Hải Thành bị mây đen trầm thấp bao phủ hai ngày, mà tại một căn phòng của căn biệt thự ven biển đã sớm trút mưa to.
Vị ảnh đế bị mưa rót thấu ngủ đến mặt trời phơi ba sào, hồn nhiên không biết di động của chính mình đã rung cả buổi sáng.
"Ca, di động." Cận Ngôn nghiêng đầu sang bên cạnh củng củng, gương mặt dán vào hõm vai Chu Thụ, cánh tay còn choàng trên eo của anh, "Là Julia gọi."
Mà người bị đánh thức hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, "Ồn muốn chết." Anh nghiêng nghiêng người, đem điện thoại đẩy sang bên cạnh, giọng nói cũng mang theo cậy sủng mà kiêu, "Em trả lời giúp anh đi."
Trái tim Cận Ngôn bị hành động dứt khoát này khẽ xoa một chút, cậu nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Chu Thụ, rồi mới bắt máy.
"Alo?"
"Alo, Thụ...!hả?" Người ở đầu dây bên kia có chút ngẩn ra, "Là Cận Ngôn?"
Cận Ngôn hiển nhiên đối với phản ứng này có mười phần vừa lòng, cậu nhìn thoáng qua bên cạnh, môi dưới cong lên, "Ừm, Chu Thụ còn đang ngủ."
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó truyền đến một tràng cười đầy yêu dã, "Hai người rốt cuộc lăn đến cùng nhau rồi hả?"
Cận Ngôn ngày thường đối mặt với người ngoài vẫn luôn bình tĩnh ổn trọng, nhưng đến lúc này bị hỏi như vậy rốt cuộc cũng bị nhấc lên một ít gợn sóng, không đợi cậu đáp lại, Chu Thụ đã cầm điện thoại về, "Mới sáng sớm đã ồn muốn chết."
"Đúng vậy đúng vậy, tui không nên "mới sáng sớm" gần 12h đã gọi tới làm phiền mộng đẹp của mấy người." Chu Thụ khụ khụ hai tiếng, Chu Lệ Lệ mới vào vấn đề chính, "Chuyện khác đợi lát nữa cậu tự xem lịch trình, trước mắt tớ cần xác nhận xem tối mai cậu sẽ lên máy bay về Thủ đô đúng không?"
Chu Thụ nghiêng mặt nhìn thoáng qua Cận Ngôn, "Ừ, sau đó đặt vé thứ Sáu bay trở về."
"Okay, cái này nhớ kỹ rồi." Chu Lệ Lệ gõ nhẹ màn hình, tựa như bâng quơ nói, "Thụ ca chú ý thân thể, nhớ xem thêm nhiều video liên quan nha, đừng để bị thương."
"...!Câm mồm đi." Tiếp theo, cuộc gọi bị Chu Thụ không chút lưu tình cắt đứt.
Cuộc gọi chấm dứt, Cận Ngôn mới khẽ tiến lại gần bên người Chu Thụ.
Nếu không phải thấy được vành tai đỏ lên của anh, cậu thật sự suýt chút nữa đã bị thanh âm trầm thấp của anh đánh lừa.
"Ca, cảm ơn anh đã nhớ."
"Khai trương phòng khám là chuyện lớn." Chu Thụ nói xong, cảm nhận được độ ấm không bình thường dán trên người mình, vì thế thanh thanh giọng nói, "Dịch cảm kỳ cũng qua rồi, em có thể khắc chế một chút không?"
"Nha?" Cận Ngôn bật cười, bỗng nhiên ngồi dậy nhìn chằm chằm Chu Thụ, "Khắc chế cái gì?"
"Hừ, em đừng nhìn anh như vậy." Ảnh đế biệt biệt nữu nữu quay mặt sang chỗ khác, ngay sau đó lại bị Cận Ngôn kéo trở về trong ngực cậu.
Chu Thụ mới vừa cảm thấy thẹn thùng muốn đẩy người, liền bỗng nhiên nghe được từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng than nhẹ, "Ca, em dường như đang quá hạnh phúc."
Tay anh khựng lại một giây, sau đó đổi thành rơi xuống trên eo Cận Ngộn, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Ừ".
Như là đáp lại, cũng như là tán đồng.
Giây tiếp theo, Cận Ngôn đưa mặt mình dựa sát vào, nhưng lần này bị Chu Thụ né tránh.
Cận Ngôn cũng không buồn bực, cười khẽ hôn lên vành tai đang đỏ lên của anh, sau đó xoay người đi đến phòng tắm.
Chu Thụ lúc này mới cảm thấy chính mình có thể tự do hô hấp, liên tục hai ngày, anh cơ hồ sắp chết đuối trong trận mưa to này.
Từ đêm đó thả ra tin tức tố, hai người rốt cuộc vô pháp khắc chế tâm tình đè nén của mấy năm qua.
Tin tức tố của Cận Ngôn thế tới mãnh liệt, Chu Thụ chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng mềm, sau đó, anh được người thật trân trọng ôm lên giường.
Đêm đó, anh rốt cuộc có thể lấy thân phận Chu Thụ, cùng Cận Ngôn trao cho nhau một cái hôn mềm mại dài lâu.
Anh vốn dĩ cho rằng nụ hôn này sẽ giống như sóng biển trong cơn bão, không nghĩ đến Cận Ngôn lại ôn nhu ngoài dự đoán.
Tựa như đang đối đãi một khối kẹo mềm vị caramel muối biển, có chút ngọt nị, nhưng vô cùng mê người, cứ khiến người ta muốn lăn qua lộn lại mà nhấm nháp.
Hai người đều chưa có kinh nghiệm, nhưng bọn họ giống như trời sinh thích hợp cùng đối phương hôn nhau, cảm xúc khó xá khó phân thậm chí tràn đầy trong mỗi hơi thở, mỗi ánh mắt trao cho nhau.
Sau lại, bọn họ chạm vào nhau, đầu ngón tay đều nóng lên.
Mới chỉ tới trình độ này mà cảm giác cả cơ thể đều bị bậc lửa, nếu là về sau...
Chu Thụ nghĩ đến đây, lại cảm thấy yết hầu căng chặt.
Anh điều chỉnh hô hấp, cầm lấy di động, ở thanh tìm kiếm nhập vào mấy chữ.
"Hai Alpha như thế nào..." Anh ngừng một chút, lại tiếp tục thêm vào hai chữ thần bí kia.
Vừa rồi Chu Lệ Lệ nói không sai, đúng là nên cẩn thận tìm đọc một chút tư liệu, anh không nghĩ đến lúc đó lại làm Cận Ngôn bị thương.
Chu Thụ một mình đỏ lỗ tai nhìn nửa ngày, sau đó phát hiện còn có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng, cửa mở ra.
Bọt sóng giỏi việc giấu đầu lòi đuôi vội vàng khóa màn hình điện thoại rồi nhét xuống dưới gối đầu, chỉ tiếc giây tiếp theo liền bị giọt mưa vừa vặn bắt được.
"Xem cái gì nha? Hửm?"
"Không xem gì hết." Chu Thụ giật giật thân mình, biệt nữu nói, "Tóc em còn đang nhỏ nước, mau đi lau khô."
Cận Ngôn khóe miệng mang cười, cúi người nhìn Chu Thụ, "Anh sấy tóc giúp em."
Chu Thụ hít ngược một hơi, hồng khóe mắt ngước mặt lên.
Lúc này có giọt nước theo ngọn tóc của Cận Ngôn rơi xuống, vừa vặn đáp lên khóe môi của Chu Thụ, Cận Ngôn liền thuận thế hôn lên nốt ruồi nhỏ vẫn luôn dục cự hoàn nghênh kia.
Dây dưa như vậy, kết quả chính là nhan sắc trên lỗ tai của vị ảnh đế ngạo kiều vẫn luôn chậm chạp không chịu rút đi.
Rõ ràng khi còn nhỏ là búp bê Tây Dương thích làm nũng, như thế nào mới năm năm không gặp liền tiến hóa thành tiểu yêu tinh, Chu Thụ yên lặng nghĩ, cũng chỉ có thể thở dài nhận mệnh.
Mấy ngày này bọn họ vẫn luôn chui rúc trong phòng, người lớn hai nhà đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, mẹ của Cận Ngôn thậm chí còn tri kỷ mỗi ngày đều dùng hộp giữ ấm đựng thức ăn rồi đặt trước cửa phòng.
Hôm nay cũng vậy, Cận Ngôn vừa mở cửa liền nhìn thấy hai cái hộp giữ ấm, vì thế cười cười mang vào phòng.
"Ca, có muốn xuống dưới ăn không?"
"Em đóng cửa lại đi." Chu Thụ liếc liếc màu đỏ loang lổ bên dưới cổ áo của Cận Ngôn một cái, lại xoay mặt đi, "Ăn trong phòng rồi ra ngoài sau."
Cận Ngôn đè xuống khóe môi, mở hộp ra rồi đặt lên bàn, hai người giống như đã đói bụng vài ngày, tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ thức ăn trong hộp giữ ấm.
Sau khi ăn xong, Cận Ngôn rất tự nhiên mà thu hồi chiếc đũa trong tay Chu Thụ, cũng thu dọn từng hộp thức ăn trên bàn.
"Ngày mai anh phải đi rồi." Chu Thụ hỗ trợ đóng nắp hộp, đưa cho Cận Ngôn, "Cuối tuần sau sẽ trở về."
"Ừm, em biết rồi." Cận Ngôn ngữ khí nhàn nhạt, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Chờ đến khi đem tất cả đồ vật trên bàn thu dọn xong theo đúng vị trí, Cận Ngôn mới ngồi trở lại bên cạnh Chu Thụ, rót một ly nước đưa cho anh.
Chu Thụ nhìn bộ dáng này của Cận Ngôn, giống như đem việc chăm sóc anh trở thành một sự tình hiển nhiên trong đời, ánh mắt cùng trái tim đều mềm mại hơn.
Anh sờ sờ dấu vết trên cổ và xương quai xanh của Cận Ngôn, nhẹ gọi nhũ danh của cậu.
"Hửm?" Cận Ngôn cười, cầm lấy tay Chu Thụ, nắm chặt trong tay mình, rồi nhẹ nhàng tiến đến bên tai anh, "Lại trêu chọc em?"
Chu Thụ không trả lời, tùy ý Cận Ngôn đùa nghịch tay mình.
Nhìn cổ Chu Thụ vẫn sạch sẽ không dấu vết, trong lòng Cận Ngôn sinh ra một tia cảm xúc khó lòng giải thích.
Hai ngày này, bọn họ trầm luân mấy lần, suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, nhưng mặc dù vào thời điểm tình ý nùng liệt nhất thì Cận Ngôn cũng cưỡng bách chính mình thanh tỉnh, lý trí nói cho cậu càng phải ôn nhu khắc chế hơn nữa.
Chu Thụ là nhân vật của công chúng, là ảnh đế nhà nhà đều biết, cậu không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người anh, cho người khác cơ hội dùng nó để công kích anh.
Nhưng Chu Thụ thì không cần bận tâm những chuyện này, anh có thể tuân theo bản năng tùy ý lưu lại trên người Cận Ngôn ấn ký thuộc về chính mình.
Có lẽ là xuất phát từ chiếm hữu dục trời sinh của Enigma, có được ái nhân nhưng lại không thể dùng bất luận hình thức gì để lưu lại đánh dấu trên người ái nhân, điều này khiến cho Cận Ngôn nếm được tư vị uể oải không hoàn mỹ.
Loại cảm xúc này chỉ theo ánh mắt của Cận Ngôn rơi xuống một giây, rồi lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng Chu Thụ vẫn đọc hiểu cảm xúc của cậu, anh tựa như lấy lòng mà chủ động kéo Cận Ngôn đến bên người, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu.
Động tác gần như lưu loát tiêu sái, nếu là giới tính bình thường thì đã sớm bị Chu Thụ A tới rồi.
Đáng tiếc, đối diện lại là một cái Enigma.
Cậu nhìn không ra kích thích tố của giống đực Alpha đang nhảy lên, chỉ cảm thấy chính mình đã bị cử chỉ giống như làm nũng của người này dụ dỗ.
Cận Ngôn bất đắc dĩ thở dài, đành phải cúi người bế ngang đối phương.
Chu Thụ hoảng sợ, theo bản năng vòng tay ôm chặt cổ Cận Ngôn, giây tiếp theo mới phát hiện hành động này của mình thật sự là quá khiến người đỏ mặt.
Anh lúc này cũng mới phản ứng lại, vì cái gì người bị bế lên luôn là chính mình?
Hơn nữa, vì sao Cận Ngôn mấy năm qua lại cao lên nhiều như vậy...
Còn không kịp nghĩ lại, trong phòng lại trút xuống mưa to.
Chờ đến lúc một lần nữa hoàn hồn, tay của Chu Thụ đã mỏi đến không nâng lên nổi, Cận Ngôn thì đang massage cho anh.
Anh nhận mệnh mà "dâng mình" cho người đùa nghịch, ngửi hương vị bị mưa tưới qua còn quanh quẩn trong phòng, mệt mỏi cũng theo đó đánh úp lại.
Nhìn ca ca nhà mình bộ dáng hưởng thụ, trái tim Cận Ngôn cũng được sưởi đến ấm lên.
"Đúng rồi, ca", Cận Ngôn đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Chu Thụ, "Lúc trước không phải anh nói Chu Đóa ngửi thấy hương vị của em liền sẽ thức tỉnh sao?"
Chu Thụ nghe xong lời này liền sửng sốt, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Lần này tin tức tố của Cận Ngôn bao bọc lấy anh suốt hai ngày, nhưng thật sự một lần cũng không gọi ra Chu Đóa, bản thân anh cũng chưa từng cảm thấy đau đầu.
Em ấy tựa hồ thực ngoan, vẫn luôn đang ngủ.
Cùng với khó hiểu còn có chút cảm xúc khác phát sinh, giống như cây chanh trồng bên bờ biển nở hoa kết quả.
"Cận Ngôn, em có ý gì?" Sóng biển vị chanh rút tay mình về, ngữ khí cũng có chút không vui.
Cận Ngôn nghe được thì hô hấp trong nháy mắt ngừng lại, cậu ngồi dậy nhìn Chu Thụ, vẻ mặt nghiêm túc, "Em thế nào, ca?"
"Em có phải muốn...!muốn..." Chu Thụ bắt đầu ấp úng, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ, "Bỏ đi."
"Không được.
Em muốn cái gì? Anh nói rõ ràng." Cận Ngôn giống như trừng phạt mà khẽ cắn môi Chu Thụ, người bị cắn liền mở to hai mắt mà nhìn cậu.
"Em..." Chu Thụ phát hiện chính mình càng ngày càng chịu không nổi trêu chọc của Cận Ngôn, vì thế không tự giác phát một ra "lệnh đuổi khách" giống như đang làm nũng, "Em tránh ra..."
Cận Ngôn cười cười, lại đem đầu đặt lên hõm vai của Chu Thụ, nhẹ nhàng cọ cọ cổ anh, "Ca, em không muốn." Cậu phảng phất đọc hiểu được biệt nữu của Chu Thụ, nghiêm túc dỗ dành anh, "Em không muốn hôn người khác, cũng không muốn làm những việc này với người khác, Chu Đóa cũng không được."
Nhiệt độ hơi thở của cậu đánh vào bên tai Chu Thụ, mềm nhẹ thì thầm, "Em chỉ muốn cùng anh..."
"Câm miệng!" Cả người Chu Thụ run lên một cái, sau đó lập tức né tránh, vành tai lại bị ai đó thổi đến nóng lên.
"Nhưng anh nguyện ý không?" Cận Ngôn đột nhiên không đuổi theo, ngữ khí cũng nghiêm túc lên.
"Hả? Nguyện ý cái gì?"
"Ca, anh có nghĩ tới trong cuộc đời của anh sẽ có một mối quan hệ hợp pháp chưa?" Cận Ngôn dừng một chút, nhẹ giọng hỏi.
Chu Thụ nghe đến đó liền hô hấp căng thẳng, trái tim nhảy đến phát đau.
Luật hôn nhân hiện tại còn chưa cho phép kết hôn đồng tính, hai Alpha sao có thể có được quan hệ hợp pháp đây?
Nhưng Cận Ngôn hỏi như vậy là có ý gì? Là cảm thấy hai Alpha không đủ danh chính ngôn thuận sao?
Anh có phải nên dỗ dành Cận Ngôn một chút, nói với cậu rằng anh không thèm để ý danh phận.
Vì thế, ảnh đế vô cùng ngạo kiều kiên quyết nói ra, "Không nghĩ."
"Dạ..." Thân mình Cận Ngôn cứng đờ một giây, lại từ phía sau ôm lấy Chu Thụ.
Ngửi hương vị muối biển nhàn nhạt phát ra từ tuyến thể trước mặt, Cận Ngôn ở trong lòng rơi xuống một trận mưa axit.
Haiz, vậy bây giờ phải làm sao đây, ca ca không muốn đăng ký kết hôn a...
Tác giả có lời muốn nói: Chậc, vị ảnh đế tự cho rằng mình là 1 rất nguy hiểm.
Hơn nữa hai người lại lâm vào tình hình giống như năm năm trước, từng người miên man suy nghĩ, tin tức không đồng nhất thật đúng là khó làm a! (đầu chó đầu chó).