BIẾN THÁI ĐỪNG CHẠY LẠI ĐÂY ĐỂ TA YÊU!


Cá Basa
Sau một cơn mê muội, Hạ Tiểu Hi tỉnh lại sau một giấc ngủ dài hơn bình thường.
 
 
Có lẽ lần này là Hạ Tử Lăng thật sự quá bận rộn cho nên không đến nhìn cô được, bây giờ mới tới.
 
 
"Hạ Tiểu Hi...!đã ba tháng rồi...!rốt cuộc tới bao giờ em mới mở mắt ra nhìn tôi lại thêm lần nữa vậy."
 
 
Cô nghe thấy tiếng hắn thở dài khe khẽ, mang theo sự bất lực và tuyệt vọng.
 
 
Thế nhưng tôi chết rồi, làm sao có thể mở mắt ra nhìn anh lần nữa chứ?
 
 
Hạ Tiểu Hi khẽ cười khổ chua sót, sau đó cố gắng ép bản thân ngủ say, không nghe những lời nói của Hạ Tử Lăng nữa.
 
 
"Tiểu Hi...!em...!tôi..."
 
 
"Chờ em..."
 
 
Hạ Tử Lăng ơi Hạ Tử Lăng...!còn gì tuyệt vọng hơn việc chờ đợi một ngừoi đã chết cơ chứ?
 
 
Hạ Tử Lăng nhẹ nhàng m ơn trớn gò má xương xẩu của cô, ánh mắt thật nhẹ thật nhẹ như sợ làm hỏng mất cô đi rồi không lấy lại được nữa vậy...
 
 
Tại sao em không chịu tỉnh Tiểu Hi...
 
 
Cho dù em có biến thành bộ đang như thế nào thì em vẫn là Tiểu Hi của tôi cơ mà...
 
 
Tôi sẽ không chê em xấu xí.
 
 
Chỉ cần em có thể mở mắt ra lần nữa...
 
 
Hạ Tử Lăng dường như đã nhìn thấy hình ảnh Hạ Tiểu Hi tỉnh lại từ trên giường bệnh, nở nụ cười xinh đẹp với hắn.
 
 
"Tử Lăng..."
 
 
"Tử Lăng..."
 
 
Hạ Tử Lăng ngẩn ngơ nhìn Hạ Tiểu Hi, sau đó cúi người đặt lên cánh môi lạnh băng một nụ hôn tha thiết.
 
 
Đừng khiến anh phát điên...
 
 
Hạ Tiểu Hi!
 
 
Lý Nguyên Lục ngày hôm nay nhận được một cuộc điện thoại rất bất ngờ.
 
 
"Vậy cậu ta nói gì?" Lý Nguyên Lục thổi một hơi thuốc lá trên tay, bực bội xoa xoa cằm.
 
 
Mấy ngày nay hắn điên cuồng sai người tìm kiếm tin tức về Hạ Tử Lăng và cái xác kia, thế nhưng tin tức truyền về luôn chỉ là mồi nhử của kẻ giảo hoạt đó!
 
 
Chết tiệt, quả nhiên là tên cáo già ngàn đuôi mà!!!
 

 
Thư ký của ông ta nhẹ nhàng gật gật đầu, đặt lên bàn Lý Nguyên Lực một mảnh giấy.
 
 
"Cậu ta yêu cầu gặp riêng, mang theo 50 tỷ là tiền mua thông tin."
 
 
Lý Nguyên Lục khẽ nổi gân xanh.
 
 
Đúng là một cái miệng máu mà! Há miệng liền đòi 50 tỷ!
 
 
"Nếu thứ gọi là thông tin kia mà không đáng cái giá này, nói với tên Ewin kia chuẩn bị tinh thần bị tống vào nhà tù đi!" Lý Nguyên Lục cười khẩy.
 
 
Nghĩ chiếm tiện nghi của ta à?
 
 
Còn phải xem ngươi có đủ răng để cắn ta hay không!!!
 
 
Ewin Trần là một nhà tâm lý học khá nổi tiếng trong giới bác sĩ chuyên ngành tâm lý, nhất là về việc chuẩn đoán các căn bệnh tâm lý hiếm gặp.
 
 
Thế nhưng thực chất hắn lại không thích công việc của hắn, cực kỳ không thích.
 
 
Cứ thử tưởng tượng, bệnh nhân tới khám sẽ khóc lóc kể lể, thậm chí là bực tức cáu gắt, đôi khi Ewin hắn chỉ mới nói một vài câu đã bị một nắm đấm vào mặt.
 
 
Bệnh tâm lý mà, thật sự bọn họ rất dễ bị kích động!
 
 
Nhưng là Ewin Trần hắn không chịu được!
 
 
Con bà nó chứ, tôi là bác sĩ tâm lý chứ đâu phải là cái thùng rác để các người ném rác rưởi vào!!!
 
 
Ewin Trần lại là một bác sĩ giỏi, những người tìm tới hắn không có chức thì cũng có tiền, thật sự là hắn có muốn nổi bão cũng không được, chỉ có thể im lặng mà nghe bọn họ phàn nàn, lại còn phải vừa cười vừa bảo:
 
 
"Tốt tốt, anh/ cô làm đúng lắm! Tiếp tục kể cho tôi nghe nào..."
 
 
Bởi vậy hắn luôn muốn kiếm một khoản tiền lớn, sau đó triệt để bỏ nghề! Bỏ nghề!!!
 
 
Sau khi nghe ông bạn tốt từ trong điện thoại phàn nàn một hồi, cuối cùng hắn cũng nhận ra cơ hội của mình đã tới!
 
 
"Xin chào ngài Lý.

Tôi là Ewin Trần, người đã yêu cầu gặp mặt ngài ngày hôm nay." Ewin Trần ưu nhã cúi người chào, sau đó tiến lại bắt tay với Lý Nguyên Lục.
 
 
Lý Nguyên Lục mặt lạnh nhìn hắn, sau đó cười lạnh nói: "50 tỷ đã chuyển vào tài khoản ngân hàng thuỵ sĩ trong tấm thẻ này, mật mã là 6 con số 6.
 
 
Thư ký bên cạnh ông ta nhanh chóng đem tấm thẻ cho Ewin Trần.

Ewin nhận lấy, sau đó đưa cho một người khác.

Một lúc sau kẻ kia gật đầu xác nhận, hắn mới nở nụ cười vô cùng chân thành.
 
 
"Ngài Lý quả nhiên ra tay rất hào phóng, nhân cách làm người của ngài tôi rất tin tưởng."
 
 
Thư ký bên cạnh Lý Nguyên Lục cười khẩy.


Đủ tin tưởng nha...
 
 
Lý Nguyên Lục ngồi xuống ghế, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ewin Trần.

"Tôi hi vọng tin tức kia của cậu đủ giá trị của tấm thẻ này, nếu không thì..."
 
 
Ewin Trần có thể dễ dàng nghe được ý tứ uy hiếp của Lý Nguyên Lục nhưng hắn không quá để trong lòng, chỉ mỉm cười đặt một tập hồ sơ xuống dưới bàn.
 
 
"Cái thông tin đáng giá 50 tỷ này..." Hắn cười âm hiểm.

"Chính là thứ mà ngài có thể dùng để hạ bệ kẻ thù lớn nhát của ngài..."
 
 
Lý Nguyên Lục nắm chặt tay, nhanh chóng lao tới mở tập hồ sơ trên tay.
 
 
"Ha ha...!ha ha ha..."
 
 
Hạ Tử Lăng!
 
 
Lý Nguyên Lục cười to.
 
 
Lần này chắc chắn ngươi sẽ thua trên tay ta!!!
 
 
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Hạ Tử Lăng khi nhận được điện thoại chạy tới đã vô pháp vãn hồi.
 
 
"Lý Nguyên Lục!!! Trả cô ấy lại đây!!!" Hạ Tử Lăng đã đánh mất tất cả bình tĩnh, gân xanh nổi cộm trên trán hét lên.
 
 
Lý Nguyên Lục ha ha cười lớn, thủ hạ sau lưng đã sớm bắt được Hạ Tiểu Hi.
 
 
Nhờ vào thông tin của Ewin Trần cung cấp, Lý Nguyên Lục đã tìm được bệnh viện nơi Hạ Tử Lăng giấu người này một cách dễ dàng.
 
 
Lần này hắn đã bố trí tử cục vô cùng hoàn mỹ, Hạ Tử Lăng chắc chắn sẽ phải toi đời!
 
 
Hạ Tiểu Hi bên trong dần thức tỉnh, nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa Lý Nguyên Lục và Hạ Tử Lăng.
 
 
Vậy là cô đã bị tên này bắt để uy hiếp Hạ Tử Lăng sao!!?
 
 
Tại sao cho dù đã chết rồi mà cô vẫn bị coi là một thứ để uy hiếp tới hắn chứ!!!
 
 
Cô nghiến răng nghiến lợi.
 
 
Nếu có thể chắc chắn cô sẽ bật dậy cào mặt tên Lý Nguyên Lục này!
 
 
"Ha ha ha...!muốn lấy lại cô ta? Được, để mạng của mày lại." Lý Nguyên Lục bâng khươ cười, giơ lên họng súng đen ngòm chĩa chĩa Hạ Tiểu Hi trên giường.

"Tao cho hai bọn mày đoàn tụ."
 
 
Hạ Tử Lăng cắn răng, nắm tay bóp chặt, lại cuối cùng buông ra.
 

 
"Được."
 
 
Một tiếng "Được" này cũng rõ ràng rành rạch truyền vào tai Hạ Tiểu Hi.
 
 
Không...!Đừng mà!!!
 
 
Hạ Tử Lăng từng bước từng bước tiến tới, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Lý Nguyên Lục.
 
 
"Sáng mai tên của mày sẽ được viết trên tất cả các mặt báo, với tiêu đề Hạ nguyên thủ quá đau lòng vì cái chết của bạn gái mà tự sát!"
 
 
"Rắc!" Một tiếng, súng lên đạn, chĩa lên thái dương Hạ Tử Lăng.
 
 
"Không được đụng tới cô ấy." Lời cuối cùng của Hạ Tử Lăng chỉ có vậy.

Hắn ôn nhu nhìn Hạ Tiểu Hi, một ánh mắt cuối cùng của hắn, cuối cùng vẫn không tới được với cô sao...
 
 
Đoàng!!!!
 
 
Không!!!
 
 
Trong thâm tâm Hạ Tiểu Hi hét lên tê tâm liệt phế, run rẩy co rút ôm mặt gào lên, sự đau đớn trong trái tim như muốn xé rách cả hơi thở của cô.
 
 
Tử Lăng...
 
 
Tử Lăng...
 
 
Lý Nguyên Lục cười to nhìn nam nhân ngã xuống trong vũng máu.
 
 
Tranh đấu cả nửa đời người, cuối cùng hắn chính là kẻ chiến thắng!
 
 
Hạ Tiểu Hi run rẩy nghe thấy tiếng cười của ông ta, cừu hận bốc lên như muốn đốt cháy cô.
 
 
Sau đó cô nghe thấy ông ta đắc ý cười to với thủ hạ.
 
 
"Hạ Tử Lăng quả nhiên là một kẻ ngu ngốc, cô gái này chính là bị cái hội chứng Cotards Delution, tự mình cho rằng bản thân bị mắc bệnh nan y, hoang tưởng tới tự mình tìm chết, hắn lại xem cô ta như báu vật, cuối cùng chính mình chết vì cái bệnh tâm thần hoang tưởng này."
 
 
Ha ha ha...
 
 
Ha ha ha...
 
 
Cơ thể Hạ Tiểu Hi lạnh ngắt, đồng tử trống rỗng, từng lời từng lời của Lý Nguyên Lục như đánh thẳng vào đầu cô.
 
 
Cotards Delusion...
 
 
Hoá ra là vậy...
 
 
Hoá ra là như vậy...
 
 
Nước mắt của Hạ Tiểu Hi rơi xuống, cô nức nở muốn khóc lên.
 
 
Lột đi những hoang tưởng của chính cô chính là sự thật tr@n trụi.
 
 
Làn da xấu xí tím đen.
 
 
Những cụm tóc rụng bẩn thỉu.
 

 
Tay chân, nội tạng cứng ngắc ngừng hoạt động...
 
 
Tất cả đều chính là hoang tưởng của chính bản thân cô mà thôi!
 
 
Cô luôn cho rằng Hạ Tử Lăng là kẻ hoang tưởng b3nh hoạn, lưu giữ một xác chết bên cạnh chăm sóc như người sống, thế nhưng ha ha...
 
 
Hoá ra kẻ hoang tưởng chính là cô!!!
 
 
Cô chính là kẻ điên bị chứng hoang tưởng, cuối cùng gi3t chết Hạ Tử Lăng!
 
 
Ha ha ha...
 
 
Thật tàn nhẫn làm sao...
 
 
Lý Nguyên Lục mang khẩu súng lục đi tới bên giường bệnh cười khẩy.

"Như ta đã nói, sẽ cho bọn mày đoàn tụ với nhau...!dưới suối vàng!"
 
 
"Một kẻ bệnh tâm thần như cô, không có Hạ Tử Lăng chăm sóc thì cũng chỉ là một người thực vật mà thôi, chết đi cho xã hội này bớt đi một gánh nặng!"
 
 
Ánh mắt Hạ Tiểu Hi sung huyết, cừu hận trong lòng như vỡ đê tuôn trào.
 
 
Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất!!!
 
 
Gi3t chết tên khốn kiếp này!
 
 
Gi3t chết hắn!
 
 
Giết hắn!!!
 
 
Lý Nguyên Lục đắc ý chuẩn bị bóp cờ, người vốn đang yên đang lành nằm trên giường bệnh đột ngột lao dậy, ánh mắt sung huyết đỏ bừng như lang như sói lao tới phía hắn.
 
 
"Agh!!!!"
 
 
Hạ Tiểu Hi gắt gao dùng răng siết cắn trên cổ Lý Nguyên Lục, khiến cho ông ta rít lên như con heo bị chọc tiết, động mạch trên cổ bị cắn đứt, máu tươi ấm nỏng vẩy vào khuôn mặt dữ tợn của Hạ Tiểu Hi.
 
 
Các vệ sĩ của Lý Nguyên Lục lúc này mới giật mình cầm súng lao tới, nã súng liên tục lên người Hạ Tiểu Hi.
 
 
"Ah..." Liên tục bị bắn nhiều phát đạn, Hạ Tiểu Hi mềm nhũn tê liệt ngã xuống, thế nhưng cuối cùng, cô vẫn đắc ý cười to, cười tới điên cuồng, hả lỏng hả dạ.
 
 
Lý Nguyên Lục được đám vệ sĩ mang đi cấp cứu, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Hạ Tiể Hi và Hạ Tử Lăng.
 
 
Ánh sáng trong mắt mờ dần, thế nhưng cô vẫn trấn định tươi cười, lê cơ thể gầy gò rách nát tới bên cạnh Hạ Tử Lăng, cố sức nắm lấy tay hắn.
 
 
Sao anh không tỉnh dậy nhìn tôi đi...
 
 
Tôi đã thức dậy rồi đây, tôi đã khỏi bệnh rồi, tại sao bây giờ lại tới lượt anh nhắm mắt...
 
 
Một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống trên môi cô mặn đắng, sau đó rơi xuống vũng máu tươi của người đàn ông này.
 
 
Hạ Tử Lăng, đừng ngủ một mình, bây giờ chúng ta sẽ được cùng nhau ngủ say, đúng hay không...
 
 
---
 
 
Cotards Delusion, còn gọi là hội chứng xác chết biết đi, người bệnh bị hoang tưởng bản thân mắc bệnh nan y, tay chân nội tạng cứng ngắc dừng hoạt động, da thịt thối nát, cuối cùng "chết", thành gười thực vật..


Bình luận

Truyện đang đọc