BỎ LỠ NHỮNG NĂM THÁNG TƯƠI ĐẸP NHẤT CỦA EM

Vào một buổi sáng, cô em gái lâu ngày không xuất hiện - Chu Nhuế bất ngờ tới, vừa bước vào nhà, ngồi ở trên ghế sa lon trực tiếp nói thẳng: "Chị! Chị cho em mượn ít tiền."

Chu Tô nghi ngờ nhìn Chu Nhuế hỏi: "Bao nhiêu? Làm gì?"

"Ai nha, chị đừng hỏi nhiều, mau cho em mượn, chỉ năm vạn thôi."

"Không cho!" Chu Tô thẳng thừng cự tuyệt.

"Anh rể!" Chu Nhuế nhìn chị mình nghiêm mặt ngồi đó, thấy không có chút hy vọng nào liền quay sang Chung Ly làm nũng.

Chung Ly cười cười: "Một lát nữa anh bảo thư ký Trương chuyển tiền qua tài khoản cho em."

"Vẫn là anh rể tốt nhất!" Chu Nhuế ôm cổ Chung Ly hét lớn.

Chu Tô bực mình phàn nàn: "Anh cứ cho nó tiền một cách tùy tiện như vậy mà được hả? Nếu nó đi bán thuốc phiện thì anh chính là đồng lõa."

"Em nói chuyện nghiêm trọng quá, Chu Nhuế là một cô bé tốt, sẽ không làm những chuyện như vậy đâu, đúng không Chu Nhuế?" Chung Ly xoa đầu Chu Nhuế nói.

Chu Nhuế thấy Chung Ly tin tưởng mình như vậy, trong lòng liền áy náy, dứt khoát nói ra nguyên nhân mình đi vay tiền: "Thật ra thì, là Diêu Mộc cần."

Chu Tô ngẩn người, nhớ tới cậu trai lần trước gặp mặt ở đồn công an, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: "Em còn chưa chán cậu ta ư?"

"Anh ấy đã chuẩn bị tổ chức một buổi triển lãm tranh từ rất lâu rồi nhưng gần đây xảy ra một chút chuyện. Thiếu không ít tiền. Anh rể, anh có thể giúp anh ấy tìm việc làm không? Việc kiểu như phải liên quan đến chuyên ngành hội họa của anh ấy. Còn có thời gian làm việc ít thôi… Anh ấy còn phải vẽ tranh."

Chung Ly vừa định mở miệng liền bị Chu Tô chặn lại: "Anh ấy là anh rể em nên không có nghĩa vụ lo cho em từng ly từng tí. Em đừng đòi hỏi lung tung."

Chu Nhuế chu miệng nhưng không nói thêm gì nữa.

Chu Tô nhìn chòng chọc cô một lát, muốn nói cái gì đó sau lại nuốt xuống, em gái như vậy làm sao mình có thể yên tâm mà ra đi? Thôi, thôi...

Chu Tô phẩy phẩy tay, không muốn nhìn cô em gái này thêm nữa: "Xong việc rồi thì đi chỗ khác chơi. Nhìn thấy cô là tôi lại bực bội."

Em gái mình thì đang vất vả tìm việc làm cho một người đàn ông, cô bạn Lưu Yến Linh thì lại đang làm thủ tục ly hôn. Thật ra thì, Lưu Yến Linh lúc trước chỉ dọa ly hôn nhưng vẫn chừa cho Dương Lực một con đường quay đầu nhưng người đàn ông kia vẫn chứng nào tật nấy, vẫn vụng trộm qua lại cùng con bé hồ ly tinh kia. Chính vì vậy, Lưu Yến Linh quyết định dứt khoát làm thủ tục ly hôn.

Chu Tô hỏi Lưu Yến Linh: "Cậu nói với ba mẹ như thế nào?"

Lưu Yến Linh thở dài: "Tớ đã nói chuyện rồi. Ba mẹ khuyên tớ ngẫm lại, kỳ quái, ban đầu là họ chết sống không đồng ý cho tớ lấy anh ta, hiện tại không cho tớ ly hôn cũng là hai người."

"Có thể là ba mẹ cậu nghĩ đến con gái cậu. Cậu… Cậu nói chuyện với con bé chưa? Nó không hỏi gì về ba sao?"

Lưu Yến Linh trầm mặc lúc lâu, cuối cùng khàn khàn mở miệng: "Đây là điều tớ lo lắng nhất. Nên nói thế nào với con bé đây? Nó còn nhỏ quá, chẳng lẽ tớ phải nói là ba đã bỏ mẹ con mình theo hồ ly tinh?"

Chu Tô mím môi, muốn nói cái gì lại nói không nên lời, rốt cuộc cũng đã hiểu được tâm tình của ba mẹ lúc đó, vừa muốn nói ra nguyên nhân thật sự nhưng lại sợ làm tổn thương con mình bởi vì chúng chỉ là những đứa trẻ.

Lưu Yến Linh dùng tay lau mắt, hạ mí mắt nói: "Chỉ sợ con bé bị ảnh hưởng xấu về mặt tâm lý, mấy ngày trước tớ có tìm kiếm nghiên cứu thông tin qua Internet và bác sỹ tâm lý. Họ nói là có những trường hợp và mức độ ảnh hưởng tâm lý khác nhau, có đứa bé thậm chí sẽ không tin tưởng cha mẹ, tin tưởng hôn nhân nữa, thậm chí nghi ngờ tất cả thế giới, đi vào con đường lầm lỡ. Cậu nói tớ nên làm cái gì bây giờ?" Nói xong òa lên khóc lớn.

Chu Tô không biết nên nói gì, đưa tay ôm lấy Lưu Yến Linh, vỗ nhẹ.

"Nhưng tớ không hối hận, cuộc hôn nhân không thật sự thì không nên duy trì. Tớ không thể mắt nhắm mắt mở sống với một người chồng không yêu thương mình, để cho con tớ sống trong một gia đình giả tạo."

Chu Tô nghe Lưu Yến Linh nói vậy thì cảm thấy khá buồn cười, trong lòng cảm thán thời đại thay đổi, quan niệm về hôn nhân gia đình của mỗi thời một khác xa nhau. Truyền thống từ xa xưa của người Trung Quốc về hôn nhân là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, một khi đã lấy nhau, lấy gà theo gà, gả chó theo chó. Nhưng đến thế hệ của những người trẻ tuổi sinh năm 80 trở về sau bắt đầu tiếp xúc với nền văn hóa Phương Tây và ít nhiều ảnh hưởng bởi luồng tư tưởng mới này nhưng lại bị giam cầm trong nền văn hóa trung cổ. Bọn họ lúc nhỏ có thể một tay cầm bánh tiêu một tay lon cola, trên người mặc lưu hành áo sơ mi kiểu Pháp, quần kaki, quần bò kiểu mốt nhưng lại vẫn bị nền văn hóa trói buộc, vẫn phải học những điều tương tự như lễ nghĩa, quân thần, phụ tử.

Những đứa trẻ thế hệ 80, lớn lên trong giai đoạn chuyển giao từ cũ sang mới, từ quốc nội sang toàn cầu nhưng lại vẫn bị kìm cặp bởi cha mẹ của họ, những người sinh ra từ khỏi lửa chiến tranh, luôn đề cao tinh thần quốc nội, văn hóa ngàn đời của đất nước Trung Hoa. Cho nên không chỉ với suy nghĩ, hành xử mà đối mặt với hôn nhân, bọn họ không muốn khuất phục trước sự sắp xếp về hôn nhân của cha mẹ hay qua mai mối mà dũng cảm theo đuổi tình yêu thực sự, nhưng thời điểm phải đối mặt với rủi ro tình cảm lại rất khó lựa chọn bởi vì lo lắng đến suy nghĩ của con cái mình.

Kết quả của sự đấu tranh tự do lựa chọn tình yêu thực sự có lúc tốt đẹp nhưng lại có lúc thất bại, bởi vì bất cứ một điều gì đó trong cuộc sống, không bao giờ thập toàn thập mỹ. Một khi đối đầu với hôn nhân thất bại, những người trẻ tuổi này thường không do dự mà lựa chọn chấm dứt hôn nhân nhưng đứa bé của họ sẽ thế nào đây?

Cho nên, thật ra thì bọn họ luôn mệt mỏi, bởi vì băn khoăn lo lắng nên cực kỳ mệt mỏi.

Quay lại câu chuyện của Lưu Yến Linh và Dương Lực. Bởi vì phát hiện sớm cho nên nhà cửa cùng tiền tiết kiệm của Lưu Yến Linh không bị Dương Lực cuỗm hết nhưng cuộc hôn nhân tưởng chừng như tốt đẹp đó cuối cùng cũng kết thúc trong tình trạng không hề tốt đẹp.

Lúc Chu Tô đang suy nghĩ là mọi chuyện cũng đã chuyển biến theo hướng tốt hơn lại phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đó là lọ thuốc của cô thường mang theo người không thấy đâu nữa.

Chắc chắn Chu Tô không vứt nó lung tung bởi vì đây là thứ trọng yếu, cô giúp việc cũng đã được lệnh là không bao giờ động vào ngăn kéo ở đầu giường ngủ. Như vậy khả năng duy nhất là Chung Ly đã cầm đi rồi. Mấy hôm trước, bệnh của Chu Tô lại tái phát lần nữa, Chung Ly sống chết gì cũng bắt cô đi kiểm tra khiến Chu Tô phải ôm chặt lấy cánh cửa, khóc đến chết đi sống lại mới có thể không ra khỏi nhà nhưng chắc chắn Chung Ly đã sinh lòng nghi ngờ rồi. Lúc đi ngang qua thấy Chu Tô đang uống thuốc Chung Ly còn hỏi đấy là thuốc gì khiến Chu Tô bất ngờ, lắp ba lắp bắp mãi mới nói là vitamin nhưng rõ ràng nét mặt Chung Ly thể hiện sự không tin tưởng.

Chu Tô thật sơ ý, đáng lẽ sự tình chuyển biến theo chiều hướng xấu như thế thì phải đem thuốc giấu đi mới đúng chứ.

Nhưng mà bây giờ vẫn không thể dễ dàng có kết luận gì, trước tiên cứ thử dò xét đã. Chung Ly hiện tại đang ở công ty nên Chu Tô định bụng gọi điện đến tán gẫu mấy câu, xem có thể thăm dò được chút thông tin nào không.

Nhưng bất ngờ là người nhận điện thoại lại là thư ký Trương, nói Tổng giám đốc đi ra ngoài.

Chu Tô chợt hoảng hốt, hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Ngài ấy nói là đi bệnh viện trung tâm."

Chu Tô run lên, nuốt nước miếng hỏi tiếp: "Vậy, có mang thứ gì theo, ví dụ như thuốc men gì đấy không?"

"Có ạ, giống như lúc đi trong tay cầm một lọ thuốc nhỏ nhưng không có nhãn hiệu gì."

Trái tim Chu Tô trầm xuống, nghĩ thầm, xong rồi, xong rồi. Chắc chắn Chung Ly cầm thuốc của cô đi thăm dò rồi.

Vội vã quẳng điện thoại, chạy nhanh ra ngoài. Nhưng lại suy nghĩ một chút, nếu đi thì có thể làm gì, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Gấp đến độ da đầu cũng đã tê rần, mồ hôi rịn cả ra trong lòng bàn tay, nghĩ thầm chẳng lẽ lần này thật sự bị lộ?

Đập đầu mấy cái vào tường rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại. Đúng rồi! Không phải Phương Đại Đồng bây giờ đang là bác sỹ tại bệnh viện trung tâm sao? Lần này cũng chỉ anh ta mới có thể giúp được thôi.

Nhanh chóng gọi điện thoại cho Phương Đại Đồng cầu cứu: "Phương Đại Đồng, hạnh phúc của quãng đời ngắn ngủi còn lại của tôi phải phụ thuộc vào anh rồi."

Phương Đại Đồng vui vẻ hỏi: "Ha ha, chẳng lẽ em suy nghĩ thông suốt rồi, muốn bỏ Chung Ly để đến với Phương thiếu anh đây?"

"Bỏ cái đầu anh! Anh mau nghĩ biện pháp giúp tôi. Chung Ly đã cầm lọ thuốc của tôi, hiện tại đến bệnh viện trung tâm làm hóa nghiệm thành phần thuốc rồi !"

Bình luận

Truyện đang đọc