BỒ TÁT SẼ PHÙ HỘ ANH


Bởi vì kỳ thi đại học kết thúc, cho nên số lượng người trẻ tuổi ở dưới chân núi Phong Sơn tăng lên rất nhiều.
Núi Phong Sơn là địa điểm tham quan nổi tiếng, thiết kế danh lam thắng cảnh rất chuyên nghiệp, từ cổng vào đến chỗ xe cáp đều có nhãn hiệu có tiếng.
 
Các bậc thang ở dưới chân núi cũng không quá dốc, nhóm người Lâm Bạch Du đều đi rất thoải mái.
Phương Vân Kỳ dẫn đầu, đi trước mấy bậc thang quay đầu lại nhìn xuống bọn họ, nói to: “Cảm giác leo xuống thế này, chín trăm chín mươi chín bậc cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Chu Mạt lên tiếng: “Nếu như cậu làm được, đương nhiên là có thể rồi.”
Hôm nay sức khỏe của Tần Bắc Bắc không tốt cho lắm, mới đi lên mấy bậc đã đổ mồ hôi, vừa đi vừa nói chuyện với Lâm Bạch Du, cho nên rơi lại ở phía sau.
Mà Tùy Khâm, thì đi ở cuối cùng.
Đi chậm hơn hai bậc so với vị trí của Lâm Bạch Du.
Ở đó có nhóm các ông cụ bà cụ đi du lịch theo đoàn, chống gậy đi lên núi, leo còn nhanh hơn bọn họ.
 
Lâm Bạch Du kéo tay Tần Bắc Bắc: “Đừng quan tâm tới bọn họ, bọn mình từ từ đi lên.”
Lòng bàn tay của Tần Bắc Bắc đổ mồ hôi: “Nhìn dáng vẻ Phương Vân Kỳ đắc ý kìa, chỉ có Tùy Khâm là tốt, hoàn toàn không kiêu ngạo chút nào.”
Lâm Bạch Du quay đầu lại.
Tùy Khâm đứng ở bậc thang bên dưới cô, khẽ hỏi: “Mệt rồi sao?”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không có.”
Anh rõ ràng có thể giống như Phương Vân Kỳ, giống Tề Thống, giống tất cả những người khách du lịch đến leo núi kia, có thể leo lên phía trên một cách dễ dàng, nhưng anh lại đi phía sau lưng cô.
Tùy Khâm hỏi: “Có khát không?”
Trước khi xuất phát, Liễu Phương đã chuẩn bị cho hai người họ một bình nước nhỏ, bình nước ấy suốt cả quãng đường đều được anh cầm trên tay, bình nước dễ thương rất không hợp với khí chất lạnh lùng của anh.
Lâm Bạch Du vốn dĩ không thấy khát, nhưng anh vừa hỏi, cô đã thấy khát rồi, cho nên cô ngoan ngoãn ừm một tiếng: “Có hơi hơi.”
Cô nhận lấy bình nước từ trong tay anh uống lấy hai ngụm nước.
Sau đó cô hỏi Tần Bắc Bắc: “Cậu muốn uống không?”
Tần Bắc Bắc uống một ngụm, mím cánh môi có hơi tái nhợt đã được nước làm dịu lại: “Tùy Khâm, cậu cũng quá chu đáo rồi đó.”
Sau đó cô ấy xoay người lại, nói nhỏ bên tai Lâm Bạch Du.
“Trước đây tớ lại không biết Tùy Khâm là người chu đáo như vậy, các bạn học nữ trong trường học cũng không biết đâu.”
“Tinh Tinh, chắc chắn cậu là ngoại lệ của cậu ấy.”
Lâm Bạch Du cũng không quay đầu lại nữa, nhưng cô biết, chắc chắn anh đang nhìn mình.
“Tớ muốn cả đời được ngắm nhìn một vì sao.”
Đây là lời tâm tình dễ nghe nhất mà cô từng nghe được.
Cũng là bí mật giữa cô và Tùy Khâm.

Lần đầu tiên  Lâm Bạch Du thấy mừng thầm trong lòng, lúc trước bố mẹ đặt tên cho cô như vậy, cũng đã đặt cho cô nhũ danh Tinh Tinh này.
Giấc mơ của Tùy Khâm nhất định sẽ thực hiện được.
Không chỉ là anh, mà còn có chính bản thân cô, còn có Tần Bắc Bắc, còn có bọn họ, giấc mơ của tất cả mọi người đều sẽ thực hiện được.
Bởi vì Tần Bắc Bắc đi vài bước lại nghỉ ngơi một lần, cho nên hành trình của bọn họ là chậm nhất ở núi Phong Sơn, Phương Vân Kỳ lên đến đầu tiên, rồi lại đi xuống.
Cậu ấy hỏi: “Haiz, có cần ông đây cõng cậu lên không?”
Tần Bắc Bắc trợn mắt: “Tôi sợ cậu ném tôi xuống mất.”
Phương Vân Kỳ vội nói: “Tôi đâu phải người như vậy.”
Tần Bắc Bắc phì cười: “Cậu không phải cố ý, nhưng mà cõng người khi leo núi thế này, tôi không dám trèo lên lưng cậu đâu, quá nguy hiểm.”
Phương Vân Kỳ gãi đầu, không biết làm thế nào mới có thể khiến cô ấy thoải mái dễ chịu hơn, chỉ có thể nhìn cô ấy kéo tay Lâm Bạch Du tiếp tục đi lên, còn mình thì đi cùng với Tùy Khâm.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cậu ấy tìm chuyện để nói: “A Khâm, cậu muốn cầu nguyện điều gì?”
Tùy Khâm thản nhiên, đến lông mày cũng không nhúc nhích: “Cầu phúc.”
Mắt thấy Tần Bắc Bắc và Lâm Bạch Du đã đi cách bọn họ năm sáu bậc thang, Phương Vân Kỳ nói: “Ai cũng nói linh, vậy thì tôi phải cầu nguyện nhiều hơn một điều mới được.”
“Cầu cho phát tài, cầu nhân duyên.”
Cậu ấy lại nói: “Miễn cưỡng cầu nguyện một điều cho Tần Bắc Bắc vậy.”
Nhiều người cầu nguyện, vậy thì cơ hội Bồ Tát nghe thấy cũng cao hơn, cơ hội thành hiện thực cũng sẽ càng lớn hơn.
Mãi cho đến giữa trưa, mọi người mới đến một nơi bằng phẳng, lúc này mặt trời cũng đứng bóng treo lơ lửng giữa trời, thời tiết vô cùng nóng.
Có một vài người bán hàng rong bày bán đồ ăn, có lẽ là điểm tham quan này có hạn chế, cho nên giá cả ở nơi này cũng không quá đắt.
Phương Vân Kỳ chọn cho mình một vài món, liếc mắt thấy Tần Bắc Bắc ngồi ở đối diện, dùng tay quạt gió, sau đó đã gọi vài món dễ tiêu.
Lúc đồ ăn chưa lên đến, Tần Bắc Bắc nhìn thấy món cơm rang trứng ở bàn bên cạnh, nói: “Một phần lớn thế, chắc chắn tôi không ăn hết nổi.”
“Ăn không hết thì đưa qua tôi!” Phương Vân Kỳ nói.
Nhưng trên thực tế thì Tần Bắc Bắc ăn được hơn nửa phần, nhiều hơn rất nhiều so với lượng thức ăn hằng ngày của cô ấy, sau đó còn đặc biệt chụp ảnh lại gửi cho bố Tần xem.
Bố Tần vẫn luôn ở dưới chân núi chưa rời đi.
Ông ấy sợ lỡ như mình rời đi rồi, con gái mà có chỗ nào không khỏe, nếu như ông ấy chạy tới không kịp thì sẽ hối hận cả đời.
Nhìn thấy con gái chụp ảnh cùng đĩa thức ăn, bố Tần cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhân lúc Phương Vân Kỳ và Tề Thống thu hút tầm mắt của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du len lén múc mấy thìa lớn bỏ vào trong phần ăn của anh.
Đúng lúc bị anh bắt gặp.
Lâm Bạch Du không hề hoảng hốt chút nào: “Tớ không ăn hết nổi.”
Chu Mạt ở đối diện lặng lẽ nuốt xuống phần cơm của mình, cô ấy không hiểu nổi cái hành động cậu cho tôi tôi cho cậu này, thật quá nhàm chán!

Trên núi gió nhẹ hiu hiu, thổi đến trái tim của bọn họ.
Buổi chiều, mọi người lại tiếp tục lên núi.
Sau khi Tần Bắc Bắc đi được mười mấy bậc thang, đột nhiên trước mắt cô ấy tối sầm lại, cô ấy không muốn kéo mọi người tụt về phía sau, cũng không muốn khiến cho ấn tượng về chuyến đi này trở nên khó chịu.
Phương Vân Kỳ không nhìn thêm được nữa: “Cậu đang tìm đường chết hả?”
Tần Bắc Bắc phản bác: “Cậu mới tìm đường chết.”
Phương Vân Kỳ hừ một tiếng rồi nói: “Tôi đã nói muốn cõng cậu, cậu còn không chịu!”
Cậu ấy nhìn thấy người khiêng kiệu đang nâng chiếc kiệu ở trên bậc thang, ánh mắt bỗng sáng lên, cậu ấy hô to: “Ở đây! Ở đây! Chúng tôi muốn ngồi kiệu!”
Bởi vì núi Phong Sơn quá cao, cho nên theo lẽ thường sinh ra sự tồn tại của những người khiêng kiệu.
Phương Vân Kỳ thương lượng vài ba câu về giá cả với người khiêng kiệu, sau đó quay đầu lại nói: “Chúng ta không ngồi, bọn họ sẽ không thu được tiền, biết vậy đi, đừng có suy nghĩ quá nhiều.”
Tần Bắc Bắc bị Phương Vân Kỳ ép ngồi xuống kiệu, lúc được người khiêng kiệu nâng mình lên, các bậc thang chung quanh bất chợt bay lên cao, cô ấy vừa quay đầu lại đã sợ đến mặt mũi tái nhợt, nắm chặt lấy tay cầm.
“Phương Vân Kỳ, cậu đợi đó!”
Phương Vân Kỳ hết sức vui vẻ, còn chọc cô ấy: “Sao mà cậu lại nhát gan như vậy chứ?”
Tần Bắc Bắc muốn đánh cậu ấy, nhưng lại không dám buông tay ra khỏi tay cầm.
Lâm Bạch Du mỉm cười, cứ như vậy, bọn họ cứ từng bước một đi lên núi, mà Tần Bắc Bắc cũng được nâng đi lên.
Lúc gần tối, họ đã tới được chỗ xe cáp.
Vốn dĩ dựa vào tốc độ bình thường, phải là lúc ba giờ họ đã có thể đến rồi, nhưng bọn họ lại muộn đến hai tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Bên trong bên ngoài xe cáp có người đi ra lại có người đi vào.
Lúc bọn họ đi từ bậc thang đến đài cao, có ba nhà sư trên người mặc áo cà sa từ trên bậc thang trên núi đi xuống núi và đi ngang qua bên người bọn họ.
Lần đầu tiên Lâm Bạch Du nhìn thấy cho nên bị thu hút ánh mắt nhìn vào họ.
Mà khi các nhà sư nhìn thấy nốt ruồi son đẹp đẽ ở giữa đôi chân mày của cô gái trẻ, tất cả trong chớp mắt cũng dừng lại, để lộ ra ánh mắt hiền lành.
Lâm Bạch Du có hơi ngạc nhiên, cũng mỉm cười đáp lại.
Chu Mạt hụt hẫng nói: “Các vị ấy vừa cười với cậu đó, haiz, tớ đến chùa Huệ Ninh nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế này.”
Lâm Bạch Du nghĩ ngợi một lúc: “Có thể là vì tớ đang nhìn họ.”
Cô xoay người lại nhìn về hướng Tùy Khâm, chàng thiếu niên đang ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo xe cáp, một mạch hướng về phía trước, nhìn về phía chùa Huệ Ninh chưa từng đến kia.
“A Khâm, cậu đang nhìn gì thế?” Lâm Bạch Du gọi anh.
“Không có gì.” Tùy Khâm thu lại tầm mắt.
Anh chỉ là cảm thấy giống như mình từng đến nơi này, nhưng trong ký ức thì chưa từng đến đây, có lẽ đó là ảo giác.
Nhà nghỉ mà Chu Mạt đã đặt trước nằm ở phía trước, mọi người bôn ba suốt dọc đường nên đều đã đói rồi, lập tức đi thẳng vào một quán nhỏ, chuẩn bị ăn một bữa no nê trước.
Nơi này cũng có đủ loại sạp hàng bày bán chuỗi hạt châu và các mặt dây chuyền hình Phật, nhưng Chu Mạt đã ngăn họ lại, bởi vì những thứ ở đây đều là hàng được mua lại từ trong các trung tâm thương mại nhỏ.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người đi về nhà nghỉ.
Nhà nghỉ trên núi không nhiều, chỉ có hai căn, mà nhà nghỉ Chu Mạt đã đặt là căn cách xe cáp gần nhất, từ cửa sổ của ngôi nhà có thể nhìn thấy được đỉnh núi.
Các cô gái ở một phòng, các chàng trai ở một phòng khác.
Bởi vì đã quá mệt, Lâm Bạch Du cũng không có suy nghĩ đi đùa giỡn, mà chỉ rửa mặt đơn giản rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời ban chiều bên ngoài cửa sổ vô cùng đẹp, tiếng chuông chùa trên ngọn núi vang đến, một tiếng rồi lại một tiếng nặng nề vang lên, vang vọng lên trong núi.
Chu Mặt nằm dài trên giường, nói: “Chùa Huệ Ninh đánh chuông rồi.”
Tần Bắc Bắc hỏi: “Sao không phải là sáng sớm đánh chuông? Tớ nghe nói là chuông sớm trống chiều, đây là lần đầu tiên tớ biết buổi tối cũng sẽ đánh chuông.”
Chu Mạt nhìn thấy Lâm Bạch Du đã nhắm mắt nghỉ ngơi, lập tức nhỏ giọng giải thích với cô ấy chùa Huệ Ninh sẽ đánh chuông vào lúc sáng sớm và chiều tối.
Căn nhà gỗ không cách âm, những lời nói chuyện nhỏ nhẹ, hòa cùng với tiếng gió trong núi, tiếng chuông tạo nên một khúc hát ru.
Lâm Bạch Du cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cô cũng mơ thấy Tùy Khâm đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện lại kia.
Trong mơ, Lâm Bạch Du trở về nhà họ Lâm, Tùy Khâm bị đưa đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô lại bị cả một nhà Lâm Hữu Chí khống chế, không nhìn thấy, cũng không có cách nào cầu cứu.
Cô chết vào đêm trước khi được cởi bỏ băng gạc trên mắt xuống, còn chưa kịp nhìn thế giới bên ngoài lần nào nữa, còn chưa kịp đi tìm Tùy Khâm, chưa kịp đợi đến lúc anh được phán vô tội thả ra ngoài.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Còn chưa kịp để cho Tùy Khâm biết được, ngày mai là cô có thể nhìn thấy ánh sáng rồi.
Các phương tiện truyền thông bên ngoài tuyên bố trắng trợn, người ngoài nói cô vô phước, sẽ không có một Tùy Khâm nào nữa từ trên trời giáng xuống để cứu cô rời đi.
Trong mơ, là những bậc thềm đá không nhìn thấy được điểm cuối.
Tùy Khâm đứng ở chân núi, đứng trước các bậc thang.
Lâm Bạch Du không nhìn thấy được dáng vẻ của người đàn ông, nhưng cô biết đó là ai, thì ra chàng thiếu niên lãnh đạm trưởng thành rồi sẽ trở nên cao lớn rắn rỏi như thế này.
Trong cõi mộng mờ nhạt, người đàn ông nhấc chân đi lên núi.
Trong sương mù sáng sớm dày đặc, sương sớm có hơi ẩm ướt, Lâm Bạch Du nhìn thấy anh quay lưng về phía mình, đi lên ba bậc thang, sau đó lại quỳ xuống, dập đầu trên thềm đá.
Đứng dậy, tiếp tục đi lên, rồi lại dập đầu.
Mỗi ba bước lại dập đầu một lần, đều đặn không có ngoại lệ.
Từ lúc màu trời lờ mờ đến khi ánh mặt trời sáng rực, Tùy Khâm chưa từng dừng lại, giống như trong trời đất này chỉ có một mình anh, mỗi một cái dập đầu đều thành kính đến tột cùng.
Lâm Bạch Du không nghe thấy âm thanh, nhưng lại cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu,
Chắc chắn là anh rất đau.
Rốt cuộc là anh muốn cầu khấn điều gì, tại sao phải thành kính như vậy, là bởi vì làm thế này mới có thể đạt được ý nguyện hay sao?
Từ sáng sớm cho đến đêm khuya.
Chín trăm chín mươi chín bậc thang, ba trăm ba mươi ba cái dập đầu.
Trên trán anh, máu vừa khô lại chảy ra máu mới, trên bậc thang cũng để lại vết tích.
Tùy Khâm từng bước đi lên tới đỉnh núi, sống lưng anh thẳng tắp, cũng chưa từng dừng lại, chùa Huệ Ninh cuối cùng đã xuất hiện ra ở trước mắt anh.
Những cành cây xanh um tươi tốt xuyên qua mái ngói ở chùa Huệ Ninh, nhô ra khỏi bức tường bên ngoài, tiếng chuông chùa sáng sớm cuối cùng cũng được nhà sư khua vang.
Một tiếng rồi lại một tiếng vang lên.

Tùy Khâm bước lên bậc thang cuối cùng, quỳ gối bên ngoài ngôi chùa Huệ Ninh tĩnh mịch yên bình, ở trên núi, anh giống như  một hạt bồ đề nhỏ bé.
Lâm Bạch Du đuổi theo anh đi vào trong chùa Huệ Ninh.
Sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng bên trong chùa Huệ Ninh, Tùy Khâm thành kính cầm ba nén hương quỳ trên tấm đệm cối, quỳ lạy trước tượng phật Bồ Tát bên trên, hai tay chắp tay trước ngực.
“Đệ tử Tùy Khâm, theo lòng mình mà đến, con xin dâng ba nén hương thành kính, mong những điều con cầu xin đều có thể đạt như ý nguyện.”
“Nguyện cầu thứ nhất, kiếp này mong vợ của con được thanh thản.”
“Nguyện cầu thứ hai, mong kiếp sau có thể gặp lại vợ của con.”
“Nguyện cầu thứ ba, ước mong Bồ Tát phù hộ cho vợ của con, đời đời kiếp kiếp đều không tai họa không bệnh tật, tất cả những gian khổ cứ để một mình con nhận lấy.”
Phía trên đài hoa sen, Bồ Tát mặt mày hiền hậu, mỉm cười, thương xót cho những tín đồ bên dưới.
Lâm Bạch Du nghe thấy lời ước nguyện của Tùy Khâm với Bồ Tát, nhưng mỗi lần cô muốn chạm vào anh, thì đều sẽ đi xuyên qua cơ thể anh.
Cô không còn là một sự tồn tại thật sự nữa, mà là một linh hồn đi theo Tùy Khâm đến chùa Huệ Ninh.
Rõ ràng không nghe thấy rõ Tùy Khâm nói “vợ của con” là ai, nhưng khuôn mặt Lâm Bạch Du đã đầm đìa nước mắt, cô quỳ xuống ở trước mặt anh, đối mặt với anh.
Tùy Khâm cũng không ngờ tới, lần gặp nhau cuối cùng đó chính là sinh tử cách biệt, vĩnh viễn không gặp lại nữa.
Anh không nhìn thấy được cô, cũng không biết cô ở đây, chỉ một lòng thành kính vì vợ của anh Lâm Bạch Du mà cầu nguyện với Bồ Tát.
Đời đời kiếp kiếp, không tai họa không bệnh tật, tất cả mọi đau khổ cứ để anh gánh chịu.
Lâm Bạch Du bất giác nhận ra, đây không phải là nguyên nhân thật sự mà những vết thương đau ốm trên cơ thể mình đều chuyển sang trên người Tùy Khâm đó chứ?
Là mơ, hay là đời này kiếp trước đây?
Lâm Bạch Du há miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, cô nhìn về hướng người đàn ông đang nhắm nghiền mắt lại kia, làn nước lờ mờ phản chiếu gương mặt của anh.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Hết thảy mọi thứ thuộc về cô đều vì anh mà thay đổi.
Bồ Tát đã thực hiện nguyện vọng của anh rồi.
Lâm Bạch Du chậm rãi ghé sát trước mặt Tùy Khâm đang quỳ gối trên tấm đệm cối, trên trán anh là vết máu mới, đọng lại thành vệt máu khô rồi lại nứt ra.
Cô biết linh hồn của mình không chạm được anh, nhưng vẫn chạm trán mình vào vầng trán của Tùy Khâm.
“Keng!”
Tiếng chuông chùa Huệ Ninh vang lên.
Lâm Bạch Du từ trong mơ tỉnh dậy, cô vô cùng khổ sở, từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt lờ mờ hơi nước nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc cảnh núi non bên ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng rồi.
Một tòa núi cổ ngàn năm ẩn mình trong mây mù, tiếng chuông chùa như có như không, tiếng phạn vang lên réo rắt.
Cô dường như đã mơ thấy mình của kiếp trước...
Rất lâu trước kia, Tùy Khâm đã từng đến chùa Huệ Ninh.
Mỗi một cái dập đầu của anh, đều là vì cầu nguyện cho vợ của anh.
“Cầu mong em cả đời bình an, ngay cả khi thế giới ngoài kia có bị đảo ngược.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc