BÌNH TÀ CHI DỤC NIỆM



"Các người để Ngô Tà phải rơi một giọt máu, tôi sẽ để các người chảy máu gấp trăm lần."
———
Nghe những lời tôi nói, đám người kia tôi nhìn anh anh nhìn tôi, còn có nhiều người quay lại nhìn tôi, trên mặt là đủ loại biểu tình, cái gì cũng có.

Tôi thấy tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn mình liền vội vàng điều chỉnh gương mặt sao cho trông thâm sâu khó dò, trong mắt còn ẩn chứa chút khinh miệt.

Đúng, ánh mắt nhất định phải lộ ra vẻ khinh miệt, như vậy thì đám người làm giả sổ sách kia sẽ cảm thấy tiểu Tam gia tôi đến cả bọn họ mặc quần lót màu gì cũng biết chứ đừng nói đến việc bọn làm giả sổ sách, bọn họ vốn đã chột dạ nay sẽ càng thêm sợ hãi, nhờ vậy mà tôi mới có thể khién đè nát phòng tuyến trong lòng, khiến cho bọn họ sợ chết khiếp.

Quả nhiên dưới cái nhìn sắc bén của tôi, tất cả mọi người đều dần né tránh tôi, sau đó cuối thấp đầu trở lại chỗ ngồi của mình.

Tôi hài lòng cho bản thân một cái like, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không đổi, lạnh lùng nhìn quanh đám người, ngón tay nâng lên chỉ vào từng người bọn họ: "Các người làm gì vậy? Chẳng lẽ các người thật sự muốn phản bội tôi, muốn tự lập cửa hàng!?"
Nói xong, tôi dùng chân đá lão đầu heo, làm lão ta hét um trời.

"Không....không có, chúng tôi không có......" Một tên chưỡng quỹ có vẻ ngoài gầy gộc bị tôi chỉ vào mặt mắng, rầm một tiếng liền đứng lên, vội vàng thủ lễ với tôi, lắp bắp nói.

Tôi gật đầu hài lòng với biểu hiện của hắn.

La Tam làm việc không tệ, không uổng công ông đây để cậu đi nằm vùng, còn rất biết ra dáng người dẫn đầu nói với tôi.

Quả nhiên sau khi La Tam nói như vậy, lập tức có vài chưỡng quỹ cũng nói vọng lên: "Tiểu Tam gia, chúng tôi thật không có....."
"Tiểu Tam gia, chúng tôi sao có thể làm như vậy được......."
"Lưu Nhị bị phạt là đáng đời hắn, Chu Năng cũng không thể bỏ qua......"

Tôi nhìn đám người mới rồi còn đứng về phía Chu Năng, trong lòng liền nghĩ không lẽ do những người này làm giả ít sổ sách? Nếu không thì cũng phải có tâm lí tương đối tốt mới có thể trở mặt với Chu Năng? Nếu không thì do không ưa tên đầu heo Chu Năng đó? Hoặc là nhìn thấy tôi cũng khá đẹp trai nên trong lòng vẫn muốn cùng tôi phát tài nên mới làm vậy? Nói tóm lại bất kể bọn họ vì mục đích gì, chỉ cần hôm nay bọn họ không đối đầu với tôi thì hiện tại tôi vẫn có thể để yên cho bọn họ.

Sắc mặt tôi hoà hoãn, gật đầu mỉm cười nói: "Chú Trương, chú Lý, chú Vương, chú Lưu, các chú trước kia đều theo chú Ba.

Lúc theo chú Ba cũng hết mực trung thành, đến khi tôi tiếp quản việc làm ăn của chú Ba, các chú cũng giúp tôi không ít.

Còn cả Tiểu Đào, La Tam cũng một lòng theo tôi.

Mọi người làm sao có thể đối xử với tôi như vậy phải không.

Này mau ngồi xuống, ngồi xuống đi."
Mấy người bọn họ đều lộ ra vẻ cảm kích, từ từ ngồi xuống,
Hiện tại tạm thời trấn an mấy người, Nhưng đến sau này, chuyện cần tính vẫn phải tính, cứ từ từ chờ đi.

Sau khi quay lại, tôi tiếp tục dùng gương mặt như người chết đánh giá tên chưỡng quỹ mới nãy theo Chu Năng xông ra ngoài.

Mấy tên chưỡng quỹ kia nhìn thấy những người khác cuối đầu trước tôi, sắc mặt liền biến đổi.

Mà lúc này tôi dùng vẻ mặt không mấy tốt lành nhìn chằm chằm bọn họ, khiến từng tên một đều cảm thấy lạnh run, mặt trắng, môi cũng trắng, có một hai người run rẩy cứ như mắc bệnh sốt rét vậy.

"......." Tôi tiếp tục nhìn bọn họ.

"Tôi.....tôi....." Có người rốt cuộc không chịu nổi, mặt mày tái xanh thủ lễ với tôi, nhìn như muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói được gì.

Hắn dĩ nhiên không thể nói gì được, vừa nãy hắn còn chỉ huy người đánh thủ hạ của tôi bị thương, còn làm ra vẻ hùng hổ ai ai cũng thấy, nên giờ hắn có thể nói được gì đây.

"Tôi cái gì mà tôi, mau ngồi xuống cho tôi, người tôi muốn giải quyết là Lưu Nhị, không phải các người!"
Đám chưỡng quỹ mới nãy còn định chạy theo Chu Năng nghe vậy đều ngẩn ra, bọn họ nhìn thấy thảm trạng của Chu Năng, cảm thấy hôm nay tiểu Tam gia tôi nhất định sẽ nổi giận không bỏ qua cho bọn họ.

Thậm chí có thể sẽ bị trói gô như Lưu Nhị.

Nhưng đùng cái tôi lại dễ dàng để bọn họ quay lại, ý nghĩa mặt ngoài là sẽ không xử lý bọn họ.

Bọn họ dùng đôi mắt phức tạp nhìn tôi, trong lòng rất thoải mái, ông đây xảo quyệt vậy đó, tâm tư của ông các người đừng có mà đoán bừa!
Tôi nhìn bọn họ đều vào chỗ, mà ánh mắt bọn họ nhìn tôi đã không còn một tia bất tuân nào, tôi vô cùng hài lòng dựa vào lưng ghế, ngoắc ngoắc hai chân, nhàn nhã nói: "Dựa theo quy tắc trước giờ, Lưu Nhị và tiểu nhị của hắn lén lấy minh khí là việc làm phản bội không thể tha, nhất định phải phế một tay......"
Vừa nghe những lời này, Lưu Nhị và bọn tiểu nhị bị trói đều lộ ra vẻ mặt thảm thiết, đặc biệt là Lư Trung, hắn không để ý hình tượng mà khóc rống lên.

Thế nhưng hiện giờ đã không còn ai dám nói giúp bọn họ.

"Nhưng mà....." Tôi nói nửa chừng thì dừng, nhìn những người kia lộ ra vẻ mặt hy vọng.

"Có điều nếu tôi làm như vậy, sau này các người làm sao có thể kiếm sống bằng nghề này nữa." Tôi nói: "Tôi cũng biết mấy năm nay trên phương diện làm ăn là tôi chưa đúng.

Cho nên các người nảy sinh chút tâm tư là điều dễ hiểu."
"Tiểu Tam gia! Tôi....." Có người nức nở muốn nói lại thôi.


"Các người cũng không phải thánh nhân, làm sao có thể không phạm sai lầm chứ?".

"Chuyện này, thật ra cũng có lỗi của tôi, cho dù các người làm sai, tôi cũng chưa tận trách của mình, là tôi làm không tốt, khiến cho các người phạm sai lầm, vì vậy......"
Tôi lấy một con dao nhỏ trong túi ra, không chút do dự rạch một đao lên tay trái mình.

"Tôi nhận phạt." Tôi nhìn tay trái chảy máu, sau đó xoay mặt nhìn đám người bị trói.

Bọn họ mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi, không nói lời nào.

"Được rồi, tôi đã chịu phạt, giờ đến phiên các người." Tôi mặc kệ máu chảy trên tay, nói.

Đám người lập tức sợ hãi.

"Chuyện lần này, các người làm như tôi, mỗi người tự rạch một đao." Tôi cầm dao đưa cho Vương Minh, bảo hắn đưa dao cho bọn họ.

"Tiểu Tam gia...." Vương Minh muốn nói lại thôi, nhưng tay vẫn nhận dao.

"Tiểu Tam gia sao cậu có thể làm vậy! Cậu đối với người muốn hại mình nhân từ như thế, sợ sau này sẽ có người giống như bọn họ tiếp tục làm chuyện có lỗi với cậu!" Chị Nha đột nhiên đứng trước mặt tôi, ngăn cản không cho Vương Minh đi.

Tôi kéo tay chị Nha ra: "Chị Nha, em tự có quyết định của mình.

Chị tránh ra."
Chị Nha cau mày muốn nói gì đó, tôi nói nhẹ vào tai chị: "Chị, kéo tay chị làm tay em đau."
Chị Nha nghe vậy hung hăng ngắt tôi một cái, cuối cùng cũng chịu nhường đường.

Vương Minh đi tới, đưa dao cho từng người.

Đám người kia vốn cho rằng hôm nay sẽ bị phế tay, nào ngờ tôi lại bỏ qua cho bọn họ đơn giản như vậy, trong lúc nhất thời như sợ tôi hối hận mà tranh nhau lấy dao rạch tay mình.

Lúc này Lư Trung cũng lấy dao, lại bị tôi hất xuống đất.

"Cậu, Lưu Nhị, cả Tiểu Hồ không cần rạch tay, một hồi tôi gọi Vương Minh đến phế tay là được." Tôi cười nhìn hắn, hời hợt nói.

Lư Trung nhìn tôi, gương mặt không ngừng run rẫy, lát sau hắn đột nhiên quỳ xuống, khóc nói: "Tiểu Tam gia, tiểu Tam gia, cậu tha cho tôi đi!"
"Bọn họ tôi có thể tha.

Nhưng cậu tính kế tôi, cầm súng chỉa vào tôi, còn có." Tôi nhìn Tiểu Hồ: "Thành tâm nói muốn ra sức cho tôi rồi lại phản bội tôi, không thể tha thứ."
Lư Trung nghe xong thì sắc mặt từ bi thảm cũng trở nên tuyệt vọng.

Tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Ai bảo hắn dám đánh Muộn Du Bình!
Lúc này Lư Trung đột nhiên vùng dậy, bộ dạng như giết người vọt tới chỗ tôi.

"Tao liều mạng với mày!"
Ôi trời, cậu ta muốn chó cùng rứt giậu quay lại cắn tôi chứ gì! Tôi đang chuẩn bị nhấc băng ghế đập cậu ta, Muộn Du Bình liền vọt tới, cách chúng tôi một bước trực tiếp đá Lưu Nhị bay xa năm sáu mét.


Tôi........!
Anh tôi, anh không để tôi làm anh hùng một lần được sao?
Muộn Du Bình đi tới chỗ Lư Trung.

Người xung quanh nhìn thấy anh tới cũng tự động tránh xa, xung quan anh bán kính một mét không có bất kì ai.

Tôi thấy Muộn Du Bình đi tới trước mặt Lư Trung đã hôn mê, anh cầm tay hắn lên, dùng hai ngón tay đặc biệt vuốt cổ tay hắn.

Bỗng nhiên anh dùng sức, hai ngón tay đâm vào gân tay của Lư Trung, cứ thế trực tiếp móc nó ra.

Lư Trung vốn đã bị đá đến bất tỉnh, giờ phút này lại phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết, thân thể giãy giụa muốn vùng lên nhưng vẫn bị Muộn Du Bình ghì đè lại, biểu tình trên mặt hắn kinh khủng không thua gì bánh tông ngàn năm.

Tôi bị dọa sợ đến lùi mấy bước, nhưng cũng vội vàng dừng lại, miễn cưỡng duy trì hình tượng tiểu Tam gia.

Muộn Du Bình đứng lên, ném gân tay xuống đất, lạnh lùng nói: "Sau này ai trong các người còn dám làm như vậy thì kết quả chính là đây.

Các người để Ngô Tà phải rơi một giọt máu, tôi sẽ để các người chảy máu gấp trăm lần."
Nói xong, tôi thấy Muộn Du Bình nhìn chăm chằm vào tay trái dính máu của tôi.

Buổi sáng chúng tôi thương lượng với nhau tên đầu sỏ nhất đinh phải phạt, những người khác vẫn phải cảnh cáo, nhưng phải nói rõ đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, cũng phải dọa một chút để bọn họ không tái phạm.

Cũng không nói đến chuyện tôi phải rạch tay.

Tôi nhìn ánh mắt anh ghim chặt trên tay mình, hiện tại tôi không biết nói gì cho phải liền lập tức giấu cánh tay chảy máu sau lưng.

Một lát sau tôi mới xoay người nói lớn: "Lần này, tôi cho các người cơ hội cuối cùng.

Trừ Lư Trung, Lưu Nhị, Tiểu Hồ, tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ! Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của các người, sau này nếu có ai dám tái phạm thì như Tiểu Ca đã nói, kết quả của Lư Trung chính là kết quả của các người! Ngô Tà tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ như lần này! Còn các vị chưỡng quỹ về nhà chuẩn bị tốt sổ sách, hai tuần sau tôi sẽ dẫn người đến từng đường khẩu kiểm tra.

Ngô Tà tôi nói lại lần nữa, lần này tôi không nhắc lại chuyện cũ với các người, cũng có nghĩa là nếu các người làm hao hụt sổ sách tôi cũng sẽ không xử phạt, nên tôi hy vọng mọi người đưa tôi sổ sách là thật chứ không phải giả.

Dĩ nhiên nếu mọi người có cách bù vào chỗ tiền thiếu đó thì tôi sẽ càng vui hơn."
Tôi nói xong liền nhìn đám người phía dưới, bồi thêm một câu: "Nếu các người đưa sổ sách giả cho tôi thì cũng dừng trách Ngô Tà tôi trở mặt không nhận người! Vương Minh, phế tay!"
Hết chương 21.

..


Bình luận

Truyện đang đọc