BIẾN THÁI ĐỪNG CHẠY LẠI ĐÂY ĐỂ TA YÊU!


Cá Basa
Máu tươi vẩy ra mặt đất, Tạp Văn bình tĩnh ôm Hạ Tiểu Hi vào lòng, một chiếc đuôi sắt che lại miệng vết thương rỉ máu bên hông.

Hắn đề phòng nhìn người kia bước ra từ trong bóng đêm, một bên sườn mặt băng lãnh hiện lên.
 
 
"Ha, là ngươi sao, con chó của Từ Trường Thiên!" Tạp Văn khinh thường cười.
 
 
Đậu đậu...
 
 
Hạ Tiểu Hi nhìn kĩ lại người dường như đã lâu lắm chưa gặp lại.

Đậu đậu bây giờ dường như cao lớn thêm không ít, sườn mặt cương nghị mang theo lạnh giá, bàn tay dường như đã lây dính không ít máu người, nhuốm máu cả đôi mắt xinh đẹp kia.
 
 
"Đã lâu không gặp, Tiểu Hi." Đậu đậu cười khẽ, bàn tay đặt lên ngực khẽ cúi chào, còn nháy mắt nghịch ngợm với cô, trong phút chốc như đã trở về đậu đậu đơn thuần của trước kia.
 
 
Tạp Văn khẽ vặn vẹo những đốt ngón tay, lấy áo choàng trên người phủ lên Hạ Tiểu Hi, lạnh giọng thì thào: "Em không cần phải nhìn kẻ này, anh trai sẽ sớm giải quyết hắn thôi!"
 
 
Hai kẻ nhìn nhau, sau đó nhanh như tia chớp đụng độ trên không trung.
 

 
"Tên quái vật chắp vá!" Đậu đậu khinh khỉnh cười lạnh, kiếm trên tay sắc lạnh mang theo tia sét tím đen giáng thẳng vào một chiếc đuôi sắt của Tạp Văn, hung hăng chặt nó ra làm hai.
 
 
Tạp Văn không hề nao núng, trong lúc đó cũng đã rạch một đường trên ngực đậu đậu.
 
 
"Ta thừa biết cái phong cách chiến đấu diệt địch 1000 tự tổn 800 của ngươi rồi." Tạp Văn rạch thêm một đường nữa lên lưng đậu đậu.

Đậu đậu xoay thanh kiếm trên tay, hài hước nhìn lại: "Vậy thì thử xem 2 chiếc đuôi còn lại của người có thể tiếp tục làm gì nữa đi, tên rác rưởi!"
 
 
7 chiếc đuôi sắt đã chỉ còn lại 2 cái, trên người đậu đậu cũng chằng chịt những vết thương.
 
 
Cả hai người nheo mắt, cơ thể bật lên, bọn họ đều biết có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng, cũng là duy nhất để kết liễu đối phương.
 
 
"Roẹt!!!"
 
 
Thanh kiếm trên tay đậu đậu bùng lên những tia sét dữ dội, một lần chặt đứt hai chiếc đuôi sắt to lớn, cũng hung hăng chuyển hướng đâm tới hướng cánh tay của Tạp Văn, hắn muốn chặt đứt cái cánh tay đáng hận đang giam giữ Tiểu Hi của hắn!
 
 
Hạ Tiểu Hi qua một khe hở đã có thể nhìn thấy khuôn mặt đắc thắng của đậu đậu, thế nhưng sau đó một bóng đen phía sau lưng hắn khiến cho cô giật mình hét lên: "Phía sau!!!!"
 
 
Một luồng hơi lạnh băng giá theo tiếng hét của cô xuất hiện lao tới phía sau lưng đậu đậu muốn bảo vệ hắn, nhưng lại bởi vì quá yếu ớt mà bị đánh tan!
 
 
Phía sau?
 
 
Đậu đậu muốn quay lại phía sau chống đỡ, lại đã không kịp, đau đớn bén nhọn đâm xuyên qua dạ dày, hắn gắng gượng với cánh tay tới muốn nắm lấy Hạ Tiểu Hi, lại bất lực rơi xuống đất.
 
 
"Ai nói rằng ta chỉ có 7 chiếc đuôi..." Tạp Văn hôn l3n đỉnh đầu Hạ Tiểu Hi, khinh thường nhìn đậu đậu nằm trên mặt đất.
 
 
"Con chó của Từ Trường Thiên, cũng chỉ là súc sinh thôi!"
 
 
Đậu đậu th ở dốc, máu từ miệng trào ra từng đợt.

Hắn mơ hồ nhìn về phía trước, lại chỉ nhìn thấy một cái bóng đi xa dần trước khi bóng đêm ập tới, cùng với...

 
 
Một cái miệng máu đầy răng nhọn vàng khè của tang thi.
 
 
"Ha...!Tiểu...!Hi..."
 
 
Cuộc nội chiến đẫm máu lần đầu tiên của nhân loại sau mạt thế được ghi chép lại sau này, xảy ra trong căn cứ Hi Vọng, hơn 2000 người chết, trong đó bao gồm 26 dị năng giả cốt cán của căn cứ, quan hệ của dị năng giả và người thường trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
 
 
"Lũ nhân loại sâu bọ đó, nếu không có chúng ta bảo vệ thì đã sớm chết hết dưới miệng lưỡi tang thi, bây giờ lại quay lưng lại chống đối chúng ta!" Trên hội nghị, một dị năng giả đập bàn, tức giận tới đỏ mắt.

Hắn là người có một em trai là dị năng giả bị giết hại trong cuộc nội chiến 1 tuần trước.
 
 
"Cũng không thể nói họ là sâu bọ được, chúng ta cũng là nhân loại mà..." Một nữ dị năng giả yếu ớt phản bác, lại khẽ cắn môi run run.

Thế nhưng có lẽ chỉ có cô cho rằng bọn họ vẫn là nhân loại thôi, những "nhân loại" kia lại xem bọn họ là quái vật mà tiêu diệt.
 
 
Nếu không có dị năng áp đảo của Từ Trường Thiên, có lẽ con số dị năng giả chết đi không phải chỉ có 26 người đâu.

26 dị năng giả, cũng là hơn phân nửa số dị năng giả mà căn cứ Hi Vọng sở hữu rồi!
 
 
"Bây giờ chúng ta phải tiêu diệt sạch lũ người..."
 
 
Khi cuộc tranh luận đang diễn ra nảy lửa, một tiếng gõ trầm đục lên bàn khiến cho tất cả câm miệng, hít sâu nhìn người đang ngồi trên vị trí cao nhất kia.
 
 

Từ Trường Thiên đã thay đổi rồi.
 
 
Hắn ngày xưa mặc dù lạnh lùng, nhưng vẫn luôn cố gắng giữ một sự bình tĩnh và hòa nhã với mọi người xung quanh, thế nhưng bây giờ đây, hắn chỉ lẳng lặng ngồi phía trên cũng khiến cho tất cả các dị năng giả khác mao cốt tủng nhiên, cả người sợ hãi co rút.
 
 
Ngày trước có người còn cho rằng Từ Trường Thiên cũng chỉ là một dị năng giả như bao dị năng giả khác thôi, thế nhưng hôm nay chắc chắn hắn phải rút lại những suy nghĩ nông cạn này.
 
 
Từ Trường Thiên hắn là một vương giả!
 
 
Vương của tất cả các dị năng giả!
 
 
"Từ boss, bây giờ ngài quyết định ra sao?" Một dị năng giả khá có tiếng nói đứng lên hỏi.
 
 
"Từ boss, nếu chúng ta còn ngồi yên ở đây, những tên lòng dạ tiểu nhân kia sẽ tiếp tục tìm cách tiêu diệt hết tất cả dị năng giả chúng ta, nghe nói ở một số căn cứ khác, dị năng giả cũng liên tục bị giết hại trong bóng tối!" Hắn khàn giọng nói, trong mắt là nghiêm trọng và lo sợ.

"Nhất là trong tình trạng tên tiến sĩ Tạp Văn với phương pháp cải tạo nhân loại vẫn còn sống và nhởn nhơ ngoài kia!"
 
 
---.


Bình luận

Truyện đang đọc