BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI

Ánh mắt nghiêm nghị u ám của Cố Thừa Đông nhìn thẳng vào cô, tiếp tục nhìn cô đang giãy giụa không ngừng trong tay anh. Cô giống như một người không biết bơi bị rơi vào trong nước, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bản thân mình đang dần chìm sâu. Sắc mặt của cô đã vô cùng khó coi, dường như chỉ giây nữa thôi liền đến trước mặt lão Diêm Vương mà khai tên báo họ vậy.

Ánh mắt của anh giống như ánh mắt của một con báo đang dõi theo con mồi của mình, anh chỉ cần dùng một chút lực thôi, cô sẽ giống như thứ đồ trong tay, tùy anh giải quyết. Bất luận là anh muốn gặm đầu cô trước hay là nội tạng trước, đều dựa vào sở thích của mình. Đôi mắt trong trẻo của cô đã mất đi tia sáng thường ngày, chút bướng bỉnh ương ngạnh cũng đang dần dần biến mất, mái tóc dài xinh đẹp xõa tung trên vai, càng tăng thêm vẻ đáng thương.

Cuối cùng anh cũng thả lỏng tay ra, cơ thể cô liền theo đó mà đổ thẳng xuống dưới, đầu thuận theo tường mà trượt xuống, có thể nghe rõ ràng âm thanh ma sát. Cả cơ thể mỏi nhừ vô lực, chỉ có thể há to miệng mà hít thở. Chỉ một giây trước thôi, cô thật sự đã nghĩ mình sẽ đi gặp Tử thần mà chào hỏi. Ánh mắt của người đàn ông này đích thực lộ ra vẻ muốn giết người.

Cô nửa nằm nửa ngồi trên sàn, hoàn toàn không nghi ngờ gì cái cổ của mình nhất định đã bị một mảng thâm tím rồi.

Lúc cô vẫn còn chưa lấy lại được hơi thở ổn định, anh lại một lần nữa kéo cô lên, động tác rất mạnh, không hề có một chút gì gọi thương hoa tiếc ngọc. Cô nheo mắt lại nhìn anh, không biết là vì không thể nói được hay căn bản là không nói ra được lời nào. Khóe môi Cố Thừa Đông nở ra nụ cười châm biếm, sự kích động vừa rồi cùng với bộ dạng giả vờ vô tội của cô đã hoàn toàn chọc giận anh.

Anh cũng không phải là một người đàn ông lạnh lùng không biết hốt hoảng là gì, chẳng qua có một số điểm cô rất tài giỏi, có thể làm anh xé bỏ được lớp mặt nạ của mình, để lộ ra cảm xúc mà bản thân đã che giấu nhiều năm nay.

Anh túm lấy cô quăng mạnh lên giường. Chiếc giường chấn động mạnh một cái, sau đó ngay lập tức trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu, ấy vậy mà người đang tức giận lại không hề có dấu hiệu tiêu tan.

Anh đứng bên cạnh giường, tiếp tục nở nụ cười khinh miệt nhìn cô.

Cô đã nghĩ rất nhiều biện pháp trừng trị khi kẻ phản bội bị bại lộ, nhưng không phải là cô.

“Cô thật sự cho rằng tôi không dám…” Anh ra hiệu bằng một cử chỉ tay, theo cô hiểu thì đó chính là “giết chết cô!”

Cô chỉ tiếp tục nhìn anh, sự kiên cường hiện ra trong mắt cô rất có khả năng khơi dậy sự tức giận cho người khác.

Cô cũng không có một chút giải thích rõ ràng nào cả, “Mạng của tôi rẻ mạt như vậy, đương nhiên người ta không cần để vào mắt.”

“Mạng rẻ mạt?” Miệng Cố Thừa Đông khẽ nhếch lên, nhưng nửa ý cười cũng không có, “Tôi thật sự còn chưa gặp qua người nào mạng tốt hơn cô.”

Dám ở trước mắt anh giở thủ đoạn bịp bợm, người bình thường dám làm như vậy sao? Có thể làm ra được những việc như vậy, anh thật sự bội phục dũng khí của cô. Đa số những cô gái khác nhiều nhất cũng chỉ dám nghĩ thôi, thế mà cô lại có thể làm ra được. Một mặt ở trước mặt chồng mình bày ra bộ dạng vô tội cô thật sự là người bị hại, để ý đến mối quan hệ giữa chồng mình với người phụ nữ khác. Mặt khác lại đem chuyện này biến thành tác phẩm, cố ý cung cấp một số chi tiết mà người ngoài không biết về mối quan hệ vợ chồng họ cho người trong giới truyền thông biết, dùng cái kính phóng đại của truyền thông đến để soi mói kỹ lưỡng cuộc hôn nhân của bọn họ, thậm chí sẵn sàng để hình tượng của chồng mình bị suy giảm thảm hại.

Có người phụ nữ nào lại dám làm ra việc tàn nhẫn như vậy, sẵn sàng đặt tội danh phản bội lên người chồng mình, mà còn cố ý hiểu sai chồng mình có quan hệ bẩn thỉu với người đàn bà khác.

Dương Cẩm Ngưng từ từ ngồi dậy, hai tay chống trên giường, trên khuôn mặt vẫn còn lộ ra vẻ yếu ớt, “Thì ra anh đã biết rồi, tôi cũng không còn gì để nói.”

Chuyện này chính là do cô làm, cố ý truyền ra những tin tức kia, hơn nữa còn tính toán để đối thủ cạnh tranh của Cố thị biết, mượn tay người khác đả kích hình tượng Cố Thừa Đông.

Cô chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện lần này.

Chuyện giới truyền thông, vốn là tính toán của cô dành cho Cố Thừa Đông. Từ lúc tấm hình của Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi rơi ra vào tay cô, ý nghĩ này đã nảy sinh trong lòng cô, hơn nữa còn từ từ tính toán tính khả thi của việc này, cuối cùng đi thực hiện nó.

Kết quả khiến cho cô ta rất là hài lòng, gây ra phiền phức lớn cho Cố gia.

Đây chính là kết quả mà cô mong muốn, đã làm rồi, cô cũng không tính phủ nhận, chỉ tiếp tục nhìn Cố Thừa Đông. Cô làm như vậy, để xem anh còn có thể làm được gì? Trước mặt Cố lão gia vòng vo ngụy biện hay là đẩy cô ra đây. Cho dù là chuốc lấy buồn bực, Cố Thừa Đông anh cũng phải tiếp tục chịu đi.

Cố Thừa Đông cười lạnh lùng, “Tôi chỉ là không hiểu, cô đã không hài lòng với cuộc hôn nhân này, thậm chí sẵn sàng dùng cách này đối phó với tôi, tại sao còn bày ra bộ dạng hiếu thuận trước mặt ông nội?”

“Anh cảm thấy anh có tư cách hỏi tôi như vậy sao? Mối quan hệ giữa anh và Diệp Vãn Hi, không cần tôi nói. Dựa vào những việc anh làm, tôi cũng có quyền được trút giận, chẳng lẽ không được sao?” Dương Cẩm Ngưng không sợ chết mà trừng mắt với anh.

“Cố phu nhân, cô như vậy rất khó không để tôi hiểu lầm rằng cô đang ghen?”

Cô chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng.

“Để tôi nhớ lại xem cô đã làm những gì. Cô mua vài căn nhà cho mình, còn tự mình mở tiệm kinh doanh, đủ kiểu đủ loại. Đồng thời khi ở nhà thì cố ý chọc giận tôi, sẵn sàng tìm người chụp những tấm ảnh mờ ám giữa tôi và Diệp Vãn Hi. Hàng loạt những hành động này đều đang biểu thị rõ ràng cô bất mãn đối với cuộc hôn nhân này, cũng có thể nói là bất mãn đối với tôi. Chỉ có điều tôi không hiểu được, cô chỉ cần dựa vào cái mác là người của Cố gia có thể đạt được nhiều hơn số tài sản che giấu cỏn con đó, tại sao lại bỏ dễ mà lấy khó?”

Dương Cẩm Ngưng vẫn không nói lời nào, anh nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn chứng minh rằng, những tiểu xảo đó cô làm sau lưng anh, anh đều biết được cả. Cô còn tự cho mình là đúng, chẳng qua chỉ giống như một tên hề trong mắt anh mà thôi. Bản thân cô lại chơi rất vui, không biết ở sau lưng anh đang nở nụ cười lạnh lùng mà xem những hành vi đáng buồn cười của mình.

“Để tôi đoán thử xem, những hành vi này của cô là bắt đầu từ khi nào, là sau khi cô và Dương Nhất Sâm gặp mặt, những ý nghĩ này liền nảy ra. Thật là làm khó cô rồi, lúc nằm dưới người tôi còn phải cố gắng lấy lòng tôi.”

Dương Cẩm Ngưng cắn chặt môi mình, căn bản không thèm chấp ý mỉa mai trong lời nói của anh.

Biểu tình của cô dường như lại làm cho Cố Thừa Đông vui vẻ, “Làm sao không mở miệng phản bác lại? Miệng của cô không phải rất lợi hại sao?”

Cô nở một nụ cười tươi sáng với anh, căn bản là không chấp.

Cố Thừa Đông bất giác vỗ tay khen ngợi cô, “Sự im lặng của cô là đang ngầm đồng ý với tất cả những gì tôi nói? Vậy tôi cũng không ngại mà đoán rằng, tất cả những gì tôi vừa đoán lúc nãy đều là cái hướng mà cô hi vọng tôi sẽ nghĩ đến. Cô hi vọng tôi sẽ như vậy mà lý giải tất cả những hành vi của cô, cô sau khi gặp Dương Nhất Sâm, không thể khống chế tình yêu đối với anh ta, trong lòng y như cũ vẫn còn có anh ta. Nhưng cô đã là vợ của tôi, vậy phải làm sao đây? Thế là liền chuẩn bị cho việc rời xa tôi, tự mình chuyển đi một khoản tiền, tự mình kinh doanh, để sau này khi đã rời xa tôi rồi, cô cũng không đến mức không có đường lui. Sau đó cô lại tính toán để lộ chuyện với giới truyền thông, tôi nhất định sẽ đi điều tra chân tướng, sau khi tôi điều tra ra cô, nhất định sẽ nổi giận đùng đùng đi hỏi cô nguyên nhân của tất cả những hành động đó, xét cho cùng chính là vì cô muốn ở bên cạnh Dương Nhất Sâm. Mà tôi lại vì tự tôn của mình, nhất định không chấp nhận một người phụ nữ trong lòng có chứa người đàn ông khác. Tất cả những việc này đều là cái hướng mà cô mong tôi nghĩ đến. Xin hỏi, tôi đoán có đúng hay không?”

Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn anh, không ngừng thở dốc, không phải là vì thiếu dưỡng khí, mà là vì người đàn ông này, vậy mà lại biết hết ý đồ của cô.

Cố Thừa Đông lướt ánh mắt khinh miệt nhìn cô, “Mà tất cả hành vi đó, chẳng qua hoàn toàn là vì muốn chọc giận tôi, suy cho cùng lòng dạ của người đàn ông dù cho có rộng lượng thế nào, e rằng cũng không thể chấp nhận nổi người phụ nữ của mình như vậy. Thế là cô sắp đặt tất cả, chẳng qua là hi vọng sau khi tôi đùng đùng nổi giận sẽ chủ động đề nghị li hôn. Tất cả hành vi của cô, hoàn toàn là vì muốn li hôn. Cô đương nhiên có thể tự mình đề nghị li hôn, thế nhưng cô sợ bản thân đưa ra đề nghị li hôn sẽ chọc giận đến Cố gia, Thịnh Niên do đó mà sẽ gặp khó khăn. Cô đối với Dương Nhất Sâm hay là Dương gia, đương nhiên có tình cảm nhất định, nhưng loại tình cảm này vĩnh viễn không bao giờ xếp trước vị trí đầu tiên của mình. Tất cả những hành vi này cô lợi dụng Dương Nhất Sâm để đưa ra lời giải thích hợp lí, hơn nữa còn vì tôi mà sắp xếp một lời giải thích hoàn hảo nhất, nếu như tôi chủ động đề nghị li hôn, người khác cũng sẽ nhận định rằng trong lòng tôi thật sự có tồn tại người phụ nữ khác, mới sẵn sàng li hôn với cô. Mà cô là người bị hại, Thịnh Niên đương nhiên sẽ không có việc gì, không chừng Cố gia sẽ vì chuyện này mà cảm thấy thiếu nợ cô, cho nên sẽ càng hào phóng với Thịnh Niên hơn. Bản thân cô cũng có thể đạt được tự do như mong muốn, đương nhiên điều kiện tiên quyết nhất thiết là do tôi đề nghị li hôn.”

Dương Cẩm Ngưng mím môi càng chặt, thời gian này cô lên kế hoạch tính toán, vậy mà đã bị anh hoàn toàn vạch trần. Cô chính là người như vậy, cũng là người đã làm những việc đó, cố ý làm ra những việc đó cũng biết Cố Thừa Đông nhất định sẽ phát hiện ra, nếu Cố Thừa Đông nhận định trong lòng cô có Dương Nhất Sâm, vậy anh sẽ chủ động đề nghị li hôn, cô liền như thế mà có thể được tự do.

Bản thân cô như vậy, thế thì cũng không cần phải đi nghĩ xem có thật sự tồn tại mối liên quan hệ giữa Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi hay không để mà phẫn nộ, cũng không cần lo lắng trong lòng chồng mình có tồn tại người khác hay không.

Cô vẫn luôn không hiểu được, tại sao người phụ nữ nhất định phải đợi sau khi người đàn ông này vì người đàn bà khác mà vứt bỏ mình thì mới hiểu được phải đối xử tốt với bản thân, mới biết đi vứt bỏ người đàn ông này. Cô vĩnh viễn cũng không muốn là người phụ nữ đem hi vọng của mình đặt lên người đàn ông, cuộc đời cô vĩnh viễn là vì bản thân mình, đã phát hiện ra người đàn ông này trong lòng chứa đựng bóng hình của người đàn bà khác, vậy cũng không cần đợi anh ta vứt bỏ cô, tự cô cũng có thể đưa ra quyết định.

Cô muốn vứt bỏ anh.

Cuộc đời cô vĩnh viễn nắm chắc trong tay mình, bất luận là tiếp tục đoạn hôn nhân này hay là từ bỏ nó, đều là do bản thân cô làm chủ.

Dương Cẩm Ngưng nắm chặt tấm ra trải giường, ngước khuôn mặt ưu phiền mê hoặc lên, bộ dạng của cô cực kì thê thảm nhưng sự mê hoặc quỷ quái trên gương mặt lại nồng đậm, cô liếc mắt nhìn Cố Thừa Đông, anh đoán ra được toàn bộ thì làm sao chứ?

Cái anh đoán đúng nhất chính là sự thực cô muốn li hôn.

Là bản thân cô không cần anh nữa, bất luận anh trong mắt người khác có bao nhiêu ưu điểm đi nữa.

Cố Thừa Đông cũng tiếp tục nhìn cô, từ trước đến nay anh không biết cũng có dạng phụ nữ này. Nụ cười của cô thuần khiết hơn bất cứ ai, mê hoặc tất cả mọi người, có thể khiến cho những người từng gặp cô đều cho rằng cô thiện lương đáng yêu. Nhưng cô lại tàn nhẫn hơn bất cứ người nào khác. Người đầu ấp tay gối với anh không ngờ lại là người phụ nữ ác độc như vậy.

Bề ngoài của cô có cực kì quyến rũ đến đâu thì lòng dạ cũng ác độc giống như loài rắn rết mà thôi.

Tận đáy lòng anh cười thầm với chính mình, thế mà trong lòng vẫn còn một chút hi vọng đó. Cho rằng trên thế giới này cho dù không có “cô ấy”, anh cũng có thể tìm dược một người con gái toàn tâm toàn ý đối tốt với mình, yêu mình như chính cuộc sống cô ấy, người con gái không thể sống thiếu anh. Anh đã từng chân thành mà nghĩ thật sự phải đối xử thật tốt với cuộc hôn nhân này, đến hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Anh đã từng nghĩ rằng nếu cuộc đời mình giống như một quyển sách, anh hi vọng có thể là như vậy: cuộc đời này, anh chân thành yêu một người con gái, thật tâm chăm sóc cuộc hôn nhân đó. Trước mặt người con gái đó, anh có thể gỡ bỏ hết tất cả mọi suy nghĩ.

Anh đã từng nổi loạn, rồi lại ngụy trang bằng sự bình tĩnh và lí trí trong nhiều năm qua, đến hôm nay tất cả bị người phụ nữ này xé bỏ hoàn toàn, để lộ ra phần nổi loạn ấy, phần tăm tối vốn đã chôn sâu trong lòng anh, dường như cuộc đời này anh mất đi “cô ấy” đã thật sự không còn hạnh phúc nữa rồi.

Dương Cẩm Ngưng nhìn bộ dạng của anh, đến hôm nay bọn họ đã xé rách bộ mặt của nhau, cũng không cần phải nghi kị lẫn nhau nữa rồi. Cô bất giác nở nụ cười lạnh lùng, vậy mà cuối cùng lại để cười thành tiếng.

Nụ cười của cô giống như đang châm biếm anh. Ánh mắt Cố Thừa Đông híp lại rồi nhanh chóng cũng bật cười.

“Hiện tại tới phiên em đoán thử xem, tôi sẽ như ý nguyện của em mà đồng ý li hôn hay không?”

Anh đã cách biệt với hạnh phúc như vậy, vậy thì người con gái ác độc này, dựa vào đâu mà để cho cô được tự do, dựa vào đâu mà đòi anh bỏ qua cho cô?

Bình luận

Truyện đang đọc