BIỂU MUỘI NHUYỄN NGỌC KIỀU HƯƠNG

Hồ thị nghĩ sự việc quá đơn giản, sau khi rời khỏi phủ Võ Định hầu thì cho rằng chuyện liên quan đến hôn sự của Mạnh lục cô nương đã tạm thời kết thúc, vội vã trở về Mạnh phủ.

— Cũng không phải là bà ta luôn không thích động não như thế mà là Hồ gia ba phen mấy bận ám chỉ với bà ta là có thể nhận được lợi ích từ Thịnh Khanh Khanh làm bà ta có chút váng đầu.

Lúc vừa bị gả đến Mạnh phủ, Hồ gia đã đặt không ít tiền đặt cược vào Hồ thị, kỳ vọng bà ta có thể làm một người chủ có quyền lên tiếng ở Mạnh phủ, từ đó có thể thoáng trói Mạnh phủ và Hồ gia lại với nhau.

Bản thân Hồ thị cũng tranh bể đầu mới cướp được nhi tử cuối cùng của Mạnh phủ làm phu quân, cực kỳ tự mãn, sau khi mang tâm trí mạnh mẽ đi đến Mạnh phủ một khoảng thời gian, bà ta mới xấu hổ phát hiện ra Mạnh lão phu nhân hoàn toàn không thích bà ta — không, nên nói là, Mạnh lão phu nhân rất ghét bà ta.

Hồ thị cố gắng nhiều năm, không lấy được quyền quản lý gia đình thì không nói, thậm chí quan hệ với phu nhân của ba phòng còn lại cũng trở nên kém hơn lúc vừa gả đến.

Duy chỉ có một điều khiến Hồ thị vui mừng là, nữ nhi của bà ta dường như vẫn được tính là có được sự yêu thích của Mạnh lão phu nhân.

Bởi vậy Hồ thị bèn nghĩ trăm phương ngàn kế dạy Mạnh lục cô nương làm sao để lấy lòng Mạnh lão phu nhân, mười năm nay thấy tình thế không tệ, vào lúc ngay cả bản thân Hồ thị cũng cho rằng tôn nữ mà Mạnh lão phu nhân vừa ý nhất chính là Mạnh lục cô nương thì Mạnh Hành chặn ngang, sự ngầm đồng ý của Mạnh lão phu đã nói rõ sự nuông chiều dung túng trong mười năm đó đều là làm bộ làm tịch.

Mạnh lão phu nhân chính là chướng mắt Hồ gia.

Thù hận tích tụ quanh năm suốt tháng khiến Hồ thị dần dần oán hận sự tồn tại của Mạnh lão phu nhân, khi biết được Mạnh lão phu nhân giữ gìn tiền của Mạnh Vân Yên nhiều năm như vậy chưa từng phân phát, thậm chí còn dự định giao cho một thiếu nữ không mang họ Mạnh, sự phẫn nộ của Hồ thị cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Bà ta gần như là lo lắng chờ đợi thư trong cung, chờ ngày ngả bài với Mạnh lão phu nhân đến.

Khi đi theo về Mạnh phủ từ phủ Võ Định hầu, ma ma bước nhanh tiến lên nói cho bà ta biết có một bức thư mật được đưa tới từ trong cung, Hồ thị đều hưng phấn đến mức da gà nổi cả lên.

Bà ta áp chế tâm tình hồi hộp của mình, nhanh chóng bước về viện, cho hạ nhân xung quanh lui xuống, cầm chặt thư mà ma ma mà bà ta tín nhiệm nhất đưa tới, một thân một mình đi vào phong, hai tay run rẩy rút giấy viết thư ra.

Lúc vừa nhìn hai câu đầu tiên, Hồ thị còn có chút căng thẳng, nhưng xem đến phần sau, bà ta kích động đến mức suýt nữa kêu thành tiếng.

Sau khi vội vàng xem xong nội dung thư, Hồ thị cẩn thận xếp lại giấy viết thư, sau khi suy nghĩ một lúc lâu vẫn không cất trong phòng mà cất kỹ bên người, bà ta vỗ một cái cách lớp quần áo, cảm nhận được sự tồn tại của bức thư mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Bà ta bước nhanh đi đến cửa phòng, hỏi: “Lão gia vẫn chưa về?”

Ma ma khom lưng nói: “Vừa rồi gã sai vặt hồi báo nói đang ở trên đường, có lẽ nửa canh giờ nữa là có thể tới.”

“Nửa canh giờ, nửa canh giờ…” Hồ thị bất an đi tới đi lui hai vòng, có vẻ hơi nôn nóng: “Sao còn phải lâu như vậy!”

“Phu nhân vừa về, ngồi xuống uống ngụm trà nghỉ một lát trước đã.” Ma ma tiến lên đỡ Hồ thị ngồi xuống, lại rót cho bà ta chén trà rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bất kể người muốn làm gì thì cũng phải bình tĩnh ôn hòa lại đã, nếu không chẳng phải nói dăm ba câu khiến lão phu nhân tức giận à.”

Hồ thị cảm thấy có lý, cưỡng ép đè lại dòng máu chảy nhanh của mình, nói: “Thịnh Khanh Khanh đâu? Hôm nay có ra ngoài không?”

“Không có.” Ma ma đối đáp trôi chảy: “Đã đặc biệt cho người theo dõi rồi, còn có người nhìn chằm chằm bên ngoài phủ Đại tướng quân cũng đã nói, Đại tướng quân đã sớm đi đến Đại Lý Tự làm việc, trong thời gian ngắn không về được, cho dù Thịnh Khanh Khanh kia hoặc là nhị cô nương muốn gọi viện binh thì cũng không tìm được người.”

“Tốt, tốt.” Hồ thị không tự chủ được mà rung chân lên hai cái, lại đè lại động tác bất nhã này, bà ta mang đôi mắt phát sáng đè lại bức thư cất ở ngực, dùng một loại giọng điệu nằm mơ nói: “Sắp phát tài rồi!”

Lúc trước Hồ thị chỉ biết Mạnh Vân Yên để lại một số tài phú không nhỏ — nếu không cũng không thể khiến Hồ gia và Ngụy gia đều nảy lòng tham — nhưng trong lòng bà ta đã đánh giá đo đếm, nghĩ thầm nhiều nhất cũng chỉ là một số tiền, ai biết được con số mà Hồ Quý phi nói trong thư lại gấp bảy tám lần trong tưởng tượng của bà ta!

Số tiền này dù chỉ bị người ta lấy đi mất chút số lượng bằng cái móng tay thì cũng đủ cả đời không lo cơm áo, lại bởi vì Mạnh lão phu nhân bất công mà sắp chảy ra khỏi Mạnh phủ rồi!

Hồ thị chỉ nghĩ đến sau khi mình lấy số tiền này thì có thể làm gì, trở thành cái gì thì cũng đã có chút choáng váng đầu óc rồi.

Cho dù Hồ Quý phi muốn lấy số lượng lớn trong đó cho dự định tương lai, nhưng chỉ để lại một hai phần thôi cũng đủ để tứ phòng nhảy lên xoay người trong Mạnh phủ.

Tiền tài có thể thông thần, Hồ thị tin tưởng khi đó mình nhất định sẽ là miếng bánh thơm ngon trong Mạnh phủ, Mạnh lão phu nhân cũng không dám làm như không thấy bà ta giống như bây giờ nữa!

Trong lúc Hồ thị đứng ngồi không yên chờ Mạnh tứ gia về phủ thì Thịnh Khanh Khanh đang ở trong viện của Mạnh Sính Đình, nghe nàng ấy kể chuyện Kim Dương bá phu nhân hòa nhã tới cửa tìm Hồ thị, nhưng lại nhanh chóng hầm hầm đi ra.

“Ầm ĩ chuyện gì thì không biết, có điều Kim Dương bá phu nhân tới làm mai.” Mạnh Sính Đình dừng lại một chút, thấy vẻ mặt Thịnh Khanh Khanh bình thường thì mới tiếp tục nói: “Lúc ấy tứ bá mẫu rất cao hứng, còn đưa lục muội muội cùng đi gặp Kim Dương bá phu nhân.”

“Cho dù làm mai không thành nhưng cũng không nên giải tán trong không vui như vậy chứ.” Thịnh Khanh Khanh nghi ngờ nói: “Ta nhớ Kim Dương bá và Võ Định hầu là huynh đệ ruột, hai nhà đầu có chiến công hiển hách quang minh lỗi lạc, không nên có phong thái kém như vậy.”

Mạnh Sính Đình cũng không nghe ngóng nội tình, chỉ loáng thoáng đoán được có lẽ việc này liên quan đến Mạnh Hành, nàng cũng không tiện nói với Thịnh Khanh Khanh mà chỉ nói: “Tóm lại, hôm nay tứ bá mẫu đi đến phủ Võ Định hầu, chắc là để xin lỗi, vậy đương nhiên là bên đuối lý.”

“Võ Định hầu phu nhân và phụ thân ta hình như từng gặp mặt.” Thịnh Khanh Khanh nói: “Phụ thân từng nhắc tới bà với ta hai lần, vô cùng tôn sùng kính nể, ta nghĩ, một nữ tử có thể cầm thương ra trận đánh nhau nhiều năm nhất định không phải là người bụng dạ hẹp hòi.”

Mạnh Sính Đình gật đầu: “Chính xác, Võ Đình hầu phu nhân ở trong Biện Kinh cũng có thanh danh cực tốt, cũng rất ân ái với Võ Định hầu, đáng tiếc…”

“Đáng tiếc?” Thịnh Khanh Khanh lập tức lo âu nâng mắt lên: “Bà ấy sống không tốt sao?”

Mặc dù không biết Võ Định hầu phu nhân có phải là người quen cũ của phụ thân hay không, chỉ là từng nghe phụ thân nói cũng đã đủ trong lòng Thịnh Khanh Khanh sinh ra mấy phần lo lắng.

“Vậy thì không phải.” Mạnh Sính Đình lắc đầu, nàng nhíu mày tới gần Thịnh Khanh Khanh, nhỏ giọng nói: “Lúc Võ Định hầu phu nhân mang thai đứa con đầu tiên đã từng bị kinh hãi, bởi vậy sau này trưởng tử ra đời có chút đi đứng không tiện, vẫn luôn ngồi xe lăn để ra vào.”

Sau khi Thịnh Khanh Khanh chăm chú nghe xong thì rũ mắt xuống bất đắc dĩ nói: “Nhị tỷ tỷ không phải đều đã đoán được ngọn nguồn rồi sao — trưởng tử của phủ Võ Định hầu, có phải vẫn chưa thành thân không?”

Rõ ràng người đến Mạnh phủ làm mai chính là Kim Dương bá phu nhân, Mạnh tứ phu nhân lại đến phủ Võ Định hầu xin lỗi, chân tướng này quả thật sáng tỏ như giấy trắng mực đen vậy.

“Quả thật là chưa.” Mạnh Sính Đình thở dài nói: “Ta từng gặp hắn một lần, nếu không phải đi đứng không tiện không có cách nào tự đi lại được thì thật sự là một vị hôn phu tốt có thể khiến các cô nương trong thành Biện Kinh đánh nhau vỡ đầu.”

Thịnh Khanh Khanh chen lời vào: “Tốt bằng Phương Cánh chứ?”

Mạnh Sính Đình hơi buồn bực trừng mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái, trả lời cũng rất khẳng định: “Phương Cánh không thể so với hắn được, chẳng qua là ta… ta vừa ý Phương Cánh hơn thôi.”

Thịnh Khanh Khanh híp mắt xem thường mà “À” một tiếng, lộ ra nụ cười ngây thơ hồn nhiên với Mạnh Sính Đình trước khi nàng ấy tức giận: “Vậy chắc chắn là một mỹ nam tử lan chi ngọc thụ rồi.”

“Dùng bốn chữ này để hình dung hắn thậm chí còn có chút không đủ.” Mạnh Sính Đình nói: “Nói như vậy, văn thao vũ lược, nếu như hai chữ cuối là đường huynh thì hai chữ đầu chính là trưởng tử của phủ Võ Định hầu.”

Vốn nửa đùa nửa thật mà trêu ghẹo, Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Lợi hại vậy, vậy là ta vừa rồi vô tri rồi.”

Mạnh Sính Đình gật đầu, lại vô cùng nuối tiếc thở dài một hơi: “Đoán chừng ông trời cũng không nhìn nổi người ta quá hoàn mỹ, cho nên mới cướp đi đôi chân của hắn.”

Thịnh Khanh Khanh theo bản năng nói tiếp: “Nhưng Hành ca ca không bị cướp cái gì hết mà.”

Mạnh Sính Đình: “...” Nàng nghĩ đến tính tình dữ dằn không sợ trời không sợ đất vào ngày đó của Mạnh Hành, lại nhìn biểu cảm của Thịnh Khanh Khanh lúc nói lời này, nàng yên lặng nhấp một ngụm trà rồi nói: “Nếu như đường huynh biết muội nói huynh ấy như vậy thì có lẽ sẽ rất vui đó.”

“...” Thịnh Khanh Khanh không tự chủ được mà nhéo vành tai của mình, nói: “Tỷ cũng đừng nói cho huynh ấy biết.”

“Ngại à?”

Thịnh Khanh Khanh vỗ gương mặt: “Ta sợ huynh ấy nghĩ nhiều.”

Mạnh Sính Đình tìm tòi nghiên cứu nhìn Thịnh Khanh Khanh: “Suy nghĩ nhiều cái gì?”

“Huynh ấy… có lẽ là cảm thấy bản thân không có chỗ nào hơn người.” Thịnh Khanh Khanh cau mày nói.

Chung đụng với Mạnh Hành nhiều, Thịnh Khanh Khanh ít nhiều có thể nhận ra được, người này có khá nhiều bất mãn đối với chính mình — nhưng thân là chiến thần cứu vãn Đại Khánh trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, hắn vốn nên khoan dung với bản thân hơn một chút.

“... Có điều cũng là ta đoán mò, tỷ đừng để trong lòng.” Thịnh Khanh Khanh nhanh chóng xua đi vẻ u sầu trên mặt, mím môi cười nói: “Không nói chuyện của người khác nữa, khi nào nhị tỷ tỷ đính hôn, đã sắp xếp xong xuôi chưa? Lần sau muốn ra ngoài gặp Phương Cánh nữa thì đừng mượn danh nghĩa mang ta theo nữa.”

“Ta và Phương Cánh hôm kia là tình cờ gặp gỡ!” Mạnh Sính Đình cả giận nói: “Muội trêu chọc xong chưa thế!”

Thịnh Khanh Khanh liên tục xin tha thứ: “Được được được, nhân duyên ngàn dặm đường quanh co, người có tình tự sẽ tương thông.”

Lần này Mạnh Sính Đình thật sự bị trêu đến đỏ mặt lên, nàng bình thường lạnh nhạt không nhuốm khói lửa lại đứng lên, cầm lấy cuốn sách đã đọc được một nửa muốn đánh Thịnh Khanh Khanh.

— Hành động của Thịnh Khanh Khanh nhanh hơn, vừa dứt lời này đứng dậy chạy ngay, Mạnh Sính Đình thoáng cái đuổi theo không kịp.

Hai người chạy đuổi trong sân một vòng, lúc đám nha đầu ma ma bên cạnh vui vẻ cười không ngừng thì có một ma ma mang sắc mặt vội vã chạy tới cửa viện của Mạnh Sính Đình, thở hồng hộc nói: “Biểu cô nương ở đây à — lão phu nhân gọi cô nương đến viện Phúc Thọ nói chuyện!”

Thịnh Khanh Khanh dừng bước, thoáng bình ổn hơi thở rồi gật đầu nói: “Được, ta qua ngay.”

Mạnh Sính Đình vịn tay nha hoàn đưa mắt nhìn ma ma ngoài cửa, đột nhiên nói: “Ngươi mới đến viện Phúc Thọ? Trước kia hình như ta chưa từng gặp ngươi ở trong ngoài viện Phúc Thọ.”

Ma ma ngoài cửa cúi đầu đàng hoàng đáp tiếng vâng.

Mạnh Sính Đình thu lại biểu cảm vui đùa ầm ĩ vừa rồi, thản nhiên nói: “Vậy chắc hẳn tổ mẫu rất xem trọng ngươi mới có thể để ngươi làm chân chạy truyền lời.”

“Nhị cô nương quá khen, ta chỉ đúng lúc quét dọn ở viện, được điểm danh mà thôi.”

Mạnh Sính Đình lắc đầu một cái rất nhỏ, lại hỏi: “Tổ mẫu cũng gọi ta đi sao?”

“Chỉ gọi một mình biểu cô nương đi qua.” Ma ma dứt lời lại khom lưng thúc giục: “Vừa rồi ta đã chạy không một chuyến, đã trì hoãn lâu rồi, biểu cô nương nhanh cùng ta đến viện Phúc Thọ đi.”

Thịnh Khanh Khanh cười cười với Mạnh Sính Đình, sửa sang lại váy áo hơi xốc xếch, ôn hòa nói: “Được, ta đi cùng với ma ma ngay đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc