BIẾT BAO GIỜ TA MỚI CÓ THỂ QUAY VỀ BÊN NHAU


Quay trở về hiện tại.
Kể từ ngày đó, Trần Minh Ngôn có quyết tâm rằng sẽ chinh phục được trái tim của cô.

Nhưng tất cả đành phải tan biến cho đến khi hay tin người trong lòng mình bấy lâu nay đã có mái ấm hạnh phúc cho riêng mình rồi, chắc gì còn nhớ đến kẻ phiền phức của năm xưa.
Từ ngày nhận được thông tin đó đến nay,anh ta luôn cấm đầu mình vào công việc để quên đi hình ảnh thân quen cùng cô gái ấy.
- Không biết dạo này em ấy và cái tên đó ra sao rồi? Mà chắc cũng sinh hai hay ba đứa gì rồi nhỉ? Lâu như vậy mà!
Vì lâu không gặp nên anh chỉ biết tự mò kết quả bằng cách đoán đại.

Bao năm qua không gặp chắc cũng đã đủ để anh có thể quên đi người mình yêu thương.

Nhưng có một điều chẳng thể ngờ được đó chính là một chàng bad boy nổi tiếng nhất trường ấy mà lại thật lòng đi thích một cô gái bình thường suốt mười năm qua?Đúng là sự thật mất lòng nên dù có nói hay chia sẻ với ai cũng không có được sự tin tưởng của họ.
Mục đích ngày hôm nay Minh Ngôn muốn tìm lại cô cũng là vì muốn gặp nhau cùng ôn những câu chuyện cũ đã trải qua.


Có lẽ, chuyện Lạc Lạc ly hôn với chồng hình như anh ta vẫn chưa hề biết thì phải nên trông khuôn mặt có vẻ rất bình thường.
Cốc cốc.
Lâm Trạch - cậu thư ký riêng của anh ta bước vào trong phòng trên tay còn cầm theo một đống tài liệu, chắc hẳn liên quan đến Lạc Lạc đây mà!
Vừa nhìn thấy cậu thư ký thân quen của mình, anh vui mừng không khác gì ngày Tết vậy.

Mấy năm trước cũng có tìm kiếm và biết cả thông tin của Lạc Lạc nhưng dạo gần đây không nghe ngóng được gì nên đành phải nhờ cậu đi xa xôi hơn cho thuận tiện việc tìm kiếm.
- Có tin tức gì rồi à?
Lâm Trạch để lại đống tài liệu mà bản thân mình vừa tìm được rồi nói hết những gian khổ mình đã trải để có thể tìm ra được những điều này.

Đúng như biệt danh của cậu ta, luôn thích đi kể lể khắp nơi để được tăng tiền lương đây mà! Nhiều lần đã nghe qua nhưng không ngờ hôm nay lại được chứng kiến.
- Ừ, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền qua tài khoản của cậu coi như bù đắp là được chứ gì! Hừ! Còn bây giờ thì đi ra ngoài đi, tôi có việc cần làm.
Còn việc gì ngoài việc đi đến chỗ của Lạc Lạc nữa chứ!
Cái tên Trần Minh Ngôn này có vẻ rất sốc khi thấy thông tin mà cậu thư ký người luôn thân cận bên mình tìm được và trên đó có ghi rằng cô ấy đã ly hôn với chồng của mình.

Lòng anh vừa vui mà vừa buồn khó diễn tả qua một lời nói.
Vui vì anh vẫn còn có cơ hội theo đuổi lại người mình yêu thương, buồn vì phải thấy cảnh tượng người con gái mình yêu bị mọi người dè bỉu những câu nói không hay.
Vẫn còn nhớ rõ ràng như in năm xưa cô yêu cái tên Lâm Minh Hạo đó đến thế nào nhưng cuối cùng lại lựa chọn kết thúc chứ? Vì một người bình thường, ít điểm trội gì hơn người cả nhưng lại từ bỏ cả trăm người đứng phía sau xếp hàng chờ đợi mình như vậy có đáng hay không?
“Không ngờ năm xưa hai người họ hạnh phúc đến như vậy ấy mà cũng có ngày chia tay nhau mỗi người một thế giới nữa ư?” Lựa chọn từ bỏ ngay từ giây phút đầu cũng bởi mấy câu nói đó của hắn ta, mong muốn người mình yêu sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc và không cần lo nghĩ nhiều nhưng cuối cùng đáp án vẫn là chia tay nhau.

Nếu biết như vậy, anh thà để người mình yêu ghét mình còn hơn là từ bỏ để bây giờ phải hứng chịu nước mắt trong lòng như thế này!
Không chần chừ thêm tẹo nào nữa, Minh Ngôn lấy chìa khoá xe đi xuống dưới nhà.

Càng chần chừ, do dự thì chắc chắn sẽ mất người mình yêu thêm một lần nữa....!Cảm giác ấy ai mà chịu được quá hai lần trong khi nhiều năm nay anh luôn cố gắng kiềm nén cảm xúc bên trong của mình?

- Thưa sếp, anh cần em đi cùng không ạ?
- KHÔNG!
Hôm nay là ngày đặc biệt trong cuộc đời của anh thì tại sao phải cần có người đi cùng để mất đi niềm vui chứ!
- Mong rằng cuộc sống sau ly hôn của em ấy vẫn còn bình ổn.
Vừa chạy xe, anh ta vừa suy nghĩ đến những thứ liên quan đến Lạc Lạc.

Nào là bấy lâu nay cô ấy làm nghề gì, liệu có buồn sau khi ly hôn hay không? Suy nghĩ rất nhiều là đằng khác.
Từ tập đoàn ZOB đến nhà của cô cũng mất một đoạn đường không hề gần gì đâu! Nhưng cũng vì hai chữ “tình yêu” mà chấp nhận nó.
Đám phóng viên ở ngoài kia nếu như thấy được cảnh tượng anh ta đang vui vẻ, cười rạng rỡ thế này chắc chắn sẽ nghĩ rằng hôm nay sẽ bão rồi đăng lên khắp các trang web đây mà! Bình thường lạnh lùng ít nói còn hơn cả Lâm Minh Hạo kia, lúc nào khuôn mặt cũng trầm lặng nhưng lại hiện rõ chữ đẹp trai lên đó.
Hôm nay có thể nói chẳng khác gì đám cưới của Trần Minh Ngôn vậy.

Khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười như lấy được một cô vợ vừa với ý của mình.
Dòng xe chạy qua tấp nập, thậm chí còn đi qua lại nhiều hơn cả ngày thường.

Chắc do hôm nay là chủ nhật mọi người đều đi chơi hay về thăm nhà nên xe cộ hơi đông.

Đấy! Mấy ngày nghỉ còn không được nghỉ nữa cơ mà, tập đoàn gì mà 365 ngày chỉ được nghỉ 5-6 ngày thôi.


Ai mà làm cho nổi bây giờ, mà cũng vì mấy lý do đó mà tập đoàn ngày càng phát triển và thịnh vượng hơn.
Bỗng dưng vì một chút chuyện vui mà anh ta liền cho cả tập đoàn nghỉ hết ngày hôm nay.

Mọi người nghe có lẽ sẽ nghĩ rằng chỉ có trong mơ nhưng hoàn toàn có thật! Chưa là gì của nhau nhưng thấy anh vui vẻ đến thế này lại còn cho nhân viên nghỉ một hôm nữa chứ, nếu như sau này kết hôn rồi thì sẽ ra làm sao nữa đây? Nói chứ đó chỉ là những tưởng tượng trong đầu anh ta có mà thôi, chứ chưa chắc gì cô chấp nhận nữa.
Bởi vì Lục Hinh Tuyết - cô bạn thân từ nhiều năm trước đang sinh sống ở Pháp của cô đã từng nói câu yêu thương dành cho anh ta và đặc biệt hơn nữa là cho đến tận ngày hôm nay tình yêu ấy vẫn còn khắc sâu trong lòng.

Lúc trước, cô ấy biết được Lạc Lạc đã chiếm trọn trái tim của Minh Ngôn nên cũng có nói rằng không được giành dựt người trong mộng của mình!
- Sao mà đông xe thế nhờ! Kẹt xe như thế này thì bao giờ sẽ xong đây!
Nãy giờ đã lâu lắm rồi, gần nửa tiếng trôi qua nhưng xe vẫn còn đông đúc lắm! Chỉ vừa di chuyển được tí là xe mới nhào vào liền, cảm giác thật khó chịu mà! Nhất là sự nóng giận, bồn chồn, khó chịu ở trong lòng anh ngày càng lớn hơn.

Cứ cái đà này thì bao giờ mới gặp được người đây!.


Bình luận

Truyện đang đọc