BIỂU MUỘI NHUYỄN NGỌC KIỀU HƯƠNG

Sau khi Ngụy Lương rời đi, Thịnh Khanh Khanh có chút không yên lòng nên ngồi trong sân một lát, nàng không biết đã qua bao lâu rồi, Thanh Loan tiến vào nói: "Cô nương, Tôn tướng quân đến."

Thịnh Khanh Khanh mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, ngẩng đầu cười cười: "Ta sẽ ra ngay."

Sau khi nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, Tôn Tấn cũng không nói nhảm, hắn ta nói lại tất cả những gì đã nhìn thấy, nghe thấy ở Văn gia cho nàng biết.

- - Chờ đến khi Tôn Tấn dẫn người đuổi đến Văn gia, thì xung quanh đã không có gì bất thường nữa, khách của Văn phu nhân cũng đã về hết. Văn phu nhân không muốn kể chi tiết cuộc nói chuyện của mình và người khách kia, chỉ mệt mỏi thừa nhận quả thật đối phương có liên quan đến Thẩm Trạm, nhưng không phải là Thẩm Trạm mà hình như là thuộc hạ của ông ta, và bà ấy cũng nhờ Tôn Tấn chuyển lời đến Thịnh Khanh Khanh sắp tới cần phải cẩn thận hành tung của mình.

"Trước khi Hành ca ca về thì đừng ra ngoài?" Thịnh Khanh Khanh lặp lại lời Văn phu nhân dặn dò, nhíu mày lại nói: "Vậy thì Thẩm Triệt cũng sợ Hành ca ca."

"Nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy vị khách đó, cũng không phải là Thẩm Trạm, có lẽ có người lợi dụng danh tiếng của Thẩm Trạm để giả thần giả quỷ." Tôn Tấn nói: "Thịnh cô nương đừng quên, nhìn chằm chằm Thẩm Trạm như hổ đói không chỉ có một, hai người đâu."

Thịnh Khanh Khanh lập tức nghĩ đến hoàng đế, trong lòng cũng không nhịn được khẽ thở dài.

Cũng không biết ngày ấy khi cửu hoàng tôn lấy được câu trả lời từ trong miệng của nàng, có khiến Hoàng đế hài lòng hay không.

Nàng nghĩ cho dù có lẽ Hoàng đế chắc cũng sẽ kiêng dè Mạnh Hành vài phần.

Bây giờ cả ba người Thẩm Trạm, Hoàng đế, Mạnh Hành, cũng được coi là một trong ba bên, duy chỉ có một mình Thịnh Khanh Khanh cầm trong tay chìa khóa của căn phòng bí mật này không hiểu vì sao lại bị kẹt ở giữa trở thành chiếc bánh ngọt thơm ngon.

Nhìn thấy gương mặt đang u sầu của Thịnh Khanh Khanh, Tôn Tấn bối rối suy nghĩ một lát, mới nhạt nhẽo an ủi: "Thịnh cô nương, Đại tướng quân sẽ trở về nhanh thôi. Lần này ngài ấy rời kinh để tìm một người, sau khi tin tức về cái chết của người này hồi đầu năm, tất cả mọi người đều nghĩ hắn ta đã chết, trước đấy không lâu lần theo dấu vết để lại, Vương Đôn phát hiện hình như hắn ta giả chết để mai danh ẩn tích. Nếu có thể tìm được người này, thuyết phục hắn ta về kinh làm chứng thì Ngụy Lương hết đường chối cãi."

Thịnh Khanh Khanh bị tin này thu hút sự chú ý, nàng suy nghĩ một chút đã đưa ra được kết luận: "Thế người này đã chứng kiến hành động của Ngụy Lương, chắc là thủ thành quân của thành Giang Lăng nhỉ?"

Tôn Tấn: "..." Hắn ta bắt đầu có chút hối hận khi lại dùng tin tức này để an ủi Thịnh Khanh Khanh: "Phải."

Trong đầu nhớ lại tin tức Vương Đôn từng lộ ra, Thịnh Khanh Khanh lại hỏi: "Thế chắc là một trong số mười ba người sống sót cuối cùng, ngoại trừ Vương ca thì còn có người khác còn sống nữa sao?"

Tôn Tấn: "..."

"Ta từng nghe Vương ca nhắc đến, trong đó có một đầu bếp từng hoảng sợ nói rằng ông ấy sẽ chết, sau đó quả nhiên đã nhanh chóng bỏ mạng, đây là người chết đầu tiên." Đầu óc Thịnh Khanh Khanh rất tốt, nhanh chóng nghĩ ra được điểm mấu chốt, cô ngạc nhiên mà suy đoán: "Chẳng lẽ đầu bếp bị cây giáo đâm thủng yết hầu chưa chết sao?"

Tôn Tấn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cứng nhắc gật đầu: "Nhưng chỉ tìm được người này, xác nhận thân phận của hắn, rồi đưa hắn về Biện Kinh mới có thể làm một chứng cứ hữu ích. Hắn trốn tránh nhiều năm nay rồi, thay đổi thành người khác, thậm chí hắn còn không nghe lời khuyên, bởi thế Đại tướng quân mới quyết tâm tự mình đi thuyết phục hắn."

Thịnh Khanh Khanh trầm ngâm gật đầu: "Ta biết rồi. Chỉ cần là tên của Hành ca ca sẽ khiến kẻ khác yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần đi đường bình an, muốn đưa người về đây chẳng phải vấn đề gì."

Từ cổ họng Tôn Tấn phát ra một âm thanh kỳ quái.

Khiến Thịnh Khanh Khanh khó hiểu nhìn về phía hắn ta, Tôn Tấn mới xấu hổ sờ sờ mũi: "Thịnh cô nương, vốn dĩ Đại tướng quân không cho ta nói chuyện này với cô nương, ngài ấy sợ cô nương ôm lòng chờ mong, cuối cùng khi chứng thực tin tức nhầm lẫn thì khiến cô nương uổng công vui mừng. Bất luận có kết quả gì, chờ khi Đại tướng quân về, cô nương có thể giả vờ như... chưa nghe thấy ta nói qua chuyện này được không?"

Thịnh Khanh Khanh không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: "Được."

Tôn Tấn nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra quan trọng nhất là nếu Mạnh Hành phát hiện ra hắn ta lắm lời, hậu quả sẽ rất không lạc quan...

Thịnh Khanh Khanh lại tự nhiên nói: "Nhưng sao ta lại uổng công vui mừng một hồi chứ?"

"Nếu Đại tướng quân tay không trở về..."

"Nhưng mà chỉ cần Hành ca ca bình an trở về, ta cuối cùng vẫn sẽ vui mừng, cũng không đến mức vui uổng công chứ." Thịnh Khanh Khanh cười khanh khách nói.

Không hiểu sao trong lòng Tôn Tấn cũng mềm đi, hắn ta nhớ Mạnh Hành luôn cố chấp với Thịnh Khanh Khanh, cuối cùng vẫn được hồi đáp rồi.

- - Làm thuộc hạ như hắn ta cũng không khỏi vui mừng trong lòng.

"Tính tình của Đại tướng quân trước đó không giống như khi gặp Thịnh cô nương." Vì thế Tôn Tấn nhịn không được nói: "Lúc đó ngài ấy cũng gần giống như dáng vẻ của bây giờ, mặc dù không hay để ý người khác, nhưng không phải là dáng vẻ... hung thần ác sát như thế."

Thịnh Khanh Khanh trừng to mắt nhìn, thấy Tôn Tấn đang vắt hết óc nghĩ ra từ ngữ thích hợp, cười nói: "Là từ ngày huynh ấy mơ thấy chuyện không tốt đã bắt đầu thay đổi sao?"

Vốn còn đang muốn giấu diếm việc này, đột nhiên lại bị Thịnh Khanh Khanh phá tan cửa sổ, làm Tôn Tấn nghẹn họng, trăn trối nói: "Cô nương đã biết rồi sao?"

"Hành ca ca nói ta biết." Thịnh Khanh Khanh nói: "Cái gì ta cũng biết rồi, Tôn tướng quân không cần lo lắng."

Nàng ép tim mình không được đập thình thịch vì xúc động nữa.

Vừa nãy Ngụy Lương có nói một câu đã chạm đến tâm khảm của Thịnh Khanh Khanh.

Nếu người nhà nàng vẫn còn sống, chắc chắn sẽ vui vẻ nhìn thấy nàng vẫn còn sống như bây giờ.

"Ta sẽ không dễ chết giống Thịnh Khanh Khanh trong mơ của huynh ấy như thế đâu." Thịnh Khanh Khanh đưa mắt trừng to nhìn Tôn Tấn, " Thật không dám giấu, ta có thể đoán được một chút suy nghĩ của mình trong mơ, nhưng hôm nay mọi chuyện đều khác rồi, ta không chọn như thế đâu."

- -- Mạnh Hành có nói trong mơ hắn vẫn chưa từng tùy tiện đến tiếp cận Thịnh Khanh Khanh, hai người chỉ là sơ giao thôi.

Như vậy Thịnh Khanh Khanh đã hiểu được bản thân mình lúc đấy suy nghĩ gì rồi: Người cô đơn, một mình nhiệt huyết vọt tới Ngụy gia để điều tra, nếu tra được chân tướng sự thật thì không sao, nhưng nếu không tra ra được thì chẳng qua cũng chỉ một mình trơ trọi gặp mặt người nhà họ thôi.

Sau lưng nàng lại không vướng bận người nào cả.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh biết mình thì khác, nàng như một hạt giống được gió đưa đến Mạnh phủ, vô tình được chăm sóc và mọc rỗ, cho nên không thể tùy ý bỏ rơi người đã chăm sóc nàng được, lấy tánh mạng của mình ra để đánh cược.

Tôn Tấn ngạc nhiên một lúc lâu, mới tìm lại được giọng nói của chính mình, sau khi lắp bắp một hồi mới miễn cưỡng kéo ra được một câu đầy đủ: "Thế... Thế thì tốt rồi, nhìn thấy Đại tướng quân dần dần trở về dáng vẻ trước kia, thuộc hạ chúng ta cũng thở dài nhẹ nhõm một chút. Nếu như nghĩ lại, có thể hoàn toàn --- hít."

Đương nhiên Tôn Tấn biết những lời này của mình dĩ nhiên đã để lộ hết rồi, hắn ta đã nói ra phần quan trọng nhất rồi, muốn im miệng và hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Tôn Tấn chỉ có thể ôm chút may mắn mỏng manh mong Thịnh Khanh Khanh không nắm được ý nào quan trọng trong tin tức hắn ta vừa vô tình tiếc lộ ra, nhưng đương nhiên là uổng công rồi.

Vẻ tươi cười trên mặt Thịnh Khanh Khanh thu lại, lông mày nhíu chặt lại: "Hoàn toàn? Khi huynh ấy không nhìn thấy ta, vẫn sẽ nổi giận giống như lúc trước sao?"

Tôn Tấn liên tục lắc đầu, xua tay, dường như vô cùng đau khổ mà lùi lại nửa bước, trước mắt chính là dáng vẻ muốn bỏ chạy.

Thịnh Khanh Khanh bình tĩnh nhìn Tôn Tấn, cũng không đuổi theo, chỉ bình tĩnh nói: "Tôn tướng quân, ban đầu khi ngươi tìm đến ta." Nàng dừng một chút, như cố ý cho hắn ta thời gian để nhớ lại, sau một lúc mới tiếp tục khẳng định nói: "Không phải ta đang khoe khoang gì, nhưng ngươi có biết ta là người duy nhất có thể cứu hắn."

Tôn Tấn cứng họng, không nói nên lời.

Đương nhiên hắn ta biết Thịnh Khanh Khanh là hy vọng duy nhất cũng là cuối cùng của Mạnh Hành.

Nhưng Mạnh Hành đã hạ hành lệnh, thuộc hạ như hắn ta còn có thể làm gì bây giờ?

Tôn Tấn không nói gì, Thịnh Khanh Khanh cũng không gấp, nàng đang tự suy nghĩ ý nghĩ vô cùng rõ ràng: "Từ sau ngày mà đao của Hành ca ca không cẩn thận làm ta bị thương, huynh ấy cũng bắt đầu thay đổi."

Lúc đầu Thịnh Khanh Khanh cũng không hiểu vì sao.

Đợi sau khi nàng biết cảnh rườm rà trong mơ kia tồn tại, cuối cùng nàng mới hiểu rõ tâm tư của Mạnh Hành --- hắn thật sự bị một vết thương đổ máu kia dọa cho sợ rồi.

Căn bệnh nhiều năm này đã nhiễm sâu vào người hắn, nhưng Mạnh Hành có thể cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi này lại.

Lúc sau, khi hắn xuất hiện trước mặt Thịnh Khanh Khanh, từ trước đến nay chưa từng khống chế được.

Cho dù Thịnh Khanh Khanh cũng có lo lắng thay hắn, không biết vì sao chứng bệnh có thể hết nhanh như gió, nhưng sau vài ngày quan sát thấy Mạnh Hành vẫn bình thường như trước nên cũng từ từ yên lòng, nàng tin tưởng Mạnh Hành khác với người khác, chỉ cần nghĩ thông có thể sẽ tháo được gông cùm xiềng xích.

Vừa nãy Tôn Tấn mới lỡ miệng nói ra, đương nhiên cũng đã phủ định suy nghĩ nông cạn này của nàng.

"Giấu bệnh sợ thuốc cũng không tác dụng gì, chỉ làm trầm trọng hơn thôi." Thịnh Khanh Khanh nói: "Lúc đó Tôn tướng quân chẳng phải rất quan tâm đến Hành ca ca sao?"

Tôn Tấn nghẹn họng một chút, hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trả lời: "Ban đầu Đại tướng quân chỉ dám đợi mười ngày nửa tháng mới đến gặp cô nương một lần, sau đó cách vài ngày một lần, gần đây hình như mỗi ngày đều sẽ chạy đến Mạnh phủ."

Thịnh Khanh Khanh im lặng một lát mới mở miệng nói: "Quả thật huynh ấy đã chuyển biến tốt rồi."

Tôn Tấn nhìn trời nhìn đất chỉ không chịu nhìn Thịnh Khanh Khanh, lầm bầm lầu bầu nói: "Thật ra từ sâu trong đáy lòng ta có thể cảm nhận được, Thịnh cô nương chỉ cần chăm sóc tốt bản thân đã là rất, rất đủ rồi."

Hán tử mạnh mẽ ngốc nghếch lặp đi lặp lại, còn nhấn mạnh điều quan trọng tận hai lần.

Đương nhiên Thịnh Khanh Khanh hiểu được ý của đối phương.

Đôi lông mày sắc bén của nàng cũng dịu đi: "Ta hiểu ý của Tôn tướng quân, chỉ là..." Nàng dừng một chút, lại như đột nhiên nhớ đến gì đó nở nụ cười, nói: "Sẽ luôn lo lắng."

- - Mạnh Hành đã từng nói qua những lời này với nàng.

Tôn Tấn gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt không quá tự nhiên, sau một lúc lâu mới thẳng thắn nhìn Thịnh Khanh Khanh cúi đầu rồi chắp tay hành lễ kiểu võ tướng: "Sau này, Đại tướng quân... nhờ cô nương quan tâm."

Thịnh Khanh Khanh hơi hơi cúi người, cũng rất trịnh trọng trả lễ: "Lời Tôn tướng quân đã nói, ta cũng sẽ cố gắng hết sức thôi."

Chờ khi Tôn Tấn đứng thẳng dậy, đột nhiên Thịnh Khanh Khanh lại vô tình nói.

"... Lại nói, nếu Thẩm Trạm thật sự đến Biện Kinh, thế bây giờ ngươi cảm thấy Hoàng đế có biết hay không?"

Động tác Tôn Tấn dừng lại, hình như cũng nghe thấy lưng của mình cong lại sắp gãy rồi, bỗng mồ hôi lạnh chảy đầm đìa: "Thế cô nương càng không nên rời khỏi Mạnh phủ dù nửa bước!"

Thịnh Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn hắn ta nở nụ cười, lộ ra một chút ngây thơ và xảo quyệt.

"Nhưng Thẩm Trạm nhất định sẽ đến tìm ta." Thịnh Khanh Khanh nhẹ nhàng nói: "Một khi đã như thế, thì không bằng cứ dứt khoát tương kế tựu kế?"

Tôn Tấn lập tức cảm thấy bản thân hình như bản thân mới hai mươi mấy tuổi đã sắp bạc đầu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc