Editor: Baby Trùm
Ra khỏi ngự thư phòng, Nhạc Sở Nhân lơ đãng nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ
tới hôm nay kết cục lại thế này, còn tưởng rằng sẽ gặp một phen điều tra nghi vấn. Điều tra mục đích, điều tra nàng như thế nào hiểu được y
thuật linh tinh linh tinh.
“Sợ hãi? Nhìn bộ dáng vừa nãy của nàng, can đảm rất lớn a.” Phong Duyên Thương thanh âm mềm nhẹ vang lên ở bên tai, theo sau là một mảnh
ấm áp ở trên trán, khiến Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt cứng đờ.
“Làm sao nha?” Luôn động thủ động cước, huống chi hiện tại Diêm Tô cùng tiểu tử Phong Duyên Tinh kia còn ở bên cạnh.
“Ót đỏ, không cảm giác được đau?” Ngữ khí không được tốt lắm, tuy là cười nhưng giữa mắt phượng là một mảnh rõ ràng.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chú ý tới Diêm Tô đang cùng Phong
Duyên Tinh nói chuyện, nàng nên lên cánh tay khoát hắn một chút, “Như vậy ngươi cũng không cho? Hắn là cha ngươi!” Nàng đã sớm phát hiện cổ nhân này lòng dạ hẹp hòi, lòng nghi ngờ trầm
trọng, bất luận kẻ nào tiếp cận chính mình hoặc là bên người khác, hắn
đều mất hứng.
Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt u ám, “Sao không tránh? Ngây ngốc đứng chờ người ta đánh.”
“Hắn là hoàng thượng a! Cái gọi là quân kêu thần tử, thần không thể không
tử, ta trốn cái gì mà trốn! Còn nói nữa, ngươi cũng có nói tốt cho ta
đâu, toàn ở sau lưng ta nói bậy. Bên ngoài nói ta là cọp mẹ là đố phụ. Ở chỗ phụ hoàng thì nói ta là người nhát gan, mặc kệ nói như thế nào ta
cũng là người ở xã hội hiện đại, ai cũng không sợ!” Gạt cánh tay Phong Duyên Thương đang để trên ót, Nhạc Sở Nhân thực không vui nói.
Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, “Nàng không sợ là tốt, nếu là sợ thì bổn vương đã nói trước, phụ hoàng cũng sẽ không trách nàng.” Không nhìn được lòng người tốt a.
Nhạc Sở Nhân liếc xéo hắn, “Tính ra ngươi cũng có lương tâm, ta điểm tâm cũng chưa ăn, hiện tại đói muốn chết, ta đi ăn cơm đi.”
Phong Duyên Thương thở dài, giữ chặt tay nàng, một bên nhìn về phía nơi khác, “Thập Bát, Diêm tiểu thư, phụ hoàng ban cho ngọ thiện, chúng ta đi dùng đi.”
“Hảo, đi thôi.” Diêm Tô sảng khoái đáp ứng, Phong Duyên Tinh cũng theo Diêm Tô đi tới.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái nhìn Phong Duyên Tinh, xem hắn như người trong suốt, quay đầu nhìn Phong Duyên Thương nhỏ giọng nói: “Cho chúng ta ăn cơm coi như là thưởng?” Nhìn bọn họ giống như ăn nói khép nép hơn.
“Đều phải nói như vậy, phụ hoàng tuỳ tiện cho cá nhân cái gì, đều là ban cho.” Sợ rằng một mảnh lá cây cũng là thưởng.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nàng không thích nghe.
Một hàng bốn người ở tiền điện theo công công dẫn dắt đi vào thiên điện ngự thư phòng, ngọ thiện quả nhiên đã chuẩn bị tốt, thập phần phong phú.
Đừng nói bọn họ có bốn người, chỉ sợ có thêm bốn nữa cũng ăn không hết
a.
“Diêm Tô, không phải nói Ngũ Ca ở trong cung sao? Như thế nào không thấy?” Ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân một bên uống canh Phong Duyên Thương đưa qua, một bên nhìn về Diêm Tô ngồi phía đối diện hỏi.
Diêm Tô cúi mắt, che khuất tia ảm đạm xẹt qua đáy mắt, sau đó cười nói: “Vương gia gần đây rất ít xuất hiện ở nơi có nhiều người, vô luận là trong phủ hay là trong cung.”
Nhạc Sở Nhân nhìn ra chút manh mối, cảm thấy đã đoán ra tâm tình Diêm Tô,
bất quá ngẫm lại Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn cũng không phải là người quan tâm nhi nữ tình trường.
Mặc dù trong phủ có
sườn phi lại có thị thiếp, nữ nhân một đống lớn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ
không ở lại trên giường nữ nhân nào.
Diêm Tô cố nhiên tốt, ngày
sau cũng tuyệt đối là đại phòng hiểu lý lẽ, nhưng là, ở phương diện vợ
chồng cũng tuyệt đối sẽ không hạnh phúc.
“Ngũ Ca từ lúc hạ triều đã đi Hình bộ, hắn tiếp nhận Hình bộ, gần đây bề bộn nhiều việc.” Một bên Phong Duyên Thương nói, như là giải thích, hoặc như là đang nói rõ cái gì đó.
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vừa vặn hắn cũng quay đầu nhìn
qua, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, Phong Duyên Thương không tiếng động cười
cười, đẹp mặt đến cực điểm.
Phong Duyên Tinh cúi đầu ăn cơm vẫn
không nói chuyện, nghe bọn họ nói chuyện trong đầu cũng hiểu được. Hiện
nay cùng bọn họ ngồi chung, như vậy sau này cũng chính là cùng trên một
chiếc thuyền. Nhạc Sở Nhân nói muốn hắn tuyên truyền ở kỹ việc, hắn cũng làm, cũng không biết khi nào có thể đạt thành tâm nguyện của mẫu phi,
được làm đồ đệ của Nhạc Sở Nhân. Nghĩ vậy lại không nhịn được nghĩ đến
Thích Kiến hôm qua, trong lòng dâng lên một tia ảm đạm.
“Tiểu Thương Tử, lần sau chữa bệnh từ thiện vì sao phải cho phụ hoàng ngươi biết? Chẳng lẽ định ra tiền?” Hắn cũng nghĩ muốn có thanh danh tốt, nhưng là dù sao cũng phải trả giá cái gì đó chứ. Hộ Quốc Tự còn ra hai mươi y vũ tăng, cùng mệt mỏi một
ngày.
Mắt phượng lưu chuyển, Phong Duyên Thương nhìn lướt qua
cung nữ thái giám đang hầu hạ, người người cúi mắt cúi đầu, thoạt nhìn
giống như kẻ câm điếc.
“Về nhà nói sau không muộn.” Có chút lơ đãng nói bậy liền rơi vào trong lỗ tai người khác.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu, cảm thấy có chút cười nhạt. Dù sao hoàng
thượng hắn không muốn ra tiền còn muốn thanh danh thì không có khả năng, hôm qua chữa bệnh từ thiện liền tốn của Phong Duyên Thương không ít
tiền, lần sau nói cái gì cũng phải nhường hoàng thượng ra một nửa.
Phát dược, xem ra thuốc này tất yếu phải làm, có thể có lợi nhuận còn có thể tuỳ cơ ứng biến, đến lúc đó nàng cũng được làm ông chủ lớn.
“Chút nữa sứ giả Nam Cương sẽ đến yết kiến, dùng xong ngọ thiện, chúng ta trực tiếp về nhà?” Hôm nay không có việc gì làm, Phong Duyên Thương rất muốn trở lại Thất vương phủ thanh tịnh.
Vừa nghe đến người Nam Cương, Nhạc Sở Nhân mắt sáng rực lên, “Không biết bọn họ nghe được chuyện hôm qua thì có biểu tình gì, ta thực muốn nhìn một chút a.” Nhìn không thấy thật sự là tiếc nuối, tuy là chỉ Thích Kiến đã doạ sợ bọn họ.
“Hôm qua đến nằm mơ cũng cười đi?” Đưa Nhạc Sở Nhân đĩa rau, Phong Duyên Thương vừa cười vừa nói.
Nhạc Sở Nhân nâng mi, ở dưới bàn dùng sức đá hắn một cước, thằng nhãi này càng ngày càng quá đáng.
Phong Duyên Thương cười khẽ, lơ đễnh.
“Lão Thất, hai ngươi các ngươi khi nào có thể sinh một đứa bé cho ta cùng vương gia ôm một cái đây?” Cười tủm tỉm nhìn hai ngươi đối diện dính dính lấy nhau, y theo tốc độ này, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức tốt.
“Khụ khụ.” Diêm Tô nói một câu khiến cho Nhạc Sở Nhân nghẹn họng, Phong Duyên Tinh bên kia cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt tươi cười.
Phong Duyên Thương vẫn cười tự nhiên, nhìn Nhạc Sở Nhân ho khan đến mặt mày đều đỏ, thanh âm ôn hoà: “Vương phi tuổi vẫn còn nhỏ, muốn đợi đến sau mười tám tuổi mới sinh nhi dục nữ.”
Nhạc Sở Nhân nâng mi, trừng mắt với Phong Duyên Thương ý bảo không cho phép hắn nói hươu nói vượn.
Phong Duyên Thương vẫn tươi cười không thay đổi, loại vui đùa này, hắn thích.
Bỗng dưng, bên ngoài thiện phòng truyền đến một trận xôn xao, bốn người đang dùng cơm đều quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng, mơ hồ có thể nhìn
thấy bóng dáng một công công.
“Làm sao vậy? Đó là nội vụ viện Lý công công!” Diêm Tô thường xuyên ra vào hoàng cung, nhận thức người cũng nhiều chút.
Phong Duyên Tinh theo sau lên tiếng trả lời, “Vâng. Hôm qua mẫu phi nói, phụ hoàng muốn trong nhà các đại thần chọn lựa một tiểu thư phong làm quận chúa, sau đó đưa cho Nam Vương.” Đè thấp thanh âm, chuyện này Mẫn phi cũng là nghe các nương nương khác nói.
Nhạc Sở Nhân nhướng đuôi mi cao cao, loại chuyện tình này nàng hay gặp trên
phim điện ảnh hiện đại, xem ra tình tiết trong phim điện ảnh cũng không
phải vô căn cứ.
“Vậy đã chọn trúng ai?” Nhạc Sở Nhân cắn chiếc đũa hỏi.
Diêm Tô lắc đầu, nàng đoán đi đoán lại, không nghĩ ra có thể là ai.
Phong Duyên Tinh nháy mắt mấy cái, sau đó nói tiếp, “Tỷ tỷ ngươi có khả năng rất lớn.”
“Tỷ của ta?” Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt không phản ứng lại được.
“Thứ nữ Nhạc thượng thư.” Phong Duyên Thương đúng lúc giải thích, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, nhớ
tới lần trước đi thượng thư phủ có gặp qua vài cô gái đang tuổi phát
xuân, cũng không biết người nào là thứ nữ.
“Bất quá có thể được phong làm quận chúa, hẳn là nên đắc ý.” Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân đối với Nhạc Chí Châu kia không có một chút hảo cảm.
Diêm Tô cười khẽ, buông chiếc đũa, uống ngụm trà, từ từ nói: “Làm nhạc phụ Nam Vương, hắn đắc ý không đứng dậy được ấy chứ.” Nhạc Sở Nhân đối với Nhạc Chí Châu không có hảo cảm, Diêm Tô cũng biết.
Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân ngẫm lại cảm thấy Diêm Tô nói đúng, nước cờ này quả không dễ đi.
“Hơn nữa người Đại Yến chúng ta đi Nam Cương, nói vậy cũng sẽ không quá.” Diêm Tô lắc đầu, pha chút máu lạnh cười cười, nếu không phải nàng sớm
cùng Phong Duyên Thiệu có hôn ước, tương lai của nàng không biết sẽ là
dạng gì đây?
“Số mệnh mỗi người, các nàng nếu là lúc ấy chịu gả cho Tiểu Thương Tử, cũng không đến mức xa xứ.” Nhớ tới khi đó đi thượng thư phủ kia gặp vài cô gái phát xuân trộm ngắm Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân liền cảm thấy buồn cười.
Phong Duyên Thương có chút nhíu mi, nghiêng đầu xem xét nàng nhẹ giọng nói: “Không có nàng, bệnh của bổn vương cũng sẽ không khỏi hẳn.”
“Đúng nha!” Nhạc Sở Nhân đồng ý gật gật đầu, không có nguyên nhân vốn không có kết quả.
Diêm Tô cười khẽ, nhìn hai người bọn họ ân ái như thế, nàng cảm thấy vui mừng rất nhiều, còn có vài phần hâm mộ.
“Tạp gia gặp qua Thất vương, Thất vương phi, Thập Bát gia, Diêm tiểu thư.
Nam Cương Trung Thân Vương yết kiến hoàng thượng, Nhạc thượng thư, tỷ tỷ Thất vương phi đã đến, hoàng thượng thỉnh các vị dời bước đến ngự thư
phòng.” Công công vẫn đi theo bên người hoàng thượng đột nhiên xuất hiện ở thiện phòng, thái độ khiêm tốn hoà hoãn không vội vã.
Nghe được thanh âm của hắn, Nhạc Sở Nhân phản ứng đầu tiên là run lên đầu bả vai, thanh âm này có lực sát thương quá mức.
Diêm Tô cùng Phong Duyên Thương nhìn nhau liếc mắt một cái, đầu óc đều tự tính kế.
“Đi thôi.” Lôi kéo Nhạc Sở Nhân đứng lên, bốn người theo công công kia đi ra thiên điện.
Cửa lớn ngự thư phòng rộng mở, còn chưa đi vào đã thấy được người ở bên
trong. Giữa thư phòng có bốn người đang đứng, quần áo hoạ tiết phi ưng
Trung Thân vương Lý Bình, phía sau bên phải hắn là một nữ tử. Bên kia là Nhạc Chí Châu mặc triều phục, bên người Nhạc Chí Châu là một cô gái mặc váy dài màu hồng.
“Gặp qua phụ hoàng.”
“Gặp qua hoàng thượng.”
Bốn người tiến vào trong thư phòng liền quỳ xuống vấn an, Nhạc Sở Nhân khuất thân, quỳ xuống đất cảm giác cực kỳ không tốt.
“Đứng lên đi. Nhạc ái khanh, nữ nhi này của ngươi nuôi dưỡng rất tốt, trẫm
thập phần hài lòng với vợ lão Thất. Nói vậy nhị nữ nhi này cũng sẽ không kém, trẫm hôm nay liền sắc phong thứ nữ Nhạc ái khanh làm Bình Dương
quận chúa, gả làm bình thê của Nam vương.” Lời nói này của hoàng thượng
rất có mặt mũi, làm bình thê Nam vương, so với sủng cơ thị thiếp cũng
cao hơn một bậc. (Trùm: có lúc ghi là Bình Dương, có lúc là Dương Bình,
ta thống nhất lại là Bình Dương nha)
Nhưng mà, đối với lời này
của hoàng thượng, Lý Bình rất là không thích, cũng
không phải dân chúng bình dân, bọn họ cũng là hoàng gia, một câu bình
thê này trực tiếp làm giảm thân phận của bọn họ. Bất quá Bình Dương quận chúa này cũng không phải đưa cho hắn, xấu hổ cũng không phải là hắn,
cho nên hắn cũng chỉ là đổi đổi sắc mặt, cũng không nói gì thêm.
“Tạ chủ long ân.” Nhạc Chí Châu quỳ xuống tạ ơn, cô gái ở một bên cũng quỳ xuống theo.
Nhạc Sở Nhân hướng tới bên kia xem, vẻ mặt cô gái vui sướng, khuôn mặt hơi non nớt, trang điểm thành thục, chờ mong tương lai.
Diêm Tô cũng đồng dạng hơi thương hại, bất quá dù sao cũng phải có người hi sinh, không phải nàng thì là người khác.
“Thần thay mặt vương huynh đa tạ ý tốt của Yến đế, mong rằng Yến đế có thể
đến Lương Kinh làm khách, như vậy vương huynh sẽ thập phần vui sướng
hoan nghênh ngài.” Lý Bình có chút cúi người, ngữ điệu du dương.
Đại Yến gọi bọn họ là Nam Cương, nhưng mà chính bọn họ lại gọi là nước
Lương Kinh, xưng hô lớn tiếng như vậy, trong ngự thư phòng tự nói tự
nghe, có vài phần buồn cười.
“Trẫm cũng đã lâu rồi chưa rời khỏi hoàng thành, Nam Cương đường xá xa xôi, trẫm sợ là vô duyên.” Hoàng
thượng giọng điệu thâm trầm, làm cho người ta nghe ra có ý tứ hàm súc
khác.
“Lương Kinh ta không thể so với Đại Yến phồn hoa, nhưng thắng ở khí hậu ôn
hoà, Đại Yến lúc này đã tiến vào mùa thu, thời tiết cũng lạnh, Lương
Kinh ta vẫn là trời tháng sáu đó.” Hoàng thượng nói Nam Cương, Lý Bình liền nói Lương Kinh ta, tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn.
Hoàng thượng lơ đễnh, nhưng lại đang cười, “Khí hậu Nam Cương quả thật rất tốt.” Ngữ khí có vài phần cực kì hâm mộ.
Lý Bình mím môi, lời này không biết nên tiếp như thế nào, tóm lại là không thể mời Đại Yến đến đi?
Vẫn đứng ở một bên yên lặng nghe, Nhạc Sở Nhân không khỏi gợi lên khóe môi, nghe nhóm cổ nhân này giương thương múa kiếm rất có ý tứ. Đều đang
khách khí nói, hữu hảo giống như người một nhà.
Loại ngôn ngữ
chiến tranh này Nhạc Sở Nhân xem đến mừng rỡ, bất quá nàng lại cảm thấy, có thể động thủ thì đừng cãi nhau, lãng phí võ mồm.
Bỗng dưng, Bình Dương quận chúa đứng ở bên người Nhạc Chí Châu, cũng chính là nhị tỷ Nhạc Sở Nhân, hướng bên này nhìn qua.
Nhạc Sở Nhân tầm mắt vừa chuyển cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Bình
Dương quận chúa đột nhiên nâng cằm, hừ mũi với Nhạc Sở Nhân, kiêu căng
xoay đầu đi.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt không biết nói gì, Diêm Tô bên người không tiếng động cười cười, tính nết này chờ đến Nam Cương, dự
đoán sẽ chết rất khó coi.
Quay đầu, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô
nhìn nhau liếc mắt một cái, Diêm Tô mím môi, không tiếng động mở miệng
nói: “Cùng là tỷ muội với ngươi nhưng là kém xa tám ngàn dặm.”
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “Sẽ chết rất nhanh.” Nam Cương phần đông là người Vu
Giáo, một người tùy tiện động động ngón tay cũng có thể giết chết nàng.
"Vợ lão Thất, biểu tình kia của ngươi là có ý gì?” Mạnh mẽ, trên đầu truyền đến thanh âm của hoàng thượng, đang cùng Diêm
Tô không tiếng động nói chuyện, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu, hắn ở phía trên thấy rất rõ a.
“Hồi phụ hoàng, con dâu chính là nghĩ đến nhị tỷ phải gả đến Nam Cương xa
như vậy, từ nay về sau có khả năng sẽ không còn được gặp lại, cảm thấy
thương tâm thôi.” Thật sự là vĩnh viễn không thấy a.
“Thật không? Một khi đã lo lắng như vậy, không bằng để lão Thất đưa Bình Dương quận
chúa đi Nam Cương?” Dựa vào trên long ỷ rộng thùng thình, hoàng thượng
đột nhiên nói một câu như vậy.
Lời này của hắn vừa nói ra, người phía dưới thần sắc khác nhau. Lý Bình
quay đầu nhìn thoáng qua phía sau trên mặt tươi cười, Nhạc Chí Trung cúi mặt thần sắc bình tĩnh, Bình Dương quận chúa vui sướng dị thường, còn
cố ý nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương bên kia.
Nhạc Sở Nhân nâng mi, không biết lão hoàng thượng này muốn đùa cái gì.
“Vương gia thân thể chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng lại phát bệnh, nhiệm vụ trọng
yếu này phụ hoàng vẫn là giao cho người có thể đảm nhiệm đi.” Chẳng lẽ là muốn cách ly phụ tá đắc lực của Phong Duyên Thiệu?
“Ha ha, vợ chồng ân ái không thể so với tầm thường a!” Hoàng thượng cười cười, sau đó cái gì cũng chưa nói.
Bên kia Bình Dương quận chúa vẻ mặt thất vọng, nhìn lướt qua Nhạc Sở Nhân, ánh mắt chứa đựng bất mãn.
Nhạc Sở Nhân không nói tiếp, ngay cả Phong Duyên Thương cũng thuỷ chung chưa mở miệng, thần sắc ôn hòa, độc lập một chỗ không đếm xỉa đến.
“Nghe nói Thất vương phi y thuật cao minh, hôm qua lại ở hoàng thành cử hành
môn quy long trọng chữa bệnh từ thiện, còn có Kim Điêu hiếm thấy theo
sát trái phải, thật sự làm cho bổn vương ngạc nhiên không thôi, thế gian còn có nữ tử không tầm thường bậc này.” Lý Bình mở miệng, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, xem ra là thật thực cảm thấy hứng thú.
Nhạc Sở Nhân quay đầu, đây là lần đầu tiên từ lúc tiến vào thư phòng nhìn hắn.
“Vương phi Phật duyên thâm hậu, cùng Ngọc Lâm phương trượng của Hộ Quốc Tự là
bạn vong niên, hợp tác với Hộ Quốc Tự ở dân gian chữa bệnh từ thiện,
không coi là đại sự, chỉ làm hết sức thôi.” Nhạc Sở Nhân không lên
tiếng, Phong Duyên Thương mở miệng trả lời. (Trùm: bạn vong niên là bạn
chênh lệch về tuổi tác nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như người
cùng trang lứa)
“Thất vương có phúc khí.” Lý Bình cũng chắp tay, xem ra là thật cảm thán.
“Đa tạ.” Phong Duyên Thương đáp lễ, sắc mặt bình tĩnh, khóe môi mỉm cười.
Nhạc Sở Nhân cúi mắt, nghe Phong Duyên Thương ôn hoà nói chuyện, nàng thật ra cảm thấy rất vui vẻ.
“Yêu cơ của bổn vương theo bổn vương đến Đại Yến, có thể là không thích ứng
thời tiết của Đại Yến, thân thể thực không thoải mái. Nhiều đại phu
trong dịch quán đã xem qua, lại không có chút chuyển biến tốt. Không
biết bổn vương có thể phiền Thất vương phi ra tay, đến dịch quán nhìn
nàng một chút?” Lý Bình rất là thành khẩn mời, nữ tử vẫn đứng ở
phía sau hắn có chút ngẩng đầu nhìn hướng Nhạc Sở Nhân, khuôn mặt thanh
tú, có một đôi mắt nâu nhỏ, vừa nhìn cảm thấy có chút quái dị.
Nhạc Sở Nhân nhướng mi, khóe mắt đuôi lông mày sắc bén xem xét sắc mặt thành khẩn kia của Lý Bình, “Trung Thân Vương mời thành khẩn như thế, ta làm
sao có thể cự tuyệt? Hoàn toàn có thể, chuyện nhỏ.”
Phong Duyên Thương có chút nhíu mi, rõ ràng không đồng ý.
“Vậy bổn vương lúc này đa tạ Thất vương phi.” Chắp tay khom người, Lý Bình thập phần cảm giác đa tạ.
“Ha ha, vợ lão Thất liền tốn nhiều tâm đi. Lão Thất cũng không thể nhỏ nhen như vậy, này là vợ ngươi, ai cũng không bắt đi được.” Hoàng thượng ở
ghế trên cười khẽ, giống như một phụ thân bình thường, nhẹ nhàng trách
cứ.
Phong Duyên Thương cúi đầu, cũng không có đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân thấy Phong Duyên Thương như vậy, hơn nữa
nàng biết hắn hiện tại khẳng định đang tức giận. Sinh khí với nàng, còn
có với hoàng thượng.
“Nhạc ái
khanh lưu lại, lão Thất, quỷ nha đầu, theo Trung Thân Vương đi dịch
quán. Cần dùng dược liệu gì thì bảo Thập Bát hồi cung lấy, Thập Bát a,
hảo hảo đi theo Thất tẩu ngươi học y thuật.” Đứng lên, hoàng thượng một
tay chắp phía sau, ngẩng đầu ưỡn ngực, không giận tự uy.
“Vâng.” Mọi người nhất tề khom người lui ra, trừ Nhạc Chí Châu.
Ra khỏi ngự thư phòng, mọi người tựa hồ đều vô hình trung nhẹ người.
“Thất vương, Thất vương phi, chúng ta đi thôi.” Lý Bình làm tư thế mời, nàng
kia vẫn đứng ở phía sau hắn, sắc mặt bình thản, con ngươi nhỏ màu nâu
loé lên ánh sáng quỷ dị.
“Đi thôi.” Nhạc Sở Nhân gật gật đầu
đồng ý, bên người Phong Duyên Thương thần sắc lạnh nhạt, mắt phượng sâu
thẳm nhìn không ra cảm xúc.
“Ngũ muội, từ nay về sau sẽ không thể gặp lại, hi vọng ngươi hạnh phúc. Thất vương anh tuấn tiêu sái, ngươi
cần phải coi chừng.” Bỗng dưng, Bình Dương quận chúa từ phía sau đi ra,
âm dương quái diện.
Rõ ràng là nói chuyện với Nhạc Sở Nhân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương, đồng tử đều là hình ảnh hắn.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn nàng, liếc mắt một cái không đáng để ý tới, bắt lấy tay Phong
Duyên Thương, mười ngón đan xen, “Tiểu Thương Tử, chúng ta cùng Trung
Thân vương đi dịch quán đi.” Dứt lời, kéo hắn đi xuống bậc thang, đối
với tầm mắt ghen ghét của Bình Dương quận chúa ở phía sau làm như không
thấy.
Người nào đó trên mặt tươi cười, bị Nhạc Sở Nhân kéo đi
nhưng bộ pháp vẫn
thong dong như trước, phía sau Lý Bình cùng Diêm Tô, Thập Bát đồng hành, nữ tử mắt nâu đi ở sau, tầm mắt xuyên qua người phía trước nhìn về bóng dáng cao gầy của Nhạc Sở Nhân, khoé môi giơ lên, ý vị thâm trường.
Hoàng thượng mặc dù không yêu cầu Diêm Tô đi theo, nhưng nàng không có việc
gì làm, vừa vặn cả ngày đều cùng ở một chỗ với Nhạc Sở Nhân, cho nên
thuận thế cũng ngồi lên xe ngựa xuất phát tới dịch quán.
“Sở Nhân, nhị tỷ của ngươi nhìn trúng lão Thất.” Trên xe ngựa lấy ra hột dưa và trái cây trà bánh, Diêm Tô vừa ăn vừa cười nói.
Đối diện, Nhạc Sở Nhân duỗi chân, đem vỏ nho trong miệng nhổ ra sau đó hừ
hừ, “Đến thời kỳ phát xuân, thấy giống đực liền muốn động tay động
chân.” Hơn nữa theo lời Đinh Đương nói, các nàng trước kia thường xuyên
khi dễ Nhạc Sở Nhân, nàng cơm ăn không đủ no, mặc quần áo hạ nhân, đều
là kiệt tác của các nàng.
Diêm Tô mím môi cười khẽ, Phong Duyên Tinh
vẫn duy trì trạng thái trầm mặc ở một bên cũng run rẩy lông mi, nữ nhi
nhà thế nào mà có thể nói năng như vậy?
Phong Duyên Thương dáng
ngồi tao nhã đoan chính, mắt phượng mỉm cười, nhìn Nhạc Sở Nhân lười
biếng bộ dáng không hợp lại thập phần sung sướng.
“Nữ nhân bên
người Lý Bình kia là người Vu Giáo, trên người nàng có hương vị ta quen
thuộc, chắc là cao thủ.” Nàng không phải là một trong ba thị nữ kia, xem bộ dáng cũng không phải hạ nhân bình thường, không biết ở trong Vu Giáo có địa vị gì.
“Đúng vậy, nàng là thủ hạ của sủng cơ Nam Vương,
là thị nữ bên người nàng ta.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói, thân
thế mà nàng muốn đã điều tra ra.
“Ngươi kia ở trong Vu Giáo nhất định có thân phận, ánh mắt của nàng nhìn rất đẹp, ta thích.” Cắn trái
nho, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, má lúm đồng tiền, lương thiện hồn nhiên.
Phong Duyên thương liếc mắt nhìn nàng một cái, “Nàng thích ánh mắt dị sắc?”
“Ngươi không thấy là đẹp sao?” Quay đầu xem xét Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân kỳ thật càng thích
ánh mắt màu xanh nhạt, như là hồ nước, trong suốt giống nhau.
Lắc đầu, “Không có cảm giác.”
“Cắt! Ngươi đúng là không có năng lực thưởng thức, bất quá ánh mắt của ngươi
nhìn cũng đẹp lắm.” Nhìn hắn biểu tình không hài lòng, Nhạc Sở Nhân nói
nhanh một câu cuối cùng, quả nhiên, người nào đó biểu tình liền tốt lên.
Diêm Tô chịu không nổi nhún nhún vai, Phong Duyên Tinh ở bên cũng run rẩy khoé miệng, thực buồn nôn.
Ngồi trong góc, Đinh Đương cùng thị nữ của Diêm Tô cúi đầu, lúc này các nàng chỉ cảm thấy nơi này khí chua dày đặc, chua đến nỗi các nàng đều mất
cảm giác.
Rất nhanh tới dịch quán, xe ngựa dừng lại, mọi người
theo thứ tự đi xuống xe ngựa. Lý Bình cùng nữ tử mắt nâu ở trong xe phía trước đang đứng chờ. Lý Bình vẻ mặt tươi cười, thập phần vui sướng mời
mọi người tiến vào.
“Thất vương, thị nữ Tiểu Điệp kia của bổn
vương vẫn còn nhớ thương ngươi đó, vừa vặn hôm nay Thất vương phi ở chỗ
này, Thất vương phi lên tiếng, cho phép
Thất vương đem Tiểu Điệp về, như thế nào?” Lý Bình ngẩng đầu ưỡn ngực,
cười to nói.
Tiểu Điệp? Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Trung Thân
vương, ngươi cầu ta giúp, cư nhiên lại trả cho trượng phu ta tiểu lão
bà, rất không phúc hậu đi.” Dừng lại cước bộ, Nhạc Sở Nhân ôm hai tay,
vẻ mặt khó chịu.
Trung Thân vương không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân
trực tiếp như vậy, nghẹn lời, sau đó thật có lỗi cười rộ lên, “Thất
vương phi thật đúng như lời Thất vương nói, là bổn vương nói bậy, bổn
vương nói bậy.” Tự tát tai hai cái, Lý Bình cười to.
Nhạc Sở
Nhân hừ lạnh, “Ta lòng dạ cực kì hẹp hòi, Trung Thân vương về sau đừng
nói lung tung nữa, ta mà muốn quan báo tư thù, ngươi cũng đừng hòng tìm
được chứng cớ.” Không khách khí châm biếm.
Lý Bình giật mình kinh ngạc, không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân tính tình như vậy.
“A… khụ khụ, là bổn vương không đúng, thỉnh Thất vương phi chớ tức giận a!” Tiến lên nhận lỗi, Phong Duyên Thương thân thủ ngăn lại, cười khẽ,
“Trung Thân vương không cần xin lỗi, vương phi nhanh mồm nhanh miệng,
còn hi vọng Trung Thân vương không lấy làm phiền lòng.”
“Không
có gì, không có gì, Thất vương phi là người sảng khoái. Đến, chúng ta đi thôi, chúng ta đi thôi.” Lý Bình rất là hào phóng vẫy tay, sau đó nhiệt tình mời mọi người đi vào nhà nhỏ mà yêu cơ của hắn đang ở.
Đoàn người có nam có nữ, kỳ thật dựa theo quỷ củ thì đám người Phong Duyên
Thương, Phong Duyên Tinh phải tránh mặt đi. Ai ngờ sau khi tiến vào đại
sảnh, Lý Bình lại lần nữa mời mọi người lên lầu, ngay cả Đinh Đương phản ứng chậm chạp cũng cảm thấy Trung Thân vương này rất là quái lạ.
Mở rộng cửa phòng đang đóng chặt, mùi huân hương dày đặc xông vào mặt.
Nhạc Sở Nhân phản xạ có điều kiện nín thở, Phong Duyên Tinh ở phía sau
không nhịn được hắt xì.
Lý Bình đi vào trước, một bên nhẹ giọng
hướng về phía rèm che trên giường nói chuyện, “Tịnh nhi, bổn vương mời
Thất vương phi y thuật cao minh đến xem bệnh cho nàng, hiện tại có tiện
không?”
Phía sau rèm che có bóng người mông lung lay động, ngay sau đó, sa trướng vén lên từ bên trong, một cánh tay xanh xao hiện ra.
“Vương gia, thiếp thân không thể hầu hạ ngài.” Thanh âm mềm mại nhu nhu, giống như là kẹo đường, khiến nam nhân nào nghe cũng sẽ có xúc động muốn cắn
một ngụm.
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô đi vào, Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Tinh theo quy củ đứng bên ngoài, xem ra sẽ không tiến vào.
“Bảo bối, đừng nói như vậy, nàng bị bệnh, bổn vương hiểu được.” Ngồi ở bên
giường, Lý Bình hết sức ôn nhu nâng người trên giường dậy,
Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô đi tới cũng thấy rõ vị yêu cơ này của Lý Bình.
Thật xinh đẹp, tiểu mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn, hơn nữa bởi vì sinh bệnh mà
sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như che một tầng sương, nhược liễu phù phong
rất động lòng người. (Trùm: nhược liễu phù phong ý chỉ sự yếu ớt như cành liễu đung đưa trong gió)
Nhướng đuôi mi, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Nhạc Sở Nhân đã biết nàng bị
bệnh gì, căn bản không cần nhìn thêm ánh mắt thứ hai.
“Vị này
chính là vương phi của Thất vương Đại Yến, y thuật cao minh, còn có thể
trị được tà bệnh.” Lý Bình vừa ôm yêu cơ vừa nói.
Diêm Tô đến
gần, có chút cúi người, “Ta là Diêm Tô, cũng hiểu được chút huyền hoàng
thuật, có thể để ta xem bệnh cho ngươi không?”
“Hảo, đa tạ.” Nữ tử dựa vào bả vai Lý Bình, mỉm cười rất là động lòng người. Vươn tay, để cho Diêm Tô bắt mạch.
Diêm Tô ngồi xuống, rất bình thản đưa tay để lên trên cổ tay nữ tử, một bên
Nhạc Sở Nhân hai tay để trước ngực, tầm mắt di động trên người Lý Bình,
xem ra sự tình không như suy nghĩ của bọn hắn a.
Sau một lúc lâu, Diêm Tô buông tay, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái, theo sau nói: “Xem ra thật đúng là tà bệnh.”
Lý Bình cầm lấy chăn đắp lên cánh tay nữ tử, sau đó nhìn về phía Nhạc Sở
Nhân, “Thất vương phi, bệnh của yêu cơ bổn vương có khả năng chữa khỏi
không?”
Nhạc Sở Nhân nhìn ánh mắt hắn, con ngươi không có lúc nào không hung ác nham hiểm lại loé ánh sáng khác lạ, có chút ngôn ngữ đang thông qua ánh mắt
này truyền đến Nhạc Sở Nhân.
Nhếch khoé môi một cái, Nhạc Sở Nhân ý vị thâm trường cười cười, “Trung Thân vương có thể cho ta thù lao gì?”
Lý Bình con ngươi loè loè, nhìn thoáng qua nữ nhân tái nhợt vô lực trong lòng, sau đó như gật gật đầu.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Vậy thì tốt rồi nói sau.” Trên người Lý Bình này nhất định có thu hoạch!