Thời điểm Chu Thụ vội vàng chạy về Hải Thành thì cũng đã khuya, anh nhờ Chu Lệ Lệ đem vali hành lý về nhà mình trước, bản thân thì lập tức bước vào nhà đối diện.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Thụ vào phòng Cận Ngôn sau năm năm, lần trước chính là khi anh tự nhốt bản thân vào tủ quần áo của cậu.
Mẹ của Cận Ngôn nói cậu ngủ cả ngày vẫn chưa tỉnh, còn liên tục sốt nhẹ không dứt, khiến Chu Thụ nghe đến trong lòng khẩn trương, rốt cuộc không rảnh lo cái gì, trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
Cửa phòng vừa mới mở ra, hơi thở của mưa to trong rừng rậm liền trực tiếp ập tới.
Chu Thụ trong lòng chấn động, phản ứng đầu tiên chính là, Cận Ngôn tám phần đang ở vào dịch cảm kỳ.
Nhưng cho dù đột ngột ngửi thấy tin tức tố nùng liệt như vậy thì cơ thể anh cũng không hề bài xích hay táo bạo, giống như Cận Ngôn đã nói, tin tức tố của bọn họ xác thật rất hòa hợp.
Thậm chí Chu Thụ còn cảm thấy chân mình mềm đến có chút chống đỡ không nổi, nhưng may là loại cảm giác này chỉ giằng co vài giây, tin tức tố lạnh lẽo trong phòng giống như có ý thức, sau khi nhận ra có người khác bước vào liền bắt đầu yếu bớt.
Từ mưa to tầm tã chuyển thành mưa phùn mênh mông, nhẹ nhàng chạm vào ngược lại càng khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Thân thể Chu Thụ chỉ dừng một chút liền khôi phục như thường, anh tùy tiện buông áo khoác trên thành ghế sô pha, đi đến ngồi xuống mép giường của Cận Ngôn.
Lúc này anh mới thấy rõ Cận Ngôn đang hơi hơi nhíu mày, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh, phản ứng này nhìn thế nào cũng không hề giống với anh khi ở vào dịch cảm kỳ.
Chu Thụ rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trên trán Cận Ngôn, sau đó không kiềm lòng được mà dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cậu.
Một khắc làn da chạm vào nhau, Cận Ngôn tựa như mỹ nhân đang ngủ say được một nụ hôn đánh thức, lông mi run vài cái, cậu miễn cưỡng mở mắt.
Thời điểm nhìn rõ người đang ngồi ở mép giường, Cận Ngôn liền đột ngột thanh tỉnh, trừng lớn đôi mắt, sau đó chớp mắt vài cái, nghĩ nghĩ lại bỗng nhiên nhắm mắt, rồi một lần nữa mở to...
Chu Thụ bị hành động này đáng yêu tới rồi, băng sơn trong đôi con ngươi của ảnh đế cao lãnh nháy mắt tan chảy, anh cách lớp chăn nhẹ nhàng cầm lấy tay của Cận Ngôn, cười vô cùng ôn nhu sủng nịch: "Sốt đến choáng váng?"
"Anh..." Cận Ngôn mở miệng, lại phát hiện cổ họng khô khốc đến khó mà phát ra tiếng, cậu thanh thanh giọng nói, "Ca, sao anh lại về rồi?"
"Anh mà không về thì em tính đợi sốt tới khi nào mới nói với anh?" Chu Thụ xác định người không có nguy hiểm, phản ứng của dịch cảm kỳ cũng hoàn toàn không lớn thì mới yên tâm một chút, lúc này nói vài câu vui đùa dời đi lực chú ý của "bệnh nhân" cũng tốt.
Cận Ngôn sửng sốt vài giây, nhẹ nhàng cười nói, "Ca ca vẫn là đau lòng em."
"Dì Phương nói em một ngày rồi vẫn chưa ăn cơm, có muốn trước tiên ngồi dậy không, anh đi lấy gì đó cho em ăn."
Cận Ngôn há miệng thở dốc, sau đó lắc đầu: "Không sao, anh đừng làm gì cả." Cậu nuốt nuốt yết hầu, dừng một chút, rồi gian nan đưa ra một quyết định, "Anh...!trở về đi."
"Cái gì?" Chu Thụ không nghĩ tới đứa nhỏ này vừa tỉnh dậy đã bắt đầu đuổi người, không tự giác nhíu mày.
"Ừm..." Cận Ngôn hạ giọng trầm trầm, đôi mắt cũng bị bịt kín một tầng sương mù, "Anh trở về đi."
Chu Thụ không trả lời, bầu không khí trầm mặc chứa đầy khoảng cách, giọt mưa như bị ai gắn cho một cái van rồi đóng lại, thế nên đột nhiên ngưng bặt, vừa thấy chính là bị chủ nhân của nó cố tình nhẫn nại khống chế.
Không qua bao lâu, Chu Thụ đứng dậy, nhàn nhạt nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, sau đó cầm lấy áo khoác của mình rồi đi ra ngoài, đóng cửa.
Tiếng đóng cửa lập tức đánh thức ký ức của Cận Ngôn, giống như âm thanh mà cậu nghe được vào cái ngày vừa mới phân hóa xong năm 18 tuổi.
Ai, xem ra lần này lại phải dỗ dành một thời gian.
Cận Ngôn thầm nghĩ, cười khổ một tiếng, chua xót trong lòng đi theo thân thể mỏi mệt cùng nhau tràn ra.
Người đi rồi, cậu cũng không cần cố tình thu hồi tin tức tố, vì thế chỉ sau một giây, trong phòng lại mưa to tầm tã, thậm chí so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt.
Dịch cảm kỳ của Enigma không phải loại phải nhẹ nhàng vui vẻ phát tiết như Alpha.
Thông thường Alpha ở vào dịch cảm kỳ sẽ trở nên dễ giận, táo bạo, sức chiến đấu cùng dục vọng đều sẽ leo lên đến đỉnh phong.
Mà dịch cảm kỳ của Enigma khi tới lại phá lệ ôn hòa, ít nhất ở trên người của Cận Ngôn cũng không có những cảm xúc táo bạo đó.
Cậu sẽ chỉ liên tục sốt nhẹ hai ba ngày, ý thức trong khoảng thời gian này sẽ lâm vào mơ hồ, cực kỳ dễ mỏi mệt, như tiến vào thời kỳ ngủ đông ngắn ngủi nhưng yếu ớt, không có dục vọng chiến đấu.
Nhưng tin tức tố ở ngày thường sẽ không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng cứ đến mấy ngày này sẽ sinh sôi mãnh liệt, tàn sát bừa bãi, lan tràn đến mọi ngóc ngách trong phòng.
Thời điểm này, nếu có người xa lạ bước vào phòng, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ mất đi ý thức lâm vào hôn mê, ngay cả ba mẹ của Cận Ngôn cũng không dám đứng lâu ở chỗ này.
Vừa rồi Cận Ngôn phải chịu đựng thật lớn mỏi mệt trong thân thể để thu hồi tin tức tố của mình, nếu không, chỉ sợ Chu Thụ cũng sẽ chịu không nổi.
Nếu vừa rồi còn lơ đãng câu ra tin tức tố của Chu Thụ...!hậu quả này thật sự không dám tưởng tượng.
Cận Ngôn nỗ lực đè nặng nhiệt triều đang trào dâng trong thân thể, chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng quá khó để có thể tiếp tục ngủ.
Cậu lo lắng Chu Thụ sẽ tức giận, còn rất muốn ôm đối phương một cái.
Cậu thật sự vô cùng hoài niệm, vô cùng khát cầu hương vị hải dương thanh ngọt kia.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng của Cận Ngôn lại được mở ra.
Cậu không mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng của một vật gì đó được đặt lên cái bàn bên cạnh.
"Không sao đâu ạ, mẹ, con không ăn." Cận Ngôn vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói.
"Ờ, không gọi ca, sửa thành mẹ à."
Thân thể Cận Ngôn có vài giây bị đông cứng, cậu không dám tin mà mở to mắt, đôi con ngươi nhìn về phía Chu Thụ có chút đỏ lên, còn ướt dầm dề.
Chu Thụ đã thay đổi một bộ quần áo, cho nên Cận Ngôn có thể nhìn thấy dây xích treo trên cổ tay của anh, mặt dây còn đang đong đưa, thật giống đóa bọt sóng Chu Thụ này, rất biết cách trêu ghẹo trái tim người ta.
Nhưng bọt sóng lại không chút để ý chính mình thân ở hoàn cảnh nào, đôi mắt mang cười nhìn Cận Ngôn, giọng nói mềm nhẹ, "Em đã thế này, đừng bắt anh rời đi được không? Xem như ca ca xin em mà."
Cận Ngôn hô hấp hoàn toàn ngừng lại, đồng tử đi theo run vài cái.
Những lời này cậu thường xuyên nghe được khi còn nhỏ, mỗi lần cậu không vui hoặc là giận dỗi náo loạn, Chu Thụ đều sẽ dỗ dành cậu như vậy.
Cậu vốn dĩ cho rằng đời này sẽ không bao giờ có thể một lần nữa nghe được anh dỗ dành chính mình như thế...
Trong nháy mắt, tất cả phòng tuyến tồn tại trong lòng Cận Ngôn đều tan rã, cậu rốt cuộc vô pháp tiếp tục tỏ ra kiên cường, dùng chút lý trí còn sót lại không nhiều lắm của chính mình đi thu hồi tin tức tố, sau đó một tay kéo Chu Thụ vào trong lồng ngực của mình.
Chu Thụ sửng sốt, thân thể theo bản năng giãy giụa vài cái.
"Ca, đừng cử động, cho em ôm một cái."
"Anh..." Chu Thụ không động nữa, thở dài, "Em đè lên tay anh, trước tiên cho anh lấy tay ra nhé."
Hai người điều chỉnh tư thế, lăn lộn nửa ngày, đến lúc yên tĩnh lại thì Chu Thụ cũng đã nằm trên giường, Cận Ngôn đang ôm anh từ phía sau, tuyến thể mềm mại của anh liền đặt trước chóp mũi của cậu.
Cận Ngôn cắn chặt răng, chịu đựng xao động trong nội tâm, nhưng vẫn không kiềm chế được bản năng của cơ thể.
Cậu cúi người về phía trước, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào tuyến thể của Chu Thụ.
Chu Thụ cả người run một cái, như là có dòng điện chạy qua khiến cơ thể tê dại, kích thích trái tim của anh đập nhanh hơn, thân mình lại mềm vài phần.
Thấy Chu Thụ không phản kháng hay bài xích, Cận Ngôn xem như nhận được ân chuẩn, bắt đầu dùng cánh môi ôn nhu vuốt ve tuyến thể của đối phương, nhưng chỉ cọ vài cái liền dừng lại, cuối cùng đành phải không tha mà hạ xuống một nụ hôn.
Chu Thụ ngầm dung túng hành động của Cận Ngôn, nội tâm khẩn trương nhảy nhót nhưng đồng thời cũng dâng lên chua xót vô ngần.
Hai Alpha căn bản không thể đánh dấu lẫn nhau, bọn họ chú định không thể giống như một đôi tình lữ bình thường ngoài kia, dung hợp tin tức tố của nhau.
Nghĩ đến đây, anh khó khăn thở ra một hơi.
Cận Ngôn nhận ra Chu Thụ thất thần, cậu giống như trừng phạt mà cắn nhẹ vị trí bên cạnh tuyến thể của anh, "Nằm trong ngực của em mà còn đang nghĩ đến ai vậy?" Thanh điệu trầm thấp, giọng nói khàn khàn, chọc cho lỗ tai của Chu Thu trở nên tê dại.
Anh cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, cử động muốn đứng dậy thì lại bị Cận Ngôn ôm vào ngực, còn ôm chặt hơn trước.
Chu Thụ lỗ tai đỏ lên, vỗ vỗ đối phương, "Để anh đứng lên trước đã".
Cận Ngôn lúc này mới không tha mà buông tay, chính mình cũng ngồi dậy.
Chỉ thấy Chu Thụ sau khi đứng dậy thì cầm lấy chén cháo trên tủ đầu giường rồi đưa đến trước mặt cậu, "Nghe lời, vẫn nên ăn một chút."
Cận Ngôn nhấp miệng, giống như làm nũng mà nói: "Em không muốn ăn."
Chu Thụ bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp múc một muỗng cháo đưa tới bên môi Cận Ngôn, tựa như khi còn nhỏ vậy, lúc này người nào đó đã đạt được ý đồ của mình mới chịu há miệng.
Dỗ dành người này ăn hơn phân nửa, Chu Thụ mới đặt chén xuống, "Có phải không đút thì không chịu ăn cơm?"
Cận Ngôn cong nhẹ khóe môi, gật gật đầu.
"Đức hạnh." Chu Thụ lại rót một chén nước đưa cho Cận Ngôn, "Anh không ở bên cạnh thì làm sao bây giờ? Năm năm qua không có anh, em đổ bệnh đều không ăn cơm?"
Lời này vừa ra, hai người hồi lâu cũng chưa nói chuyện.
Cận Ngôn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến lá cây phản chiếu ánh trăng, còn nghe được sóng biển không ngủ không nghỉ nơi bờ biển.
"Ừm, không ăn một hai ngày cũng không chết đói."
Một câu này tựa như làm nũng, nhưng nghe vào tai Chu Thụ lại biến thành lưỡi dao sắc bén, nhắc nhở anh rằng hành động biệt nữu của chính mình vào năm năm trước là có bao nhiêu ngu xuẩn.
Anh xoay mặt đi, thân mình cũng xê dịch, Cận Ngôn cho rằng anh lại muốn rời đi, liền vội vàng bắt lấy, "Ca, em sai rồi, anh đừng không cần em..."
Nhưng Chu Thụ chỉ là nghiêng người, nương ánh trăng ngắm nhìn khuôn mặt của cậu, anh dường như thấy được đứa bé trông như búp bê Tây Dương khi còn nhỏ kia, cũng dường như thấy được Chu Đóa.
Cả người anh đều nhu hòa xuống, nắm ngược lại tay Cận Ngôn, "Anh không đi, anh sẽ không bao giờ đi nữa."
Sẽ không bao giờ giống như ngày mà em phân hóa, để em một mình lưu lại gian phòng này.
Lời nói vừa dứt, Chu Thụ phát hiện Cận Ngôn vẫn luôn nhìn anh thật sâu, ánh mắt liền sắp khiến anh tan chảy.
Từ khi đứa nhỏ này trở về, anh đã không ngừng một lần cảm thấy chống đỡ không nổi ánh mắt của đối phương.
Ngay khi anh đã không biết làm cách nào để che giấu bản thân, cửa phòng ngủ bỗng bị gõ vang, Chu Thụ giật mình nhích người sang bên cạnh, Cận Ngôn nhìn anh sửa sang lại quần áo xong rồi mới cong khóe miệng nói, "Là mẹ sao? Vào đi ạ."
Cửa phòng mở ra, nhưng mẹ của Cận Ngôn chỉ mở một khe hở đủ chỗ có thể nhìn vào bên trong, "Mẹ vào có tiện không?"
Chu Thụ ho nhẹ một tiếng, nói: "Đương nhiên là tiện ạ."
Mẹ của Cận Ngôn lúc này mới tiến vào, khi nhìn thấy chén cháo trên bàn liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, "Quả nhiên vẫn là phải có ca ca ở mới chịu ăn cơm a? Ngôn Ngôn thật là càng sống càng lui trở về."
Sắc mặt Chu Thụ vẫn chưa hề biến nhưng nhan sắc của vành tai đã thay đổi một chút.
Mẹ Cận lại dặn dò vài câu, sau đó giúp đỡ dọn chén đũa trên bàn đem xuống, trước khi đi thì quay đầu hỏi Chu Thụ: "Tiểu Thụ đêm nay sẽ ngủ lại đây đúng không?"
"Dạ."
"Anh ấy về nhà."
Hai người lên tiếng cùng một lúc, mẹ Cận thật ra không nghĩ tới kết quả này, vì thế vội vàng buông câu "Nghỉ ngơi sớm một chút" liền đóng cửa chạy mất.
Để lại hai người cùng một bầu không khí quỷ dị, từng người nhìn về một hướng khác nhau.
Cuối cùng vẫn là Cận Ngôn chịu không nổi, cậu nhích lại gần, kéo kéo dây xích trên tay Chu Thụ, "Ca?"
Chu Thụ thu tay về, ngữ khí lạnh lùng hơn hẳn, "Em kêu anh về nhà?"
Cận Ngôn hít sâu một hơi, hô hấp khẩn trương, không ai biết lúc này cậu giãy giụa bao nhiêu, nhưng vì tránh phát sinh sự tình gì đó không thể cứu vãn, cậu vẫn quyết định cắn răng nói, "Ừm...!Anh về nhà ngủ đi, ca."
Chu Thụ lập tức cười lạnh một tiếng, nói đúng một chữ, "Được".
Đêm nay Cận Ngôn đã không ít lần kêu anh rời đi, nếu lại không đi, chính mình không khỏi quá mức mặt dày mày dạn.
Chu Thụ đứng dậy, để lại một câu "Em ngủ sớm một chút", liền đi đến cửa.
Ai ngờ thời điểm ngón tay sắp chạm vào then cửa, anh lại bị người từ phía sau ôm lấy, mà người ôm anh thân mình đều đang run rẩy.
"Em..." Chu Thụ nghẹn cả đêm bực bội cũng có chút không nhịn được muốn bộc phát, nhưng anh vẫn là đau lòng Cận Ngôn còn đang bệnh cho nên lời nói ra lại không tự giác mang theo âm điệu sủng nịch, "Vừa muốn anh đi, vừa muốn giữ anh lại, em nói một chút xem, rốt cuộc em muốn anh làm sao bây giờ?"
"Không phải..." Cận Ngôn dựa vào đầu vai của Chu Thụ, thở ra một ngụm khí lớn, ách giọng nói bên tai anh, "Ca, em thật sự không muốn để anh đi, nhưng em đang ở dịch cảm kỳ."
Chu Thụ sửng sốt, có chút khó hiểu, "Anh biết em đang ở dịch cảm kỳ, nhưng chẳng phải tin tức tố của hai chúng ta không có xung đột sao?"
Cận Ngôn mỉm cười vô lực, càng vô pháp giải thích.
Đương nhiên không xung đột, đừng nói không xung đột, thậm chí còn dễ dàng xảy ra chuyện.
"Ca, chẳng lẽ anh thật sự không rõ sao?" Cận Ngôn cơ hồ là dán vào tai Chu Thụ mà nói chuyện.
"Cái...! Cái gì?" Cảm nhận được hơi thở của Cận Ngôn, mặt Chu Thụ càng nóng lên vài phần, giây tiếp theo, anh liền giống như đang ở trong khu rừng bị bao phủ bởi mưa to tầm rã, mỗi một giọt mưa đều điên cuồng vỗ về da thịt như muốn chui vào từng lỗ chân lông của anh.
Chu Thụ thân mình mềm nhũn, Cận Ngôn một tay đỡ lấy anh, ôm vào trong ngực mình.
"Bây giờ anh đã rõ chưa?" Cận Ngôn hô hấp có chút không xong, khóe mắt cũng đỏ lên, "Nãy giờ em vẫn luôn thu nó lại, nhưng mà...!Ca, em thật sự không thể kiềm chế lâu hơn nữa..."
Theo nhịp điệu hô hấp của Cận Ngôn, cảm giác vô lực trong cơ thể Chu Thụ càng ngày càng nặng, anh không khỏi nghi hoặc, cấp bậc tin tức tố của Cận Ngôn cư nhiên cao hơn anh nhiều như vậy.
May mà xác thật không có cảm giác bị tin tức tố áp chế, anh nghĩ, có lẽ hải dương cùng nước mưa vốn dĩ vẫn luôn hòa hợp với nhau.
Vì thế, bản năng thúc đẩy Chu Thụ tiến về phía Cận Ngôn gần thêm một ít, tay anh cũng bắt đầu không an phận.
Cận Ngôn bắt lấy cái tay kia, nhìn vào mắt Chu Thụ, ánh mắt của cậu vẫn nhu hòa nhưng đã tràn đầy nguy hiểm cùng cảnh cáo.
Thế nhưng Chu Thụ đã thể không quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ muốn ngửi được càng nhiều hương vị của mưa to, nề hà chủ nhân của nó quá mức keo kiệt.
Nếu vậy thì anh đành phải tự mình tới.
Cận Ngôn thấy Chu Thụ rốt cuộc chịu yên tĩnh một chút mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vừa định đem người dỗ dành trở về nhà đối diện, lại không nghĩ tới, người trong ngực lại tặng cho chính mình một phần dịch cảm kỳ đại lễ.
Hương vị muối biển trộn lẫn vị ngọt đi theo bọt sóng vui mừng trào ra, nó hướng về phía giọt mưa đang bao phủ đầy trời đưa ra một lời mời mời gọi vô cùng thịnh tình.
Mỗi một tế bào trong cơ thể Cận Ngôn chỉ nháy mắt đều bị kích thích thông thấu, cho dù là Enigma cũng khắc chế không nổi bản năng, vì thế cậu liền đem Chu Thụ ép vào tường, gương mặt cũng dựa sát vào.
Chu Thụ bị hơi thở của đối phương trêu chọc, theo bản năng run lên một chút, nhưng anh vẫn chỉ đỏ mắt nhìn Cận Ngôn, không hề có ý tứ muốn lùi bước.
Cận Ngôn lúc này đã mất khả năng hô hấp, cậu cười khẽ một tiếng, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
Enigma ôm con mồi của mình vào trong ngực, dùng môi chạm vào vành tai của đối phương, cố sức khắc chế, thanh âm khàn khàn.
"Chu Thụ, đây là chính anh tự tìm..."
Vừa dứt lời, trong phòng liền mưa to như trút nước, sóng biển cũng không chịu thua mà cuồn cuộn đáp lại.
(Chỗ này lược bỏ mấy ngàn chữ...)
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, không có, còn không có....