BỒI THƯỜNG HÔN NHÂN


“…… Không phải!” Chu Gia Càng ngữ khí đạm mạc lại bất đắc dĩ, bị cấp dưới nhìn đến loại tình huống này, hơn nữa lại là cấp dưới siêu cấp nhiều chuyện, không biết giữ mồm giữ miệng.
“Vậy quần áo của anh…. Là bị tiểu sư muội lột sao?”
“Không phải!” Chu Gia Càng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chẳng lẽ anh tự cởi? Giám đốc, em không thể không nhắc nhở anh, tiểu sư muội đã bị anh dọa chạy, phỏng chừng cho rằng anh là cuồng khỏa thân.”
Cuồng khỏa thân…… Cuồng khỏa thân……

Nhớ tới lời Trịnh Dật nói, Chu Gia Càng cảm thấy cổ bực bội trong ngực lại nổi lên, cái cảm giác này đã quanh quẩn trong ngực anh một tháng. Anh thập phần không nghĩ thừa nhận mình là cuồng khỏa thân, nhưng một tháng qua, áp suất thấp trong phòng làm anh rất buồn bực.
Có đôi khi anh nhịn không được muốn giải thích với Lộ Dao một chút, nhưng Lộ Dao mỗi lần nhìn thấy anh, ánh mắt liền hoảng sợ, lấy cớ chạy mất, một tháng đi qua, hai người lại về với quan hệ sư đồ không mặn không nhạt.
Bất quá, Chu Gia Càng không gặp quá nhiều khó khăn với tình huống này, Lộ Dao vẫn chăm chỉ nghiêm túc giống như trước kia, nhiệm vụ của anh là chỉ bảo cô đến nỗi anh cảm thấy bực bội là vì bị người ta hiểu lầm.

Thế nhưng bị nói thành cuồng khỏa thân, Chu tổng ngạo kiều thật sự là không thể tiếp thu!
 
Hôm nay Lộ Dao ăn mặc thục nữ như vậy, đi trong công ty, gặp đồng nghiệp quen biết, người ta đều khen một hai câu, quan hệ tốt hơn một chút thì còn kêu cô sau này mặc váy nhiều một chút, rất xinh đẹp.
Trình Tử Xuân là một trong số đó, anh không tiếc lời khen cô: “Em hôm nay rất xinh đẹp.”
Lộ Dao đối với lời khen của anh chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Cảm ơn.”
Thái độ của cô rất bình thường, nhưng Trình Tử Xuân lại có chút mất mát, anh rất ít ăn hành trước mặt con gái, cũng rất ít khen cô gái nào, anh không biết mình đã bao lâu không theo đuổi ai rồi, lần cuối cùng chắc là lúc học đại học thì phải!
Rất nhiều đàn ông khi còn trẻ đặt sự nghiệp lên trên phụ nữ, Trình Tử Xuân chính là loại đàn ông này, liều mạng vài năm, hiện tại nghiễm nhiên trở thành người có sự nghiệp thành công, nhà xe tiền của đều có, hiện tại chỉ thiếu duy nhất một người phụ nữ.
Trình Tử Xuân đã biết quan hệ hiện tại của Lộ Dao và Chu Gia Càng, hai người chỉ là quan hệ sư đồ bình thường, nhưng anh nhìn ra, Lộ Dao thích Chu Gia Càng, anh cũng nghe nói sự tình Chu Gia Càng xả thân cứu Lộ Dao, anh cho rằng Lộ Dao chỉ là động tâm nhất thời mà thôi.
Chỉ là một tháng qua liên tục ăn hành, tâm tình Trịnh Tử Xuân rất thấp, nhìn Lộ Dao cầm tách trà đi về phòng giám đốc, không khỏi hoài nghi chính mình, anh đi đến trước mặt Trịnh Dật, nghiêm túc hỏi: “Tôi có đẹp trai không?”
“Đẹp! Kiến trúc sư đẹp trai nhất công ty chúng là tất nhiên là anh rồi.” Trịnh Dật rất nghiêm túc trả lời,
“Vậy so với Chu Gia Càng thì sao?”
“Cái này…..” Trịnh Dật khó xử nói: “Nhân viên chúng ta có thể không so với ông chủ được không?”

Vậy là kém hơn rồi? Trình Tử Xuân quả nhiên chịu đả kích.
“Cái kia, Trình ca, tuy rằng giám đốc đẹp hơn anh một chhuts, nhưng mị lực của anh cũng rất lớn nha.” Trịnh Dật vỗ vai Trình Tử Xuân an ủi.
“Vậy nếu tôi và Chu Gia Càng đồng thời theo đuổi Lộ Dao, cậu cảm thấy ai sẽ thành công?”
“Anh muốn theo đuổi tiểu sư muội của em?” Trịnh Dật kinh ngạc không thôi, gia hỏa này giấu kỹ như vậy!
“Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi!”

Trịnh Dật lại khó xử, từ lần trước nhìn thấy bộ mặt yêu nghiệt của giám đốc, anh không bao giờ tin tưởng vẻ ngoài đứng đắn của Chu Gia Càng nữa, tóm lại là cảm thấy anh là kiểu người nếu không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì khiến người ta phải há hốc mồm.
Trịnh Dật nhìn ánh mắt chờ mong của Trình Tử Xuân, nhược nhược nói: “Cái này….. Chúng ta có thể không so sánh với ông chủ được không?”
“…..”
Trình Tử Xuân yên lặng quay về văn phòng chữa thương.
Trịnh Dật yên lặng mỉm cười, nếu Chu Gia Càng và Trình Tử Xuân đồng thời theo đuổi Lộ Dao, anh khẳng định sẽ ủng hộ sư đồ luyến, sư đồ luyến nhiều cái để hóng hớt nha!
Nghe nói tiểu sư muội hôm nay mặc váy, Trịnh Dật cầm lấy văn kiện trên bàn, cười cười hướng phòng giám đốc mà đi.
Gần đây không khí phòng giám đốc có chút không thích hợp, quá lạnh, mỗi lần Trịnh Dật đi vào đều cảm thấy rét run, cho nên gần đây chỉ cần không có việc gì thì anh sẽ cố tránh đến văn phòng này, lần trước bị anh nhìn thấy việc kia xong, anh vẫn luôn cho rằng là Chu Gia Càng đùa giỡn Lộ Dao, tuy rằng đương sự chết sống không thừa nhận.
 
Trịnh Dật vừa đi tiến văn phòng, liền khoa trương kinh hô: “Oa! Tiểu sư muội hôm nay em mặc váy sao? Rất đẹp nha!”
Lộ Dao 囧 : “Cũng được….”
“Cái gì mà cũng được, thật sự xinh đẹp, giám đốc, anh nói xem có phải rất đẹp hay không?”
“….”
“…”
Lộ Dao và Chu Gia Càng đồng thời im lặng, Lộ Dao khẩn trương chờ mong Chu Gia Càng trả lời, quay đầu nhìn về phía anh, nhưng rất nhanh liền rời đi, bởi vì tầm mắt Chu Gia Càng cũng vừa vặn dừng trên người cô.
“Trịnh Dật, cậu đến phòng tôi chắc không phải là chỉ để nói chuyện phiếm đi?” Chu Gia Càng nhàn nhạt dời mắt từ cẳng chân cân xứng tinh tế của Lộ Dao đi.
Trịnh Dật ở trong lòng phỉ báng: giám đốc, anh rất nhàm chán!
Lộ Dao: Quả nhiên mình không đủ tư cách dùng mỹ nhân kế rồi.
 

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phiên ngoại thứ hai
Lộ Dao hỏi: “Lần đó sư huynh hỏi anh, em có xinh đẹp hay không, vì sao anh không trả lời?”
Người nào đó im lặng.
Lộ Dao nóng máu, xoay một cái đè lên người ai đó: “Nói nha nói nha! Có phải hay không thật sự cảm thấy không xinh đẹp.”
Người nào đó ngạo kiều rốt cuộc mở miệng: “Không phải.”
Lộ Dao: “Anh gạt người, anh lúc ấy không thèm nhìn em!”
Đối với việc Lộ Dao nhào vào ngực mình, người nào đó thập phần hưởng thụ, tay bắt đầu không thành thật, một bên chiếm tiện nghi một bên nói: “ Hình ảnh kia quá đẹp, anh sợ cầm lòng không được.”
Lộ Dao: “……”
—————————————————————————————————————————————
Đêm nay đăng chậm, ngại quá, cho cái tiểu phiên ngoại lên sàn nè ~\(≧▽≦)/~ clap clap clap
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc