BIẾN THÁI ĐỪNG CHẠY LẠI ĐÂY ĐỂ TA YÊU!


Cá Basa
Hạ Tử Lăng bế Hạ Tiểu Hi vào phòng tắm, ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ y phục bệnh nhân để lộ cơ thể phía dưới.

Hắn vô cùng thành thực ôm cô đặt vào bồn tằm, sau đó nhanh chóng xả nước.
 
 
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn không có lấy một cảm giác xấu hổ nào, vui vẻ nhìn người kia vội vội vàng vàng, tay chân luống vuống.
 
 
Dòng nước ấm nóng gột rửa qua cơ thể Hạ Tiểu Hi, cô vui vẻ nhắm mắt tĩnh dưỡng.
 
 
Phía sau Hạ Tử Lăng đã lấy xà bông nhẹ nhàng mát xa da đầu cho cô, vô cùng cẩn thận và chăm chú, mặc dù tay chân còn hơi lóng ngóng.
 
 
Sau đó những ngón tay ấy nhẹ nhàng m ơn trớn vành tai và phía sau gáy, thoải mái tới mức cô muốn lên mây.
 
 
"Tử Lăng..." Cô nhịn không được khẽ gọi.
 
 
"Ừ?" Hạ Tử Lăng vẫn rất chăm chú "làm việc".
 
 
"Tử Lăng..."
 
 
"Ừ."
 
 
"Tử Lăng..."
 
 
"Ừ..."
 
 
Sau 15 phút thì Hạ Tử Lăng dùng khăn tắm bọc lấy cô, ôm vào giường nhẹ nhàng lau.
 
 
Hắn lau một cách vô cùng mỉ mỉ, từ từng ngón tay một, rồi lại lấy máy sấy thổi tóc cho cô.
 
 
Hạ Tiểu Hi cảm thấy hình như nam nhân này chăm sóc người bệnh quá tốt đi! Nói hắn là hộ sĩ chuyên nghiệp cũng không ngoa!
 
 
Nhận ra ánh mắt nóng rực dò hỏi của Hạ Tiểu Hi, Hạ Tử Lăng chớp mắt, vành tai hơi đỏ.

"Những cái này là anh học từ trên mạng!"
 
 

Lại nói dối!
 
 
Hạ Tiểu Hi vứt cho hắn một cái ánh mắt xem thường.
 
 
Cũng không thể nói thật ra là hắn mời hộ sĩ chuyên nghiệp tới dạy chứ đúng không? Hạ Tử Lăng biệt nữu nghĩ.
 
 
Như vậy thật sự rất mất mặt...
 
 
Dù sao từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ chăm sóc cho ai cả, hắn sợ sẽ làm không tốt, chỉ có thể tìm người tới dạy một phen.
 
 
Hạ Tiểu Hi mỉm cười.
 
 
Sau đó Hạ Tử Lăng mang theo một bàn ăn thanh đạm đặt lên, nhẹ nhàng bón cho cô ăn.
 
 
Mặc dù cảm thấy rất khó ăn, thế nhưng nhìn ánh mắt của hắn, Hạ Tiểu Hi không thể không nuốt vào.
 
 
Chỉ vừa mới ăn được non nửa chén cháo, dạ dày cô lại quặn lên, đau đớn co rút tống hết thảy ra ngoài, may thay Hạ Tử Lăng vô cùng tinh mắt nhanh tay mới giúp cô không nôn ra giường.
 
 
"Hộc..." Cô mềm nhũn ngã vào lòng Hạ Tử Lăng th ở dốc.

"Bỏ đi.

Em ăn không nổi."
 
 
Ánh mắt Hạ Tử Lăng tối đen đáng sợ, tràn đầy tức giận và bất lực.
 
 
Hắn cảm giác giống như cô đang cách hắn càng lúc...!càng xa...
 
Hạ Tiểu Hi ngồi trước gương, nhìn Hạ Tử Lăng ở phía sau tỉ mỉ chải đầu cho mình, hơi hơi mỉm cười.
 
 
"Đã xong rồi, rất đẹp." Hạ Tử Lăng đại công cáo thành gật đầu, sau đó cất chiếc lược đi.

Hạ Tiểu Hi theo ánh nhìn thoáng kia nhìn thấy những sợi tóc rụng đen đặc bâu kín chiếc lược.
 
 
Cô cố gắng giơ tay lên, dùng ngón tay cứng nhắc vuốt vuốt, vài sợi tóc lả tả rơi trên bàn tay.
 
 

Hẳn là sớm thôi đầu tóc của cô sẽ rụng sạch bách ha ha...
 
 
Những ngày tháng tiếp theo quả là đày đoạ cô, mặc dù không ăn nất cứ thứ gì, chỉ truyền dịch và uống nước lọc thôi nhưng dạ dày bên trong vẫn liên tục xuất huyết, đôi khi Hạ Tiểu Hi đang ăn cũng sẽ nôn ra máu đỏ.
 
 
Triệu chứng căn bệnh của Hạ Tiểu Hi tiến quân thần tốc, tốc độ chuyển biến xấu còn nhanh hơn bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối!
 
 
Hàng ngày các xét nghiệm và máy móc khám bệnh luôn gắn liền với Hạ Tiểu Hi, thế nhưng ngoài việc bó tay lắc đầu ra, hính như các bác sĩ cũng không còn cách nào.
 
 
Với việc không ăn nổi bất cứ thứ gì và liên tục xuất huyết dạ dày, cơ thể Hạ Tiểu Hi nhanh chóng vàng vọt xanh xao dưới ánh mắt đau lòng của Hạ Tử Lăng.
 
 
Ngày hôm đó Hạ Tử Lăng ôm lấy cơ thể gầy rộc của cô đặt lên xe lăn, đẩy ra phía bên ngoài hít thở một chút không khí trong lành.
 
 
Hạ Tiểu Hi bây giờ đã bị liệt cả cánh tay lẫn hai đùi, hoàn toàn giống như một người bại liệt.
 
 
"Trời đã chuyển lạnh rồi." Hạ Tử Lăng khoác lên người cô một chiếc áo ấm.

"Em phải cẩn thận không được để bị cảm lạnh."
 
 
Tay chân cứng nhắc của cô đã sớm không còn cảm nhận được cái giá lạnh nữa, nhưng cũng mỉm cười để Hạ Tử Lăng săn sóc.
 
 
"Hạ Tử Lăng." Cô lên tiếng khẽ gọi.
 
 
"Ừ?" Hắn rất chăm chú lắng nghe cô.
 
 
"Bỏ cuộc đi, chỉ lãng phí thời gian mà thôi." Hạ Tiểu Hi cúi mặt cười khổ.
 
 
Cơ thể của cô thế nào cô là người rõ nhất.
 
 
Hết cứu nổi rồi...
 
 
"Không!" Hạ Tử Lăng nắm chặt tay thành nắm đấm cứng rắn bác bỏ.
 
 
Hắn sẽ không từ bỏ dù chỉ một tia hy vọng! Làm sao Hạ Tử Lăng hắn lại có thể buông tay!!?

 
 
Cô ngước đầu nhìn lên hắn.
 
 
"Tại sao không nhân lúc này mang em đi xem thế giới bên ngoài như thế nào." Hạ Tiểu Hi mỉm cười quay đầu nhìn lên bầu trời xa xăm.
 
 
"Em là trẻ mồ côi, từ khi sinh ra còn chưa bao giờ rời khỏi thành phố này.

Thực sự em rất muốn rất muốn đi tới nhiều nơi, xem những cảnh đẹp mà em sắp không còn cơ hội được nhìn thấy nữa."
 
 
"Có được hay không, Tử Lăng?"
 
 
Hạ Tử Lăng im lặng, sau đó cúi người hôn trên trán cô.
 
 
Hạ Tiểu Hi nheo mắt cười.
 
 
Cô biết, hắn thoả hiệp.
 
 
Đi cùng Hạ Tiểu Hi và Hạ Tử Lăng là cả một đoàn đội bác sĩ chuyên nghiệp, Hạ Tử Lăng làm giống như là muốn chuyển cả một cái bệnh viện đi theo hai người vậy.
 
 
Hạ Tiểu Hi thì chỉ mỉm cười xem hắn tất bật chuẩn bị, ánh mắt lại nhìn về phía những ngón chân của mình.
 
 
Đầu ngón chân trắng nõn nay lại có chút phát xanh, còn có lấm tấm điểm đen.
 
 
Hoại tử...
 
 
Cảm giác cái chết càng lúc càng gần kề, từng bước áp sát này thật sự tất vi diệu...
 
 
Cô có chút muốn cười, lại cảm thấy một cơn mệt mỏi.

Hạ Tiểu Hi không sợ chết, cô sợ khuôn mặt đau lòng của Hạ Tử Lăng sẽ khiến cho cô đau tới không bằng chết đi.
 
 
Cô chết chắc chắn hắn sẽ rất đau đớn...
 
 
Hạ Tiểu Hi cúi đầu, nhìn mười đầu ngón tay màu xanh đen, khoé môi mỉm cười mơ hồ.
 
 
Hai ngày sau Hạ Tiểu Hi cùng Hạ Tử Lăng bắt đầu một hành trình du lịch.
 
 
"Nơi này thật sự rất đẹp, rất yên tĩnh." Hạ Tử Lăng đẩy xe lăn đi trên con đường đầy hoa anh đào, nghe Hạ Tiểu Hi khe khẽ cảm thán.
 
 
Tất nhiên là rất yên tĩnh, Hạ Tử Lăng đã sớm bao đứt nơi này rồi.


Lỡ như vì người quá nhiều mà khiến Hạ Tiểu Hi gặp chuyện, hắn cũng không có đủ nước mắt mà khóc nữa...
 
Hạ Tử Lăng mang Hạ Tiểu Hi đi rất nhiều rất nhiều nơi, đồng thời với điều đó là sức khoẻ của cô ngày một tệ đi, thời gian cô buồn ngủ mê man cũng ngày càng nhiều.
 
 
Các bác sĩ bị Hạ Tử Lăng ngày nháo mấy lần cũng chỉ có thể bất lực mà cúi đầu.
 
 
Ngồi ở đây tất cả đều là những tinh anh trong ngành, lại không thể làm gì bất lực nhìn một cô gái càng lúc càng tiều tuỵ.
 
 
"A lô? Haizz, cậu biết là lúc này tôi đang rất bận bịu mà..."
 
 
"Còn phải hỏi sao? Là cô nhân tình của Hạ nguyên thủ ấy, cô bé ấy còn trẻ mà mắc phải một căn bệnh quái lạ, cơ thể đột nhiêu héo rút không có dấu hiệu, tay chân mất cảm giác, nội tạng ngừng hoạt động."
 
 
Bác sĩ tựa người vào lan can lầu bầu.
 
 
"Cậu đang nghi ngờ chuyên môn của tôi sao? Bác sĩ top 10 những bác sĩ khoa thần kinh như tôi đây mà cậu dám nghi ngờ."
 
 
"Cái gì cơ? Cậu tuy cũng mang danh là khoa thần kinh thế nhưng cậu nên về viện chăm sóc cho đám bệnh thần kinh của cậu thì tốt hơn, tôi là bác sĩ khoa thần kinh nhưng là người cầm dao cầm kéo cậu hiểu không!!?"
 
 
"Được rồi được rồi, tôi sẽ gửi một phần bệnh án qua cho cậu, thế nhưng cậu không được phép để lộ chuyện này ra đâu đấy!"
 
 
Một bác sĩ đi qua tò mò bước lại vỗ vỗ vai người gọi điện thoại.

"Bác sĩ Trương, anh gọi cho ai vậy?"
 
 
Bác sĩ Trương lắc đầu cười.

"Còn không phải là cái tên Ewin Trần chuyên về tâm lí thần kinh nổi tiếng kia sao.

Sau khi tôi nói chuyện về cô Hạ cho anh ta thì anh ta nói muốn đọc bệnh án của Hạ Tiểu Hi."
 
 
"Thật là kì quái, cô Hạ thật sự rất bình thường, vậy mà lại làm cho tên Ewin Trần kia hứng thú dào dạt."
 
 
Bác sĩ Trương cười thầm.

Nói là về bất thường, tâm lí của Hạ Tử Lăng mới là thứ khiến ông ta lo lắng nhất.
 
 
Không cần phải là chuyên ngành tâm lí học, ông ta cũng nhìn ra được tâm lí của hắn đang cực cực cực kì bất ổn, có dấu hiệu trầm cảm cực mạnh!
 
 
Nếu không cẩn thân Hạ Tử Lăng này sẽ hỏng mất trước người yêu của hắn.
 
 
---.


Bình luận

Truyện đang đọc