BỆNH VƯƠNG TUYỆT SỦNG ĐỘC PHI

Chương 72.1. Hôn - Đối thủ

Edit: Baby Trùm

Diêm Tô đến Ngũ vương phủ, váy dài màu hồng nhạt, khuôn mặt dịu dàng, khí độ hàm súc, so với sườn phi thiếp thất của Phong Duyên Thiệu đều xuất sắc hơn.

Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đã ở đây, nàng không có chút ngoài ý muốn, chính là cười than nàng đã tới chậm.

“Quả thật chậm chút, mọi người đều chờ ngươi đã lâu.” Tựa vào ghế thái sư, Nhạc Sở Nhân cười đến ý vị thâm trường. Không chỉ là nàng đang chờ, hậu cung của Phong Duyên Thiệu cũng đã đợi hồi lâu.

Nhìn Nhạc Sở Nhân cười, Diêm Tô tựa hồ hiểu được gì đó, bất quá cũng là không để ý lắm cười cười, đi tới trước mặt Phong Duyên Thiệu có chút phúc thân, “Tô nhi gặp qua vương gia.”

“Ngồi đi. Hôm nay nàng tới đây, Diêm huynh phải ở trong phủ một mình đến hết năm cũ rồi.” Phong Duyên Thiệu nho nhã khiêm tốn, cũng bởi vì hôm nay thuộc loại gia yến cho nên Diêm Cận xưng hô là Diêm huynh.

Ngồi xuống đối diện Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô tươi cười nhợt nhạt, “Hôm nay ca ca đi quân doanh ở ngoại ô, cùng quân sĩ ăn tất niên.”

Phong Duyên Thiệu gật gật đầu, đối với Diêm Cận, hắn rất là bội phục.

Nhạc Sở Nhân dựa vào ghế ở đằng kia, nghe vợ chồng tương lai bọn họ đối thoại, thực khách sáo a. Bất quá ngày sau bọn họ khẳng định có thể làm đến tương kính như tân, thánh nhân đều nói vợ chồng nên tương kính như tân, nhưng thế không phải là một mặt khác của bằng mặt không bằng lòng sao? (Trùm: “tương kính như tân” là đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.)

Nhưng vào lúc này, ngoài đại sảnh một đám thiếp thất kia lại đến, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô động tác nhất trí cùng quay đầu nhìn, đi trước là hai sườn phi kia, mặt sau là năm sáu người thiếp còn lại.

“Gặp qua Diêm tiểu thư.” Đi vào đại sảnh, ngoài hai vị sườn phi, những nữ tử còn lại cùng phúc thân hỏi lễ.

“Chư vị tỷ tỷ không cần đa lễ, đã lâu không gặp, chư vị tỷ tỷ vẫn khoẻ?” Đứng lên, Diêm Tô rất quen thuộc nói chuyện cùng các nàng, rất có phong phạm đại phòng, Nhạc Sở Nhân nhìn thấy không khỏi chậc chậc kỳ lạ, nữ nhân thời đại này, quả thực đều là dạng tốt.

“Diêm tiểu thư cảm thấy đã lâu, chúng ta lại ngỡ mới đây. Trước đó vài ngày ngài phái người đưa tới phương thuốc chúng ta vẫn còn đang dùng, hiệu quả rất là không tệ đó.” Hai sườn phi một trái một phái đem Diêm Tô vây ở bên trong, rất có bộ dáng coi nàng là trung tâm.

“Dùng tốt là tốt rồi, lần sau ta lại cho người đưa tới vài phương thuốc khác, nữ nhân dùng đặc biệt tốt.” Diêm Tô ý cười trong suốt, các nàng giống như thân tỷ muội bình thường.

Nhạc Sở Nhân ngớ người trong nháy mắt, ánh mắt dò xét trên người những nữ tử đó, cẩn thận đánh giá, kỳ thật các nàng giống như không có ác ý gì, xem ra là thành tâm giao hảo.

“Làm sao vậy? Ánh mắt đều thẳng.” Bên người, Phong Duyên Thương cúi đầu, thanh âm truyền tới còn mang theo ý cười.

Nhạc Sở Nhân quay đầu liếc hắn một cái, sau đó thực thành khẩn tán thưởng, “Đối với trường hợp hài hoà như thế, ta cảm thấy thực thần kỳ thôi.”

“Chớ không phải là các nàng ầm ĩ ngất trời nàng mới cảm thấy bình thường?” Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng như nước.

“Dù sao ta cũng làm không được, nếu có một đám người ở trước mặt ta hoảng loạn như vậy, liên quan đến người đều tiêu diệt toàn bộ.” Một tay nâng cằm, Nhạc Sở Nhân trêu chọc hắn, mệt hắn còn có thể cười được.

“Đủ ngoan, nghe nàng nói ta đã bắt đầu sợ hãi.” Nói hùa theo nàng, nhìn nàng cười rộ lên, hắn cũng cười khẽ. (Trùm: “ngoan” ở đây là “ngoan độc” nhé.)

“Thất vương cùng Thất vương phi thật sự là nùng tình mật ý, làm cho người ta thật hâm mộ.” Bỗng dưng, các nữ nhân đang hàn huyên kia bắt đầu chú ý đến đối diện. Hai người bọn họ một cúi đầu một ngửa đầu nhìn nhau chăm chú, thần thái nhìn về phía đối phương cũng thực làm cho người ta hâm mộ không thôi, nhất là các nữ nhân đối diện.

Cười gượng một tiếng, Nhạc Sở Nhân vẫn bảo trì tư thái kia như cũ, không đáng trả lời.

Phong Duyên Thương đạm cười tự nhiên, khí độ vô song.

“Hai người bọn họ là trẻ sinh đôi kết hợp, cho nhau đối diện linh tinh không hề ngạc nhiên, còn có càng làm cho người khác chịu không nổi đâu.” Diêm Tô cười khẽ, vừa nói, giọng điệu rất quen, tất nhiên là cũng biểu lộ nàng cùng hai người bọn họ quan hệ không giống nhau.

“Các ngươi tỷ tỷ muội muội tán gẫu, nói chúng ta làm gì? Mọi người đều là người thường, chuyện vợ chồng trong lúc đó đều đại đồng tiểu dị, các ngươi cũng ngạc nhiên như vậy sao?” Nhạc Sở Nhân ý không vui, nàng cùng Phong Duyên Thương thực trong sạch a. (Trùm: “đại đồng tiểu dị” nôm na là không khác nhau mấy.)

“Thất vương phi mất hứng, chúng ta sẽ không chọc nữa, vợ chồng mới tân hôn, thẹn thùng thực bình thường.” Một nữ tử thoạt nhìn có chút tuổi tác hoà giải.

“Nhóm tẩu tử hiểu lầm, ta thật đúng là không phải mất hứng. Chính là da mặt Tiểu Thương Tử nhà ta mỏng, trong chốc lát đem hắn nói thẹn thùng, các ngươi sẽ dỗ không được.” Ngồi ngay ngắn, Nhạc Sở Nhân rốt cục cùng đám nữ nhân kia tán gẫu.

Nói đến Phong Duyên Thương, đám nữ nhân đối diện lại đồng loạt đem tầm mắt chuyển hướng sang hắn, rồi sau đó là một trận tiếng cười cao thấp không đồng nhất.

“Không phải còn có ngươi sao? Lão Thất nghe lời ngươi nhất, đoán là ngươi nói một, lão Thất nhất định không dám nói hai.” Diêm Tô chậc chậc thở dài, có thuật ngự phu a.

Đối với lời này, Nhạc Sở Nhân tuyệt đối thích nghe, quả nhiên không phản bác. Phong Duyên Thương đạm cười khẽ lắc đầu, nữ nhân nói chuyện, hắn không chen lời.

Phong Duyên Thiệu ngồi ở chủ toạ, vẫn ôn hoà mỉm cười, mắt phượng sâu thẳm, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì.

Buổi trưa rất nhanh đã đến, buổi tiệc cũng đã dọn lên nhà ăn, mọi người di giá, mới vừa tiến vào nhà ăn, hương vị rượu và thức ăn liền bay vào xoang mũi, thật dễ ngửi.

Đều tự ngồi xuống vị trí của mình, Phong Duyên Thiệu ngồi ở chủ toạ, phía dưới bên trái vị trí đầu tiên là Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân ngồi ngay bên cạnh hắn. Đối diện, lần lượt Phong Duyên Thiệu là Diêm Tô, sau đó là hai vị sườn phi kia, đi xuống theo thứ tự là các nữ quyến khác.

“Trong phủ chưa bao giờ náo nhiệt như thế, người cũng một cái không ít, bổn vương thật tâm cảm thấy thoả mãn. Một ly này bổn vương kính mọi người, hi vọng hàng năm về sau đều có thể tụ tập như thế.” Phong Duyên Thiệu nâng chén, những người khác cũng giơ lên theo, rồi sau đó cùng hắn uống cạn.

“Ngũ Ca, rượu của nhà ngươi uống ngon lắm, một cỗ hương vị hoa quế.” Buông cái chén, Nhạc Sở Nhân chậc lưỡi, thật sự uống rất ngon.

“Đây là rượu hoa quế, do rượu sư trong cung ủ. Trước kia thân thể lão Thất không tốt, cho nên phụ hoàng cũng sẽ không ban thưởng rượu, quý phủ các ngươi tất nhiên là không có.” Phong Duyên Thiệu tươi cười nho nhã, gằn từng tiếng đều thập phần có khí độ.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, trong cung gì đó xác thực tốt, cũng trách không được mọi người đều thích địa phương kia.

“Thích uống?” Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng, thanh âm ôn hoà.

“Ta cũng không phải quỷ rượu.” Nhìn hắn một cái, nàng nói như thế nhưng chính mình lại tự rót một ly, xem ra là uống nghiện.

Phong Duyên Thương cười khẽ, “Uống nhiều chút cũng không sao, rượu này không say.” Thập phần thích hợp cho nữ tử uống.

“Uống nhiều lại mượn rượu làm càn, ngươi cũng đừng sợ.” Môi đỏ mọng loan loan, tửu lượng của nàng vẫn là có thể.

“Còn có thể ngất trời không thành?” Phong Duyên Thương hứng thú.

“Không chắc, uống nhiều liền biến thành Hầu Tử. Lại nhấp một ngụm, thật sự rất thơm, so với rượu uống với Phí Tùng ở Hộ Quốc Tự ngon hơn nhiều.

“Vì sao?” Phong Duyên Thương khó hiểu, đây là cái gì ăn khớp.

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, các nữ nhân đối diện cũng đang nhìn nàng, các nàng vẫn đều đang nghe hai người bọn hắn nói chuyện.

“Này thôi… Tôn Ngộ Không? Các ngươi hẳn là không biết, đề tài bỏ qua đi.” Vẫy vẫy tay, muốn nàng giảng Tôn Ngộ Không? Vậy giảng tới khi nào a.

“Tôn Ngộ Không? Người trong cửa chùa?” Phong Duyên Thương trinh thám nói, vẫn thực là muốn biết Tôn Ngộ Không kia là ai.

“Ngươi thật đúng là chấp nhất, Tôn Ngộ Không là một con khỉ, quái tinh. Đại náo thiên đình, đem lăng tiêu bảo điện của ngọc hoàng đại đế phá bỏ, phần đông thần tiên đều không có biện pháp bắt hắn, sau lại bị Phật Tổ đặt ở năm ngón tay đè dưới núi.” Nhìn hắn không biết rõ Tôn Ngộ Không là ai, Nhạc Sở Nhân không nói gì giải thích. Thì phải là con khỉ nhỏ, có các gì mà cân nhắc.

“Nga, thì ra là thế.” Phong Duyên Thương hiểu được, Tôn Ngộ Không không phải là người nào, là một yêu tinh.

“Hiểu được? Các ngươi cũng đừng nhìn ta, này chính là một chuyện xưa mà thôi, không có ý nghĩa đặc biệt gì, cũng không cần cân nhắc cẩn thận.” Tất cả mọi người đang nhìn nàng, rốt cuộc còn ăn cơm hay không?

“Chuyện xưa này cũng là Phật Tổ giảng cho ngươi?” Phong Duyên Thiệu mở miệng hỏi, sự tích Nhạc Sở Nhân có phật duyên hắn tất nhiên là nghe được. Mặc dù không tin nhưng không thể phủ nhận đồn đãi này có thể truyền thành sự thật thì rất tốt.

“Phật Tổ? Ngươi coi như là Phật Tổ nói cho ta biết đi.” Giải thích không rõ, Nhạc Sở Nhân cũng không giải thích.

“Đều nói Thất vương phi phật duyên thâm hậu, còn có thể thấy được Phật Tổ Bồ Tát, thật không phải giả, cư nhiên có có thể nghe Phật Tổ kể chuyện xưa.” Một thiếp thất của Phong Duyên Thiệu ngạc nhiên nói, nàng là một tín đồ của Phật, vóc dáng thực tiều tuỵ.

Nhạc Sở Nhân cầm ly rượu, một ngụm rượu nàng như thế nào cũng không uống vô, đều nhìn nàng, nàng uống như thế nào?

Buông cái chén, Nhạc Sở Nhân thở sâu, “Phật Tổ cùng ta giảng qua rất nhiều chuyện xưa, trên trời dưới đất, nhiều đếm không xuể. Ngày sau nếu có rảnh rỗi, ta sẽ giảng cho chư vị tẩu tử nghe, được không?”

“Như thế rất tốt, Thất vương phi cũng không nên nuốt lời.”

“Không nuốt lời không nuốt lời, Sở Nhân một lời tứ mã nan truy.” Sảng khoái vẫy vẫy tay, cùng nữ nhân giao tiếp thực là chuyện phiền toái.

Phong Duyên Thương vẫn nhìn nàng, mắt phượng mỉm cười, lại bao hàm chứa nhiều dung túng.

“Đều dùng bữa đi, thời gian rất nhiều, hôm này không cần vội.” Phong Duyên Thiệu mở miệng, nữ nhân này quả nhiên không thèm nhắc lại, cúi đầu dùng cơm, trong lúc nhất thời toàn bộ nhà ăn đều im lặng.

“Sở Nhân, hiện đại lao Hình bộ có một phạm nhân, không biết là cớ gì mà không biết đau đớn, không biết đói khát, giống như mất đi các loại cảm giác, nhưng hắn quả thật là thanh tỉnh. Chúng ta dùng qua các loại hình phạt với hắn, khinh trọng, hắn đều có thể thoải mái thừa nhân, ngươi cảm thấy đây là có chuyện gì?” Buổi tiệc tiến hành được phân nửa, Phong Duyên Thiệu nói, giữa mặt mày tràn đầy khó hiểu.

Nhạc Sở Nhân nhướng mi, suy nghĩ một lát rồi nói, “Chỉ nghe lời ngươi miêu tả, ta kết luận không ra. Bất quá ta chưa bao giờ gặp qua người như vậy, không biết có thể trông thấy hay không?” Phạm nhân trong lao? Trữ Dự? Chắc là người khác, nàng ta không thể ở trong lao.

Phong Duyên Thiệu trầm ngâm một lát, “Tất nhiên là có thể, bất quá nếu ngươi cũng không có biện pháp với hắn, chúng ta đây liền nghĩ không ra biện pháp cạy được cái miệng của hắn.” Khẽ lắc đầu, Phong Duyên Thiệu phát sầu, nhiều ngày trôi qua như vậy, không thu hoạch được gì.

“Làm cho người ta thống khổ ta có rất nhiều chiêu số, sao không cho ta làm thử xem?” Hai tay khoanh trước ngực, lời này nàng nói đơn giản giống như thảo luận thời tiết, làm cho các nữ nhân đối diện có chút khẽ biến sắc.

Phong Duyên Thiệu cười cười, “Không cần nói máu me như vậy.”

“Trong lời nói của ta cũng không có nửa chữ máu me nào, bất quá ta nói tuyệt đối là thật, đối với tra tấn bức cung này nọ, ta là thiên phú dị bẩm.” Mấu chốt là nàng chưa bao giờ hết sức chuyên chú tra tấn hơn ngươi, chưa bao giờ tận hứng qua.

“Có thẻ hay không không cần hưng phấn như vậy?” Còn có người khác ở đây.” Nghiêng người, Phong Duyên Thương thấp giọng nói. Nhìn ánh mắt nàng sáng rỡ, có thể thấy được nàng có bao nhiêu hưng phấn.

Chuyển ánh mắt quét một vòng đối diện, quả thật có vài vị nhát gan đang dùng loại ánh mắt nàng nhìn nàng, bất quá nàng không thèm để ý.

“Ngũ Ca, chúng ta lập tức đi đại lao nhìn xem?” Đi đại lao có thể so với ở trong này nghe một đám nữ nhân líu ríu có ý tứ hơn.

“Hảo.” Phong Duyên Thiệu gật gật đầu, hắn tất nhiên là công sự làm trọng.

Buổi tiệc chấm dứt rất nhanh, bởi vì Phong Duyên Thiệu cùng Nhạc Sở Nhân đều nóng lòng đi đại lao Hình bộ, những người khác tất nhiên là cũng không dám kéo dài.

Tiến đến đại lao, chỉ có Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thiệu. Phong Duyên Thương hiện nay là Lễ bộ thị lang, thân phận không hợp, cho nên không thể ra vào Hình bộ.

Ngồi vào xe ngựa, bánh xe yết yết mà động, hướng tới thiên lao giam giữ trọng phạm mà đi.

Thiên lao ở phía đông nam bên ngoài hoàng cung, là bảo trấn tháp cao nhất, kiên cố nhất trong thành, rắn chắc dị thường, không sợ nước lửa.

Trong ngày thường, đây cũng là địa phương nhiều cấm quân nhất ngoài hoàng cung, trong phạm vi năm sáu trăm mét không có dân chúng sinh sống, cũng không có người tiếp cận, bởi vì mọi người đều biết nơi này là địa phương giam giữ phạm nhân.

Bảo trấn tháp ngay trước mắt, đồng thời cũng thấy được hàng rào vây quanh bảo trấn tháp, lưới sắt dày cộm, thanh sắt quấn quanh ở trên lan can còn đầy mũi nhọn. Hàng rào hai thước rất cao, đối với Nhạc Sở Nhân mà nói, trừ phi làm chút thuốc nổ, nếu không ra không được.

“Rất nhiều phạm nhân tử hình bị nhốt ở trong này, đợi đến tháng hai năm sau đem ra chém đầu.” Đối diện, Phong Duyên Thiệu một thân nho nhã khí đại gằn từng chữ, hai chữ chém đầu nói nhẹ nhàng.

Nhạc Sở Nhân khẽ gật đầu, xem như hiểu biết một ít, “Trữ Dự cũng ở chỗ này?”

“Ân. Bất quá hắn dù sao từng làm trọng thần, cho nên địa phương nhốt hắn có vẻ im lặng một chút.” Phong Duyên Thiệu cười cười, nhìn hắn cười, Nhạc Sở Nhân cảm thấy không chỉ là im lặng, chỉ sợ còn có ý tứ khác.

“Xuống xe đi.” Xe ngựa dừng lại, Phong Duyên Thiệu đứng dậy trước đi ra xe ngựa, Nhạc Sở Nhân theo sau.

Đi ra xe ngựa, đập vào mắt đó là bảo trấn tháp cao cao. Trách không được nói nước lửa không sợ, bảo tháp này hoàn toàn không có đầu gỗ, ngay cả đỉnh cao nhất cũng là đá tảng, huống chi nơi khác.

“Đừng nhìn, miệng cống đã muốn mở, đi thôi.” Phong Duyên Thiệu giúp đỡ nàng một phen, đợi đến nàng đi xuống xe ngựa, hắn buông tay ra đi phía trước.

Khép nhanh áo hồ cừu trên người, Nhạc Sở Nhân theo hướng Phong Duyên Thiệu đi tới trên miệng cống mở ra, đó là một mặt tường đá của bảo trấn tháp, ước chừng cao ba bốn thước, miệng cống mở ra trái phải hai thước, bên trong đen tuyền.

Cất bước tiến vào bên trong miệng cống, tiến vào trong mắt là thềm đá xoay tròn xuống phía dưới, trên vách tường cách một thước khảm một bồn chứa lửa, chiếu sáng đường dưới chân.

Đầy người đều là cấm quân áo giáp, năm bước thấy một nhóm, mười bước thấy một trạm, cầm trên tay binh khí. Có thể bởi vì hoàn cảnh, bọn họ thoạt nhìn giống như là quỷ binh đến từ địa phủ.

Đi theo phía sau Phong Duyên Thiệu xuống dưới, càng đi áp khí hạ càng thấp, mặc kệ là tù phạm hay là cấm quân ngục tốt chỉ sợ cũng không chịu nổi.

Rốt cục thấy được nhà tù, lồng sắt tinh thiết gắt gao cùng thạch bích khấu cùng một chỗ, bên trong có cỏ khô, một số lồng sắt bên trong có người mặc đồ tù nằm hoặc ngồi, tóc lộn xộn không rõ mặt.

Bất quá tù phạm nơi này tương đối mà nói có khả năng không phải trọng phạm, bởi vì Phong Duyên Thiệu còn theo thềm đá đi xuống dưới, phía dưới còn có nhà tù.

Tầng thứ hai, nhà tù cùng tầng trên bất đồng, bởi vì không có lồng sắt, chỉ là một loạt cửa đá trói chặt nhà đá, trên cửa có một khung cửa sổ, bất quá cũng cắm vật tắc mạch, người ở bên trong mở không ra.

“Trữ Dự bị giam ở trong này.” Đi ở trước, Phong Duyên Thiệu nhìn thoáng qua một loạt nhà đá kia, nơi này tuyệt đối là một con sâu cũng đi không ra.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, “Thật là mở nhãn giới, đại lao này thật khí phái.”

Phong Duyên Thiệu mỉm cười, “Vào nơi này, nghĩ muốn đi ra cũng không dễ dàng.” Chỉ sợ không người nào muốn tới nơi này.

“Đúng là mọc cánh cũng bay không ra a.” Địa lao, thuần khiết địa lao, quan tạp vô số.

“Đến.” Theo thềm đá đi xuống lại đi thêm một khoảng, một cánh cửa đá xuất hiện ở trước mắt.

Người canh giữ ngoài cửa cùng bên trên cũng bất đồng, không có một thân khôi giáp, trên lưng lộ ra một vòng chìa khoá, đây là ngục tốt.

“Gặp qua Ngũ vương.” Quỳ một gối xuống, năm sáu cá nhân tụ lại đây cấp Phong Duyên Thiệu hỏi lễ.

“Ân, đem cửa mở ra đi.” Phong Duyên Thiệu gật gật đầu phân phó.

“Là.” Một người trong đó đi qua, ở bên hông lấy ra một chuỗi chìa khóa, sau đó mở ra ổ khoá lớn trên cửa đá.

Cửa đá rất dày mở ra, đập vào mặt là một cỗ hương vị máu người khó nghe cùng mùi thịt thối.

Nhạc Sở Nhân nín thở, nhìn về phía bên trong, hơn trăm thước vuống, trên tường bày đầy hình cụ, đây là địa phương tra tấn bức cung, trách không được hương vị khó ngửi như vậy.

Một người treo trên giá gỗ, quần áo tả tơi, còn có vết máu, tóc tai loạn xạ, có thể nhìn ra được hắn không thiếu “hầu hạ”.

Bất quá bất đồng với vẻ bề ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thiệu cùng Nhạc Sở Nhân đi vào, ánh mắt hữu thần, thoạt nhìn tinh thần thực hữu lực.

“Hắn?” Nhạc Sở Nhân cao thấp đánh giá hắn một phen, quả thật ngạc nhiên. Trên người hắn đầy các loại vết thương, miệng vết thương ở bụng còn đang chảy máu, nhưng bộ dáng lại hoàn toàn không hề hay biết.

“Đúng vậy, hắn là Tả tướng quân của Diêm Tự Quân Trương Băng.” Phong Duyên Thiệu gật gật đầu, nói ra thân phận của hắn.

“Hắn a!” Nhạc Sở Nhân hiểu được, đây là Trương Băng. Không hổ là một tướng quân, thực to lớn, ước chừng ba mươi mấy tuổi, so với bộ dáng tục tằng thô lỗ của Phí Tùng, hắn có vẻ mạch văn hơn nhiều, bất quá cũng giới hạn ở bề ngoài mà thôi.

“Diêm tướng quân đưa hắn một đường mang về hoàng thành, cũng mất không ít trắc trở. Diêm tướng quân nội lực cao thâm, che hai mươi mấy đại huyệt toàn thân mới chế trụ được hắn. Một đường lại lọt vào chặn giết, chắc là hướng về phía hắn mà đến.” Phong Duyên Thiệu nhìn Trương Băng, mắt phượng ám trầm, nơi đó giống như có gió lốc bắt đầu khởi động.

“Ta khi đó cung cấp dược cho Diêm Cận, dược có thể mê hoặc hắn, xem ra chính là ngắn ngủi không nổi lên tác dụng.” Bằng không Diêm Cận cũng không phong bế đại huyệt của hắn.

“Ngươi cũng thấy đấy, còn đang chảy máu, hắn lại không chút nào chịu ảnh hưởng.” Đứng ở đằng kia nhìn hắn, Phong Duyên Thiệu rất là nghi hoặc.

“Không cần phải gấp gáp, ta xem xem.” Nhạc Sở Nhân cười cười, đối với hắn tuyệt đối cảm thấy hứng thú.

Vài bước đi lên phía trước, hắn bị trói trên giá gỗ, nàng nhìn hắn còn phải ngửa đầu.

Thân thủ, giữa ngón tay xuất hiện một cây ngân châm loé sáng, cổ tay vừa động, rất nhanh châm ở trên xương hông của hắn 2cm, hắn không hề phản ứng, cư nhiên còn đang cúi đầu tròn mắt tìm tòi nghiên cứu xem xét nàng.

“Xem ra ngươi thật đúng là không đau!” Bất kể là ai, một châm này của nàng châm xuống đều chịu không nổi rên ra.

Trương Băng không trả lời, chỉ là nhìn nàng, tìm tòi nghiên cứu.

“Nếu là không biết đau, kia đã có thể nguy rồi, ta rất thích đối phó với loại như ngươi.” Thu hồi ngân châm, Nhạc Sở Nhân ôm hai tay bắt đầu xoay quanh hắn.

Từng bước một tiêu sái, giống như đang tự hỏi cái gì, nhưng lại giống như đang nhìn cái gì. Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân một lần nữa đi đến trước mặt hắn hít một hơi thật dài, “Cổ này có ý tứ, ta còn chưa thấy qua đâu.” Máu của hắn mang theo một cỗ hương vị kì quái, khi nàng tiến vào không dám hô hấp, nơi này hương vị rất gay mũi. Nhưng vây quanh hắn vòng vo vài vòng, khi thanh thiển hô hấp nghe thấy được một chút không thích hợp, cho nên liền nhận mệnh hút dài một ngụm, thật đúng là có cổ quái.

Thần sắc Trương Băng khẽ biến, ánh mắt nhìn Nhạc Sở Nhân nhiều hơn một chút cảnh giác.

“Không cần khẩn trương không cần khẩn trương, ta chỉ là nghe ra chút hương vị mà thôi, rốt cuộc là cổ gì ta còn chưa biết.” Vươn ngón trỏ chạm đến giữa bụng hắn, trên ngón tay dính máu hắn chảy ra, sau đó thu hồi nghiên cứu.

Quan sát màu máu, ngửi ngửi hương vị, sau đó lấy khăn tay ra chà lau sạch sẽ, một bên ngẩng đầu nhìn Trương Băng vẫn đang xem xét nàng, “Cao nhân nào đưa cổ cho ngươi? Người nọ là một cao thủ.”

Trương Băng không đáp lời, nhưng thông qua ánh mắt hắn liền có thể nhìn ra được Nhạc Sở Nhân đoán đúng rồi.

“Người kia là giáo thánh của Vu Giáo các ngươi? Cũng không biết cùng người giết nô cổ của ta có phải là một hay không. Nếu cùng một người, ngươi nói ta giết ngươi có phải hay không chẳng khác nào báo thù cho nô cổ của ta?” Nhạc Sở Nhân nhướng mi nhìn hắn, giương giọng nói.

Trương Băng không nháy mắt nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân cũng nhìn hắn, sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “Ngươi không phải đối thủ của hắn.” Thanh âm khàn khàn, bao hàm chắc chắc.

Hắn mở miệng, không chỉ Nhạc Sở Nhân hí mắt, Phong Duyên Thiệu cũng chấn động, đây là lần đầu tiên sau khi hắn tiến vào đại lao mở miệng nói chuyện.

“Ai u, ta còn thực nghe không thể kích tướng! Ngươi tin hay không ta giải cổ trên người ngươi? Cho ngươi đem những gì ngươi biết đều không thể khống chế mà khai ra?” Nâng ni, ánh mắt Nhạc Sở Nhân sắc bén, nàng quả nhiên là không muốn nghe việc người khác so với nàng lợi hại hơn.

“Ngươi sẽ không thành công. Ngươi nếu giải thánh trùng chi độc, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Trương Băng thản nhiên nói, rất là tự tin.

Nhạc Sở Nhân âm thầm cắn răng, “Ta sẽ giải cổ của ngươi, ngươi cũng sẽ không chết, hơn nữa, còn có thể cam tâm tình nguyện làm nô lệ của ta.” Đây là lần đầu tiên nàng gặp vấn đề nan giải từ khi đi vào thế giới này, thành công đem nàng chọc giận.

“Ha ha, tại hạ mỏi mắt mong chờ.” Trương Băng cười rộ lên, thực khiêm tốn, nhưng lại thực chọc giận.

“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Sở Nhân xoay người rời đi, Phong Duyên Thiệu nhìn chăm chú Trương Băng một chút, sau đó cũng rời đi.

“Thực khó giải quyết sao?” Theo thềm đá đi hướng lên trên, Phong Duyên Thiệu đi ở sau hỏi.

“Đúng vậy.” Nhạc Sở Nhân trả lời một tiếng, mặt băng bó, cước bộ thực dùng sức.

“Không vội, hắn lúc này, chắp cánh khó thoát khỏi.” Phong Duyên Thiệu an ủi, kỳ thật hắn cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này.

“Người hạ cổ kia cho hắn là một cao thủ, trước đó vài ngày ta có một nô cổ bị giết chết, có lẽ là cùng một người. Cho dù không phải cùng một người, bọn họ không sai biệt lắm cũng có liên quan.” Mặt Nhạc Sở Nhân không chút thay đổi, nói chuyện, trong đầu nghĩ biện pháp đối phó với cổ trong thân thể của Trương Băng kia.

“Người Vu Giáo trải rộng các nơi, nhưng cao thủ chân chính lại rất ít, huống chi là cấp bậc giáo thành. Sở Nhân, ngươi cũng không cần lo lắng, từ từ sẽ đến.” Phong Duyên Thương sở hiểu biết, Phong Duyên Thiệu cũng biết.

“Hắn khiêu khích thành công chọc giận ta, nhiều năm như vậy, thật đúng là không bị người nào xem thường qua.” Trừ bỏ thói quen trào phúng của lão thái bà kia, toàn bộ trong trại cũng không ai dám nói nàng nửa chữ.

“Ha ha, trách không được lão Thất nói không thể nói chuyện nghịch với ngươi, nóng nảy như thế, quả thực không thể dễ dàng chọc.” Phong Duyên Thiệu cười khẽ, Phong Duyên Thương nhìn người luôn luôn chuẩn, tính tình Sở Nhân mò cũng thực chuẩn xác, Nhạc Sở Nhân quả nhiên là như hắn nói vậy.

“Hắn nói ta như vậy? Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Thương Tử chính là thức thời, không giống người nào đó, bát tự bị coi thường, ngũ hành đáng đánh đòn.” Cũng không biết là nói ai.

“Bát tự bị coi thường? Ngũ hành đáng đánh đòn? Lời nói dí dỏm này thật dễ nghe, làm cho người ta vô lực phản kích.” Phong Duyên Thiệu tất nhiên là không biết là nàng đang nói hắn, cân nhắc lời của nàng, cảm thấy có ý tứ.

“Còn có nhiều lắm, nếu Ngũ Ca muốn nghe, ngày nào đó ta viết cho ngươi một quyển, cho người xem đủ.” Nhạc Sở Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, lúc này hoàn toàn không có tâm tư nói giỡn.

“Vẫn là từ miệng của ngươi nói ra mới có lực, nếu bổn vương mà nói chỉ sợ cũng biến thành chê cười.” Phong Duyên Thiệu lắc đầu, chính là không thể tuỳ tính nói chuyện a.

Nhạc Sở Nhân cười cười không lên tiếng, không khỏi hồi tưởng đến Phong Duyên Thương học bộ dáng nói chuyện của nàng, cũng rất đáng yêu.

Ngồi lên xe ngựa trở lại Ngũ vương phủ, sắp tới chạng vạng, Diêm Tô đã muốn đi trở về.

Phong Duyên Thương ở Ngũ vương phủ chờ Nhạc Sở Nhân, nhìn thấy nàng có chút banh mặt, đại khái đoán được nguyên do.

“Không vui? Có thể chọc nàng tức giận, người kia thảm.” Cầm tay nàng, mười ngón đan xen, ấm áp.

Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mắt phượng như nước, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ôn nhu, Nhạc Sở Nhân nhìn thấy tức thì tâm tình tốt lên rất nhiều.

“Nói chuyện với ngươi thật dễ chịu, tên hỗn đản đó, ta sẽ làm cho hắn muốn sống không thể.” Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt Nhạc Sở Nhân tựa hồ đều cháy.

“Không chỉ muốn sống không thể, muốn chết cũng không thể. Đừng tức giận, sắc trời đã tối, chúng ta trở về đi.” Ôn thanh khuyên bảo, những câu nói đều là Nhạc Sở Nhân thích nghe, quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không hề banh.

Cùng Phong Duyên Thiệu cáo biệt, hai người ngồi lên xe ngựa, dẹp đường hồi phủ.

Sắc trời dần tối, trong xe ngựa cũng không đốt đèn, ánh sáng dần dần ngầm hạ xuống, Nhạc Sở Nhân dựa vào Phong Duyên Thương, nghe hắn thanh thiển hô hấp, ngửi hương vị trên người, tâm tình thả lỏng, trong đầu suy nghĩ phương pháp phá được Trương Băng.

“Còn đang suy nghĩ?” Một tay ôm thắt lưng của nàng, cách áo hồ cừu dày, có thể cảm giác được hình dáng thân thể nàng.

“Ân, có chút phiền toái.” Lười biếng trả lời, Nhạc Sở Nhân có chút xoay thân, vươn cánh tay tiến vào trong áo khoác hồ cừu của hắn, sau đó ôm thắt lưng hắn.

Cảm nhận được động tác của nàng, Phong Duyên Thương không tiếng động cười khẽ, cằm cọ vào đỉnh đầu của nàng, trong hô hấp đều là hương vị của nàng,

“Không vội, vương phi của ta thiên hạ vô địch, tiểu sửu này nhảy nhót không được bao lâu.” Thấp giọng nói, lỗ tai Nhạc Sở Nhân dán ở ngực hắn, mỗi một chữ hắn nói nàng đều cảm nhận được chấn động trong ngực hắn.

“Thực có thể nói, ta thích nghe.” Nhắm mắt lại, Nhạc Sở Nhân thập phần hưởng thụ được hắn thổi phồng.

“Ha ha, còn muốn nghe cái gì, ta đều nói cho nàng nghe.” Ôm nàng, Phong Duyên Thương cười nhẹ nói.

“Nào có chuyện ta cầu ngươi nói? Cổ nhân nhà ngươi, lại bắt đầu nghịch ngợm.” Ngửa đầu, nàng vươn một cánh tay ôm lấy gáy hắn, sau đó có chút dùng sức kéo hướng chính mình.

Phong Duyên Thương thuận thế cúi đầu, trong ánh sáng tối đen tựa hồ cũng thấy rõ mặt của nàng, mắt phượng mỉm cười.

Hô hấp giằng co cùng một chỗ, Nhạc Sở Nhân thấy không rõ mặt hắn, lại có thể cảm giác được hô hấp của hắn. Lòng của nàng rộn nhanh, dường như cũng nghe được tim hắn đập cấp tốc, nguyên lai bọn họ đều khẩn trương giống nhau.

Khoảng cách dần dần kéo gần, hô hấp kia thổi tới trên mặt, tóc gáy của nàng đều dựng lên.

Nhắm mắt lại, Nhạc Sở Nhân dùng một chút lực, hắn bị kéo xuống dưới, cánh môi ấm áp mang theo một chút run run chuẩn xác dán vào nhau.

Hết chương 72.

Bình luận

Truyện đang đọc