BỆNH TƯƠNG TƯ

 

Ánh chiều ta dần lui đi, chỗ tiếp giáp với đường chân trời màu vàng đỏ, Chu Cẩn vừa làm xong việc, nghe thấy trợ lý nhỏ giọng nói bên tai mình.
 
“Chu tổng, bên ngoài có một người phụ nữ tìm anh, bà ta nói mình học Trần.”
 
Chu Cẩn ngẩng đầu: “Họ Trần.” anh nhíu mày, mở miệng hỏi “Bà ta còn nói gì không.”
 
Trợ lý lắc đầu: “Không, chỉ nói bà ta đợi anh dưới lầu.”
 
Người phụ nữ không hẹn trước, vốn bị ngăn lại ở quầy tiếp tân, sau đó đúng lúc gặp được trợ lý Chu Cẩn mới truyền lời thay bà ta.
 
“Tôi đã biết, tôi xuống liền.” Chu Cẩn gật đầu, thuận tay đưa văn kiện bên cạnh cho trợ lý “Cái này tôi đã xem qua.”
 
Trợ lý gật đầu, thấy Chu tổng không muốn nhiều lời, anh ta tò mò mở miệng hỏi: “Chu tổng, cái này...”
 
Anh ta lắc văn kiện trong tay, do dự dò hỏi: “Phải báo cáo với chủ tịch không.”
 
Ngày trước văn kiện Chu Cẩn ký tên đều được Chu Doãn xem qua, chỉ là những ngày này không biết Chu Cẩn thế nào, dường như có khúc mắc với Chu Doãn.
 
Nghe vậy, ngón tay Chu Cẩn đặt trên bàn dừng lại, một lát sau mới mở miệng: “Không cần.”
 
Hơi ngừng lại, anh lại nói: “Về sau cũng không cần.”
 
---dù sao
 
---Cũng không có cơ hội.
 
Trợ lý không nghe được ý tại ngôn ngoại của Chu Cẩn, chỉ coi là anh và Chu Doãn cái nhau, cầm văn kiện ra ngoài.
 
Đã là giờ tan sở, khách đi tới đi lui giày cao gót cộc cộc trên sàn nhà đá cẩm thạch trơn bóng trong công ty.
 
Trần Tử Dĩnh dáng vẻ ưu nhã ngồi trên ghế salon trong phòng khác, trong tay là cà phê vừa pha xong.
 
Bà ta nhẹ nhàng ngấp một ngụm, lại nhíu mày đặt cà phê xuống.
 
Từ giàu trở lại nghèo khó, bà ta không quen uống loại cà phê hòa tan này.
 
Sau khi Chu Cẩn vào phòng đúng lúc nhìn thấy ghét bỏ chợt léo lên nơi đáy mắt Trẩn Tử Dĩnh.
 
“Bà tới đây làm gì.”

 
Chu Cẩn trở tay đóng cửa lại, liếc mắt nhìn những người đang di chuyển bên ngoài, hai hàng lông mày nhíu lại.
 
Trần Tử Dĩnh cười nhạt một tiếng, ung dung đặt ly cà phê trên bàn thủy tinh, quay người nhìn về phía Chu Cẩn.
 
“Đương nhiên là có việc.”
 
Chu Cẩn nhíu mày: “Chuyện gì.”
 
Anh không cho rằng Trần Tử Dĩnh có lòng tốt tới nhắc nhở mình, dù sao nơi này là công ty, không cẩn thận chút là rất có thể bị Chu Doãn phát hiện.
 
Trần Tử Dĩnh vẫn là bộ dáng không mặn không nhạt như cũ, việc không liên quan đến mình, nói: “Chu tiên sinh định ra tay lúc nào.”
 
Chu Cẩn ngước mắt, lãnh đạm nói: “Chuyện này không liên quan đến bà.”
 
Ngón tay rõ ràng khớp xương gõ nhẹ trên bàn, anh chậm rãi mở miệng: “Tôi nhớ tiên lần trước đã cho Trần tiểu thư.”

 
Trần Tử Dĩnh khẽ cười một tiếng, cũng không để ý Chu Cẩn lạnh lùng: “Chu tiên sinh mềm lòng sao.”
 
Bà ta cười: “Cũng đúng, dù sao cũng là cha ruột của cậu, mềm lòng cũng đúng.”
 
“Chỉ là Chu tiên sinh.” Nụ cười trên mặt Trần Tử Dĩnh đột nhiên phai đi rất nhiều, bà ta ngước mắt nhìn về phía Chu Cẩn “Cho dù không có cậu cũng có người khác.”
 
Dứt lời, người phụ nữ đứng dậy, cầm túi bên người lên, lúc vừa bước ra một bước, bỗng dưng nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Chu Cẩn.
 
“Vì cái gì?”
 
Trần Tử Dĩnh quay đầu: “Cái gì?”
 
Chu Cẩn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt bà ta nói: “Nếu như Chu Doãn xảy ra chuyện bà cũng không chạy được.”
 
Chuyện năm đó Trần Tử Dĩnh cũng là đồng phạm, một khi sự việc bại lộ, Trần Tử Dĩnh cũng không thể lo cho thân mình.
 
Chu Cẩn ngẩng đầu lên, đây vấn đề anh nghi hoặc nhiều ngày, cũng là nguyên nhân anh chậm chạp chưa ra tay.
 
Đốt ngón tay phát ra âm thanh thanh thúy trên bàn thủy tinh, môi mỏng Chu Cẩn khẽ mở: “Tôi nhớ bà còn một đứa con gái khác.”
 
Đó là em gái cùng cha khác mẹ của anh, Trần Lan.
 
“Cậu nói Trần Lan.” Trần Tử Dĩnh khinh bỉ nhìn Chu Cẩn một cái “Nó có quan hệ gì với tôi.”

 
“Nếu không phải nó và cha cậu có chút quan hệ thì sao tôi lại đón nó về từ nông thôn chứ.”
 
Chỉ tiếc Chu Doãn là một người mặt lạnh tâm lạnh, cho dù là con gái ruột của mình, ông ta cũng hoàn toàn không để trong lòng, chỉ là tiền cho Trần Tử Dĩnh mỗi tháng nhiều hơn chút mà thôi.
 
“Về phần vấn đề kia của cậu thì rất đơn giản.” Hai tay Trần Tử Dĩnh vòng quanh ngực, ngước mắt nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói.
 
“Cho dù tôi không tìm đến cậu, Chu Doãn cũng không buông tha tôi.”
 
“Đã vậy thì vì sao tôi không kéo thêm một cái đệm lưng thật tốt cho mình.”
 
Chu Doãn là tên điên, bà ta cũng chưa chắc là kẻ tốt.
 
.
 
Trời đông thời tiết giá rét, gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, Giang Nguyệt quấn chặt quần áo, bước nhanh vội vàng đi qua con đường nhỏ.
 
Bởi vì đi rất gấp gáp lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống.
 
“Cẩn thận một chút.”
 
Lục Chu ở sau lưng kịp thời đỡ cô, thuận tay kéo người vào trong lồ ng ngực, ôm eo nhỏ Giang Nguyệt nói: “Đi chậm một chút.”
 
Cô gái nhỏ được bao bọc bởi áo khoác nhung, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt trống rỗng.
 
Đây là bệnh viện Giang Ngộ tĩnh dưỡng, cách trung tâm thành phố một đoạn, dân cư thưa thớt.
 
Lúc Giang Nguyệt tới hàng lang chỉ có hai người cô và Lục Chu.
 
Cô ôm đầu ngón tay Lục Chu, cảm thấy lo lắng bất an.
 
Mặc dù biết chỉ là một màn kịch của cha và Lục Chu nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy lo lắng như cũ. Cô cầm ngón tay Lục Chu, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ung dung bình tĩnh một bên, môi đỏ ấp úng.
 
“Anh trai, bây giờ chúng ta tới...sẽ không bị phát hiện sao.”
 
Mấy ngày nay Lục Chu không còn giam giữ Giang Nguyệt, nhưng mà lúc cô ra ngoài vẫn cảm giác rõ ràng phía sau có người đi theo mình.
 
Sau đó sợ có rắc rối Giang Nguyệt dứt khoát đợi ở nhà.

 
Lục Chu cúi đầu, cong môi trầm giọng nói: “Có.”
 
“A.” Giang Nguyệt trợn to hai mắt “Vậy cha em...”
 
Con ngươi cô lo lắng Giang Ngộ bị người của Chu Doãn phát hiện.
 
“Cha em không sao.” Lục Chu vuốt chóp mũi cô gái, nhẹ giọng cười, nói “Đợi lát nữa thuận lợi chú Giang sẽ về cùng với chúng ta.”
 
Đang nói chuyện hai người đã đến chỗ tầng Giang Ngộ. Quả nhiên như Lục Chu nói, Giang Ngộ chỉ là vết thương da thịt rất nhỏ, không có gì đáng ngại.
 
Thấy Giang Nguyệt đi vào, Giang Ngộ vội vàng gấp laptop trong tay lại, cười ha ha nhìn về phía con gái đứng cạnh cửa rưng rưng muốn khóc.
 
“Nguyệt Nguyệt.” Giang Ngộ vẫy tay với con gái, ra hiệu cô đi qua “Cha không sao, con đừng lo.”
 
Thật ra Giang Ngộ đã muốn cho con gái đến từ sớm, chỉ có điều khi đó ông ngã bị thương chân, Lục Chu thuyết phục ông chờ vết thương tốt lên rồi mới gặp Giang Nguyệt, miễn dọa người, lúc này Giang Ngộ mới từ bỏ ý định gặp con gái.
 
Mắt Giang Nguyệt đỏ ngầu, ánh mắt đánh giá xung quanh trên người Giang Ngộ, thấy ông thật sự không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô ngồi bên người cha, tức giận liếc Giang Ngộ một cái, bất mãn oán trách nói: “Cha, sao cha không nói sớm cho con, hại con tốn công vô ích lo lắng lâu như vậy.”
 
Giang Ngộ nằm tựa trên giường, nghe vậy ông bất ngờ liếc mắt nhìn Lục Chu một cái, thấy đúng lúc đó đối phương quay mặt chỗ khác, Giang Ngộ hiểu rõ trong bụng, hai hàng lông mày nhíu lại.
 
“Tiểu Lục không nói cho con.”
 
Giang Nguyệt tò mòi: “Nói cho con cái gì.”
 
Giang Ngộ lại giương mắt nhìn chàng trai bên cửa sổ mấy cái, nhướng mày nói: “Cậu ấy không nói với con, thật ra ta không xảy ra chuyện gì.”
 
Đó là kế hoạch trước đó của họ, sợ Chu Doãn phát hiện, nên Giang Ngộ để Lục Chu chuyển lời, không ngờ cậu ta căn bản không nói cho Giang Nguyệt.
 
Nghĩ đến đây Giang Ngộ khẽ hừ một tiếng, oán giận liếc chàng trai bên cửa sổ, nói “Ta biết cậu ta không có lòng tốt như vậy.”
 
Nếu không phải Chu Doãn đột nhiên ra tay, Giang Ngộ cũng không bó tay luống cuống như thế.
 
Ông hừ lạnh một tiếng, lại vẫy tay gọi Giang Nguyệt lại ngồi bên cạnh mình, vừa muốn giảng đạo lí Lục Chu vài câu, bỗng dưng nghe chàng trai bên cửa sổ đột nhiên mở miệng nói.
 
“Chu Doãn vừa mới...Bị cảnh sát đưa đi.”
 
Giang Ngộ và Giang Nguyệt đồng thời nhìn về phía Lục Chu, lại nghe anh không nhanh không chậm nói: “Là Chu Cẩn tự mình báo cáo.”
 
Trần Tử Dĩnh ở bên người Chu Doãn nhiều năm, tất nhiên biết được không ít tin tức của ông ta.
 
Chu Doãn chỉ coi bà ta là một người phụ nữ yêu thích hư vinh, không thể nào bán đứng mình, cho nên một số việc cũng không đề phòng Trần Tử Dĩnh.
 
Dù sao ông ta xảy ra chuyện Trần Tử Dĩnh cũng không được chút chỗ tốt nào.
 

Nhưng ông ta không ngờ Trần Tử Dĩnh còn điên cuồng hơn mình, vậy mà lại tự tay giao dao găm trên tay mình cho người khác.
 
Vì Chu Doãn dính líu đến buôn bán m@ túy bị cảnh sát đưa đi, chuyện mẹ Giang Nguyệt nhiều năm trước liên đới cũng bị lật ra.
 
Đã cách nhiều năm, địa điểm xảy ra chuyện lại là góc chết camera giám sát, nhưng có Trần Tử Dĩnh làm chứng còn có ghi âm năm đó làm chứng cứ, nói chung Chu Doãn cũng không lật lại bản án được.
 
...
 
Ra từ bệnh viện, Giang Nguyệt và Lục Chu tay trong tay chậm rãi đi trên đường, song song đi về phía trước dọc theo đường nhỏ.
 
Trên mặt sàn xin măng tuyết rơi đọng thật dày, Giang Nguyệt giẫm lên để lại dấu chân từng bước một.
 
Cực kỳ giống một ngày trước khi Lục Chu ra nước ngoài năm đó, bọn họ cũng như vậy, chậm rãi đi trên đường.
 
Thời tiết lạnh lẽo, hơi thở ra cũng thành sương trắng.
 
Phát hiện bước chân người bên cạnh đột nhiên chậm lại, Giang Nguyệt tò mò quay đầu, nhìn về người đàn ông một bên.
 
“Nguyệt Nguyệt.” Lục Chu đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt Giang Nguyệt, nói “Chuyện cha em, em đoán được lúc nào.”
 
Lúc vừa biết Giang Ngộ xảy ra chuyện, Giang Nguyệt không bĩnh tĩnh như sau này, nhưng mà không biết bắt đầu từ lúc nào, cô gái nhỏ giống như chắc chắc biết Giang Ngộ không có chuyện gì, nói chuyện với Lục Chu cũng không sắc bén như ban đầu.
 
Lục Chu nhìn thẳng Giang Nguyệt, đáy mắt chứa đầy khó hiểu.
 
Anh vốn cho rằng là Giang Ngộ có liên lạc với Giang Nguyệt, nhưng đối chiếu tình huống vừa rồi thì không phải là như vậy.
 
Cô gái nhỏ nghiêng đầu một cái, một lát sau mới mở miệng.
 
“Ngày ấy Trần Lan đến, em liền bắt đầu nghi ngờ.”
 
Với thủ đoạn Lục Chu, không thể nào để một cô gái như Trần Lan vào nhà đơn giản như thế được.
 
Trước tiên không đề cập tới Trần Lan có thể tìm tới nhà riêng Lục Chu hay không, cho dù tìm được anh cũng không thể cho người vào đơn giản như vậy.
 
Lục Chu kinh ngạc giương mắt, không ngờ vấn đề xảy ra trên người Trần Lan, anh nhẹ nhàng cong môi, xoa nhẹ mấy lần trên đỉnh đầu cô gái nhỏ, lại ôm người vào lòng.
 
Thuận tay nắm tay Giang Nguyệt bỏ vào trong túi mình.
 
Vì không đeo bao tay cả hai tay Giang Nguyệt đều lạnh toát. Lục Chu bọc lấy ngón tay cô, ấm áp truyền tới từ đấu ngón tay chậm rãi truyền đến toàn thân.
 
Tiếng xột sột xoạt tuyết rơi trên bầu trời, Giang Nguyệt ngẩng đầu từ trong ngực Lục Chu, nhìn thoe phương hướng bông tuyết rơi xuống.
 
Cô chậm rãi xòe năm ngón tay, bông tuyết nhanh chóng tan ra trong lòng bàn tay, cuối cùng chỉ thành dấu vết một vũng nước.
 
Cô nói: “Tuyết rơi rồi.”
 
Tất cả cần phải kết thúc.


Bình luận

Truyện đang đọc