhẹ đầu.

Lúc Lục Chu về khách sạn, đã bắt đầu vào đêm.
Bầu trời đêm điểm điểm ánh sao lấp lánh, anh ngẩng đầu nhìn sang bóng đêm, trên môi nở nụ cười thản nhiên.
Lúc nãy trên đường anh trông thấy một Tiểu Thương Lan được bện thủ công, liền thuận tay mua về.
Gió đêm quất vào mặt, có hương hoa nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi.
Lục Chu một mình dạo bước trên đường phố, người đồng hành đã về khách sạn trước, chỉ còn Lục Chu chưa trở về.
Gian phòng là phòng đôi tiêu chuẩn, nhưng mà khi Lục Chu quét thẻ vào phòng, lại nhạy cảm phát hiện gian phòng không thích hợp.
Trong phòng tắm bên cạnh truyền ra tiếng nước, nhưng mà mùi nước hoa trong không khí lại không phải loại Lục Chu thường dùng.
Đầu ngón tay xách túi quà tặng có vết nhăn mơ hồ, Lục Chu hơi nhíu mày, bước đến một bước, chỉ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm im bặt, có âm thanh sột soạt mơ hồ vang lên.
“Cùm cụp” một tiếng, cửa phòng tắm bị người đẩy ra, có hơi nước ấm áp từ bên trong tràn ra.
Lông mày Lục Chu nhíu lại càng chặt hơn.
Quả nhiên ngay sau đó, đã nhìn thấy hai chân phụ nữ thon dài trắng nõn xuất hiện ở cửa phòng tắm, ngay sau đó xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo của Thu Tử.
“Lục, Lục Chu.” Thanh âm có chút sợ hãi của cô gái vang lên, áo choàng tắm trên người cô cũng không thắt chặt, muốn ngã không ngã. 欲坠不坠.
Thấy Lục Chu không lên tiếng, nụ cười trên mặt Thu Tử bắt đầu có chút miễn cưỡng, hai gò má cô ửng hồng, ánh mắt sợ hãi đảo qua Lục Chu.
Trên mặt người đàn ông vẫn là biểu tình như cũ, hai người cách xa ba bốn bước, đôi mắt Lục Chu tĩnh mịch lại trầm, nhìn Thu Tử không có chút gợn sóng.
Nghĩ đến lời nói của khuê mật nói với mình trong bữa tiệc, Thu Tử lá gan nhỏ lại lớn lên một chút.
Phong cảnh trước ngực vô cùng sống động, Thu Tử hít sâu một hơi, bất an lo sợ kéo dây lưng áo choàng tắm ra.
Nhưng mà mới vừa cử động một bước, người đàn ông cạnh cửa đột nhiên đem cửa đẩy ra vang lên một tiếng “cùm cụp”, ánh sáng ngoài hành lang tùy ý theo vào phòng.
Cả người Thu Tử cứng ngắc tại chỗ, gian phòng của Lục Chu gần cửa thang máy, lúc nào cũng sẽ có người đi tới.
Cô kinh ngạc ngốc tại chỗ, dây buộc bên hông còn giữ trong tay.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh vui cười, Thu Tử không khỏi sững sờ, lập tức cầm quần áo kéo lên, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
May là người đến không đi ngang qua phòng Lục Chu, chỉ nghe được được âm thanh quét thẻ sát vách.
Thu Tử không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Chu cũng không thả lỏng, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Chu, mang theo khẩn cầu nói.
“Lục Chu, anh có thể đem cửa….”

Cô muốn khẩn cầu Lục Chu đóng cửa lại, nhưng mà người đàn ông chỉ nhàn nhạt quét qua cô một chút, ngay cả chân cũng không di chuyển nửa phần.
Thu Tử giật giật đôi môi, tiếp tục nhìn Lục Chu với ánh mắt khẩn cầu.
Hai người đối mặt không nói gì.
Gió từ ngoài phòng thổi vào, Lục Chu hơi nhíu mày, lần nữa đưa tay đóng cửa lại.
Sắc mặt Thu Tử vui mừng, ngón tay cầm quần áo rung động phát run, khi mà cô cho rằng Lục Chu sẽ mở miệng giữ mình lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười lạnh.
Lục Chu môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ một: “Còn chưa cút?”
Thu Tử xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, tay run run chỉ vào Lục Chu: “Anh, anh sao lại…”
Cô ở nhà cũng là ngàn vạn sủng ái, chưa hề chịu sự nhục nhã lớn như thế.
Trước kia Lục Chu chỉ là vờ như không thấy cô, chưa hề châm chọc khiêu khích mỉa mia lần nào.
Giọng Thu Tử run run không nói nên lời.
Đột nhiên, gian phòng vang lên một trận tiếng chuông, Lục Chu cúi đầu nhìn sang, u ám trên mặt nháy mắt biến mất không còn gì, thay vào đó là vẻ ôn nhu vô tận.
Anh không nhìn Thu Tử thêm chút nào, nhấc chân đi vào phòng ngủ của mình, trở tay đóng cửa phòng lại.
Trước khi cửa đóng lại, Thu Tử còn nghe thấy tiếng nói lôi cuốn tràn đầy ý cười của Lục Chu từ trong phòng truyền ra.
“Không có việc gì, chỉ là chó sát vách chạy tới.”
“Đã đuổi ra ngoài.”
Tiếng nói hời hợt của người đàn ông truyền qua khe cửa, Thu Tử không chịu nổi nữa, cô che miệng nén nước mắt, từ từ trượt dần từ tường xuống đất, nức nở cắn môi đỏ, không dám phát ra âm thanh gì.
Thu Tử vĩnh viễn không thể nào quên được, lễ giáng sinh ba năm trước, cô bởi vì cãi nhau với ba mẹ mà chạy ra ngoài.
Tuyết bay đầy trời, cô thấy được người đàn ông cao lãnh tự phụ không ai bì nổi ở trường học, chính mình mang lên một cái băng tóc hình còn mèo ngây thơ lại buồn cười, nửa ngồi ở cạnh bụi hoa, ấm giọng dỗ dành người bên kia video.
“…Nguyệt Nguyệt, hiện tại còn tức giận phải không?”
Một khắc này, Thu Tử chỉ cảm thấy vạn vật tan rã, xuân về hoa nở.
Từ đó về sau, trái tim Thu Tử không thoát ra được. Biết rõ như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô vẫn không chút do dự lao vào.
Chỉ tiếc tình cảm dịu dàng cả đời của người đàn ông kia, trước nay chỉ dành cho một người.
Một người con gái chưa hề gặp mặt.
 
Tác giả có lời muốn nói: nửa đoạn sau viết hơi sốt ruột, cho nên hôm nay sửa lại một lần nữa, phiền mọi người lại đọc một lần, có lỗi qwq.
Vẫn còn đang viết a, tối nay phát~~
Ps: Chu Chu mang băng tóc mèo con thật đáng yêu nha!


Bình luận

Truyện đang đọc