BỎ LỠ NHỮNG NĂM THÁNG TƯƠI ĐẸP NHẤT CỦA EM

Chu Tô ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên: "Anh đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện?"

"Chu Tô, em đừng suốt ngày viện cớ này nọ để thoái thác, anh còn ở đây nên em đừng mong chuyện làm rùa rút đầu. Xem bộ dạng của em bây giờ xem, tiều tụy vì bệnh tật, trông chẳng khác gì người chết. Nhìn em như vậy tôi thấy ngứa mắt quá đi mất!”

“Phương Đại Đồng! Tại sao anh có thể...?"

"Thế nào không thể, tại sao không thể? Tại sao không thể nói với anh ta rằng em thực sự rất yêu anh ta, tại sao không thể nói mỗi ngày em đều điên cuồng thương nhớ anh ta? Chu Tô, không ai cản trở hai người, tại sao không thẳng thắn với nhau, không thử giải thoát cho bản thân mình cũng cho Chung Ly một cơ hội để lựa chọn? Làm sao em cứ khăng khăng mọi chuyện như em nghĩ là điều tốt nhất cho anh ta?"

Chu Tô không nói nữa chỉ cúi đầu mặc cho nước mắt tuôn rơi, lúc sau, cô dùng tay lau nước mắt ngẩng đầu, kiên nghị nói: "Đi, chúng ta đi sân bay."

Phương Đại Đồng thở dài một tiếng sau đó cười: "Nghĩ thông suốt rồi?"

Chu Tô trả lời: "Không phải thông suốt, là do tôi thật sự quá nhớ anh ấy…Cho nên muốn ích kỷ một lần."

Chu Tô dựa hẳn người vào lan can chỗ đón người, đưa mắt tìm kiếm, nói: "Lúc nào thì đến?"

"Hôm nay có hai chuyến bay từ Bắc Kinh tới, hai mươi phút nữa là chuyến bay đầu tiên đến đây. Anh nghĩ Chung Ly sẽ bay chuyến bay đó nên mới gọi em dậy đón."

"Ừ." Xem ra Chu Tô rất hồi hộp.

Phương Đại Đồng đỡ tay Chu Tô: "Em ra kia ngồi một chút đi, sức khỏe của em bây giờ rất yếu, không nên đứng lâu quá đâu."

"Không, tôi muốn đứng đây để nhìn thấy anh ấy sớm nhất." Bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, Chu Tô vuốt vuốt đầu tóc, quay sang phía Phương Đại Đồng nói: "Bây giờ có phải trông tôi rất xấu xí không?"

Phương Đại Đồng tức giận nói: "Bà cô à, bây giờ là lúc nào mà em còn hỏi như vậy, em cho rằng chuyện đẹp hay xấu quan trọng lắm ư?"

Chu Tô trừng mắt nhìn Phương Đại Đồng, không nói chuyện nữa.

Khó khăn lắm mới hết hai mươi phút, Chu Tô nở một nụ cười tiêu chuẩn, chăm chú nhìn vào dòng người đang tiến về phía này.

Mười, hai mươi, ba mươi, không có Chung Ly…Không có Chung Ly…Vẫn không có Chung Ly.

Tâm trạng Chu Tô từ đầu là mong chờ dần dần chuyển thành chán nản, Chu Tô hỏi Phương Đại Đồng: "Anh thực sự kể với anh ấy hết mọi chuyện rồi hả?"

Phương Đại Đồng buồn bực đáp: "Nói rõ ràng hết rồi."

Nhìn đến lúc không còn ai bước ra từ cửa nữa, Chu Tô nóng nảy bước đến chỗ mấy nhà sư có vẻ như là những người xuống cuối cùng hỏi: "Xin hỏi hành khách trên máy bay đã xuống hết rồi phải không?"

Mấy nhà sư có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Đúng, toàn bộ hành khách đã rời cabin rồi."

Nói xong, xoay người bước tới chỗ những người khác.

Chu Tô ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong miệng lẩm bẩm : "Không có, không có…"

Phương Đại Đồng nhìn sắc mặt Chu Tô giống như không còn chút máu, vội vàng chạy tới đỡ lấy vai cô: "Có thể là đang đi ra đấy, chúng ta cứ chờ ở đây một chút."

"Sẽ không, sẽ không…" Chu Tô lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt: "Anh ấy sẽ không tới, anh ấy hận tôi…Anh ấy hận tôi rồi!"

"Chu Tô, đừng nói như vậy. Có thể là ngày mai anh ta mới đến cũng nên."

"Phương Đại Đồng, anh không hiểu đâu. Nhất định là anh ấy hận tôi đến thấu xương. Anh ấy đã từng là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy nhưng đã cúi đầu cầu xin tôi ở lại rất nhiều lần nhưng luôn bị tôi từ chối một cách phũ phàng nên nhất định anh ấy rất hận tôi. Anh ấy đã thực sự tuyệt vọng, anh ấy không chịu tha thứ cho tôi, Phương Đại Đồng, tất cả đều xong rồi." Chu Tô nhào vào trong ngực của Phương Đại Đồng khóc đến nỗi không thở nổi, trong đầu của cô vẫn còn hy vọng anh không thực lòng nói ra câu kia: “Nguyền rủa cô đời này không còn có thể biết thế nào là hạnh phúc nữa”

Đã biết tất cả mọi chuyện nhưng chung Ly vẫn không đến có nghĩa là anh ấy đã quyết tâm cắt đứt với cô không phải sao? Là mặc dù cô sắp chết cũng không liên quan gì tới anh ấy nữa?

Nhưng mà, trước lúc chết Chu Tô thực sự muốn gặp lại anh ấy một lần, được nhìn thấy sống mũi cao thẳng cũng như ánh mắt kiên nghị nhưng lại mang theo một chút nhàn nhạt đau của anh. Nhưng mà,không thể. Anh hận cô, không muốn gặp cô. Cho đến chết, cũng không có cách nào gặp lại Chung Ly.

Phương Đại Đồng vỗ vai Chu Tô, thật lâu, thật lâu, muốn an ủi gì đó nhưng lại không nói được lời nào.

Hai người ngồi ở vòng xoay trả hành lý, một câu cũng không nói, cứ yên lặng ngồi như vậy.

Chu Tô cúi đầu ngẩn người nhìn xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng, bởi vì cô không dám nghĩ gì, cũng không có tâm trạng đâu mà nghĩ gì nữa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, mang sự đau thương cùng tuyệt vọng qua đi không để lại dấu vết.

Cho đến lúc Chu Tô mở miệng, giọng khàn khàn: “Về bệnh viện thôi, tôi mệt quá."

Phương Đại Đồng dìu Chu Tô đứng dậy, khoác thêm áo khoác ngoài lên người Chu Tô.

"Chu Tô." Âm thanh không lớn không nhỏ từ phía sau truyền đến: "Còn chưa đón được người đã đi đâu?"

Giọng nói này quá mức quen thuộc…Chu Tô sửng sốt thật lâu mới quay đầu lại.

Là anh, thật sự là Chung Ly đang đứng đó mỉm cười với một chiếc áo khoác màu xám tro, hai tay đút túi, bên cạnh là rương hành lý của mình. Chung Ly vừa cười vừa chăm chú nhìn Chu Tô, không nhúc nhích.

Chu Tô cắn môi, nước mắt trên khuôn mặt vừa mới lau không bây giờ lại rớt xuống, không thèm để ý đến đôi chân đã tê rần, nhanh chóng chạy đến nhào vào lồng ngực Chung Ly, ôm thật chặt, lệ ướt một mảnh: "Em còn tưởng rằng…Em còn nghĩ anh thật sự không chịu tha thứ cho em, em thật sự sợ cho đến lúc chết cũng không được nhìn mặt anh lần cuối."

Chung Ly dùng cằm cọ cọ lên mái tóc mềm mượt của Chu Tô, dịu dàng nói: "Xin lỗi, có chút chuyện nên bỏ lỡ chuyến bay đầu tiên, may mắn lắm mới mua được vé của chuyến thứ hai. Đừng khóc nữa, em khóc anh đau lòng lắm."

"Cũng chỉ tại anh…Chung Ly…Vì anh cả thôi. Em cứ nghĩ anh thật sự hận em đến mức không thèm quan tâm em sống hay chết nữa." Chu Tô dùng hết hơi sức toàn thân ôm chặt lấy Chung Ly, chỉ sợ một giây nữa anh sẽ biến mất không thấy tăm hơi nữa.

Chung Ly thở dài: "Cô bé ngốc, em quên rồi sao? Anh đã từng nói, đối với em, anh không hề có sức kháng cự. Làm sao có thể giận em đến nỗi không quan tâm đến sự sống chết của em. Chu Tô, kiếp này anh sẽ không rời khỏi em. Anh yêu em."

Ở phía xa, Phương Đại Đồng nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt, mỉm cười giống như trút được gánh nặng, cũng may, may mà mình đã gọi cho Chung Ly kể hết mọi chuyện, cũng may, tất cả không quá muộn.

Bình luận

Truyện đang đọc