BỒI THƯỜNG HÔN NHÂN


“Còn có……” Lộ Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Em về sau…… Không thích anh, cũng sẽ không quấn lấy anh nữa, em chúc anh hạnh phúc………”
Chu Gia Càng kinh ngạc nhìn cô, đối phương cúi đầu, anh im lặng hồi lâu, bế thùng giấy cô đặt trên đất: “Anh đưa em qua bên kia.”
Lộ Dao nhìn anh ôm thùng giấy trầm ổn đi ra ngoài, nhìn thân hình cao lớn đĩnh bạt trong bộ tây trang màu đen, lần động tâm đầu tiên của cô kết thúc. Nhưng cô không hối hận, thế gian nhiều người như vậy, không phải cô thích ai, thì nhất định phải nhận được hồi đáp của người đó, cô không tin cái gì gọi là môn đăng hộ đối, không tin cái gì gọi là có thích hợp hay không.
Cô còn trẻ, tư tưởng cũng thiên chân đơn giản. Cô tin tưởng tình yêu rất giản đơn, chỉ cần hai người yêu nhau, thì chính là tình yêu.
Nếu Chu Gia Càng vẫn luôn nói bọn họ không thích hợp, nếu anh nói không thích cô….. “Nếu” nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ là Lộ Dao tự thôi miên bản thân mà thôi. Cô thừa nhận, tối hôm qua chứng kiến một màn đau đớn kia, cũng khiến cô tỉnh táo lại, cô chưa từng suy xét qua, cô quấn lấy anh như vậy, thậm chí đi theo anh đến xem mắt, có phải làm anh bối rối, có phải làm anh cảm thấy phiền chán……
 

 
Nếu không phải tối hôm qua tận mắt nhìn thấy, cô cũng không biết thì ra Chu Gia Càng cũng hay cười như vậy, mà cô gái ngồi đối diện, thoạt nhìn rất xứng đối với anh.
Lộ Dao im lặng đi theo Chu Gia Càng, sắp đến giờ làm việc, một đám người từ thang máy tràn ra, người qua kẻ lại. Thấy giám đốc Chu ôm thùng giấy, không ít nhân viên nam đi lên tiếp nhận, Chu Gia Càng đều từ chối.
Mọi người đều tò mò nhìn Lộ Dao phía sau anh, giám đốc Chu mặt đen thui, Lộ Dao cúi đầu đi theo, giống như làm sai chuyện gì đó. Không phải nói giám đốc Chu rất tốt với đồ đệ này sao, bây giờ là tình huống gì đây?
Trịnh Dật vừa mới tiến vào, liền thấy được một màn này, tăng thanh âm lên: “Tiểu sư muội, các người muốn đi đâu vậy?”

Lộ Dao ngẩng đầu, thấy Trịnh Dật xoa xoa tay đi tới, cô cười gượng gạo: “Em đi đến tổ thiết kế nội thất, về sau làm ở bên kia luôn.”
“A? Không phải nói tháng sau mới đi sao?” Trịnh Dật nói xong câu đó, theo bản năng nhìn về phía Chu Gia Càng đang đến gần, xét thấy đối phương mặt càng ngày càng đen, ánh mắt quá lạnh, anh chạy nhanh ra sau, đi song song cùng Lộ Dao.
“Hôm nay đã 24 rồi, cũng còn có mấy ngày nữa thôi, đi qua sớm một chút để làm quen!” Lộ Dao cúi đầu, thanh âm không cao không thấp.
 
Nhưng Chu Gia Càng phía trước nghe không xót một chữ, Lộ Dao quyết định quá đột nhiên, nếu chỉ kém mấy ngày nữa, vậy vì sao hôm nay phải đi? Anh có nghi vấn, nhưng hiện tại anh quan tâm nhất không phải vấn đề này, anh muốn hỏi nhất chính là, cô vì sao đột nhiên nói không thích anh, còn nói về sau sẽ không quấn lấy anh nữa…..
Tâm tình của Chu Gia Càng bây giờ trở nên cáu kỉnh hơn bao giờ hết, còn ẩn ẩn có cảm giác mất mát, đêm qua, lúc cùng anh ra ngoài còn tốt đẹp. Anh nỗ lực nhớ lại chuyện lúc tối, hình như anh cũng đâu làm việc gì quá đáng?
 
Anh đi phía trước, Lộ Dao cùng Trịnh Dật theo sau, Trịnh Dật nhiều chuyện, vẫn luôn thao thao bất tuyệt. Nhưng hôm nay Lộ Dao rất ít nói, còn có chút thất thần, anh hỏi mấy vấn đề, cũng chưa tra ra nguyên cớ là gì.
Cuối cùng, giọng nói lạnh lùng của Chu Gia Càng từ phía trước truyền đến: “Trịnh Dật, cậu rảnh lắm sao?”
“Không có không có…… Bây giờ em có việc gấp phải đi.” Trịnh Dật nói xong liền chuồn mất dạng.
Đến tổ thiết kế nội thất, Chu Gia Càng đặt đồ của Lộ Dao xuống, tổ trưởng Trương thấy đích thân giám đốc đại giá quang lâm, vội vàng tiếp đón: “Giám đốc, xin hỏi anh có chuyện gì muốn dặn dò sao?:
“Ừm, lần trước nói với anh rồi, đồ đệ Lộ Dao của tôi chuyển đến đây, anh sắp xếp chút đi.”
“Được được được……. Tôi lập tức sắp xếp.” Rõ ràng lần trước nói là tháng 12 mà! Tuy rằng có thắc mắc, nhưng làm cấp dưới, sếp quyết định thế nào thì chấp hành thế nấy.
 

 
Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao nãy giờ vẫn im lặng, nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Lộ Dao, về sau có chuyện gì, trực tiếp đến văn phòng tìm anh.”
Lời này nghe vào tai, chính là cho Lộ Dao một loại đặc quyền, đừng nói đến việc Lộ Dao còn chưa trở thành nhân viên chính thức của tổ thiết kế, ngay cả thiết kế sư chính thức cũng rất ít có cơ hội nói chuyện với giám đốc, mọi vấn đề giao thiệp đều là tổ trưởng ra mặt.
Lộ Dao vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, cảm ơn giám đốc chuyển đồ sang đây giúp em.”
Chu Gia Càng nhíu mày, giám đốc? Vừa mới mới nói sẽ không thích anh, bây giờ, ngay cả sư phụ cũng không gọi?  Thật là…… Tiểu bạch nhãn lang!
Mới sáng sớm Chu Gia Càng đã nghẹn uất, sắc mặt âm trầm, làm người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, bát quái thường ngày đều nuốt trở lại vào bụng.
Lúc Trịnh Dật rời khỏi phòng giám đốc, đi ngang qua bàn làm việc của Lộ Dao, đột nhiên xoay người hỏi một câu: “Giám đốc, bàn này của tiểu sư muội, có cần em chuyển ra ngoài không?”

“Không cần!” Chu Gia Càng chỉ nhìn thoáng qua, nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Trịnh Dật bị ăn bơ, ngượng ngùng đi ra ngoài, giám đốc chú ý nhất là bài trí, bây giờ tiểu sư muội không có ở đây, bàn trống này đặt trong văn phòng, nhìn trái ngó phải thế nào cũng thấy dư thừa….
Tâm tình có chút bực bội, Chu Gia Càng kéo ngăn bàn tìm hộp thuốc lá, anh không nghiện thuốc, chỉ ngẫu nhiên mới đốt một cây, giờ đi làm càng ít hút hơn.
Anh dựa vào lưng ghế, nhả khói, nhớ đến Lộ Dao, vẫn nghĩ không ra, lúc này, điện thoại vang lên, nhìn màn hình, chỉ cảm thấy càng đau đầu, trực tiếp ném điện thoại lên bàn. Nhưng di động rất có kiên nhẫn, ngừng lại vang, cuối cùng, anh không thể không nhận.
“Con trai, sao lâu như vậy mới nhận điện thoại? Con bận sao?” Giọng điệu Phùng Hân rất vui vẻ.
“Nếu cảm thấy con bận, vậy mẹ gọi cho con làm gì?” Chu Gia Càng gõ gõ tàn thuốc.
“Mẹ, không phải vì mẹ rất vui sao! Nghe nói tối qua con xem mắt với Tần tiểu thư rất khá, con bé nói có ấn tượng rất tốt với con, hơn nữa, nghe nói hai đứa có quen biết?” Phùng Hân lúc này đang cầm ảnh chụp Chu Gia Càng và Tần Tiểu Lạc ở bên nhau, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, càng nhìn càng vừa lòng, cuối cùng nhịn không được gọi điện cho Chu Gia Càng.
Nói đến đây, Chu Gia Càng không thể không bội phục mẫu thân đại nhân nhà mình, cũng không biết bà phát tán ảnh chụp của mình đến trình độ nào, cư nhiên lại có thể đưa bạn cao trung của anh đến.
Tần Tiểu Lạc học cùng lớp với anh hai năm, lúc ấy cô để tóc ngắn, hơn nữa, mấy năm không gặp, thay đổi quá lớn, tối hôm qua anh không nhận ra, nếu không phải cô nhắc lại, Chu Gia Càng căn bản cũng không nhìn ra. Tối hôm qua xem như gặp mặt bạn học cũ, chỉ cảm thán việc này quá khéo, Tần Tiểu Lạc vẫn luôn kể lại chuyện hồi cao trung, vì vậy nên Chu Gia Càng ở lại lâu hơn bình thường một chút.
“Vâng, tụi con là bạn học cấp 3.” Chu Gia Càng dừng một chút, tiếp tục nói: “Mẹ, về sau không cần sắp xếp xem mắt cho con nữa đâu, chuyện của con không cần mẹ nhọc lòng.”
“Thật sao? Thật tốt quá! Mẹ cúp đây! Con nhớ liên lạc nhiều hơn với Tần tiểu thư đấy.” Phùng Hân không đợi Chu Gia Càng trả lời, vui vẻ ngắt máy, cho rằng Chu Gia Càng vừa mắt Tần Tiểu Lạc, lúc này mới không cần bà tiếp tục an bài.
Nghe điện thoại xong, Chu Gia Càng lại đốt một điếu thuốc, hút hai điếu, tâm tình bực bội cuối cùng cũng đè ép xuống.
Có lẽ là bởi vì quan hệ với Chu Gia Càng, ngày đầu tiên công tác của Lộ Dao cực kì thuận lợi, tổ trưởng trương rất chiếu cố cô, đồng nghiệp cũng hòa thuận, cô đột nhiên cảm thấy, thật ra, chuyển đến nới đây cũng là chuyện tốt.
Chỉ là trước kia cô cùng Chu Gia Càng ở chung phòng, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy anh, bây giờ dọn đến đây, rất cả khả năng, cả tuần cũng không gặp được anh. Đương nhiên, nếu như cô đến giao lộ chặn đường anh như lúc trước, chắc chắn có thể gặp.
Hiện tại ngẫm lại, Lộ Dao da mặt mình dày thật.
Tan tầm, Chu Gia Càng đi tới cửa, nhìn bàn làm việc trống rỗng của Lộ Dao, phiền muộn nơi đáy lòng lại dâng lên, gọi điện cho Kỷ Ngôn Sâm.
“Về chưa?”
Kỷ Ngôn Sâm mới vừa ra khỏi sân bay, đặt vali lên xe, giọng nói  mang theo chút mệt mỏi: “Vừa đến sân bay, làm sao vậy?”
“Đêm nay uống rượu đi.”
“Cái gì? Cậu tìm tôi uống rượu?” Kỷ Ngôn Sâm kinh ngạc, từ trước đến nay chỉ có anh tìm Chu Gia Càng uống rượu, lần đầu tiên, Chu Gia Càng tìm anh mua say.
“Có đi hay không?” Chu Gia Càng đoán được đối phương nghĩ cái gì.
“Đi, chờ tôi chỗ cũ.”
-----------

 
Lúc Kỷ Ngôn Sâm tới, Chu Gia Càng đã uống đến say chếnh choáng, cả người lười nhác dựa vào trên sofa.
Kỷ Ngôn Sâm tiến lên đá chân anh, hắng giọng nói: “Tôi nói chứ Chu thiếu, cậu làm sao vậy?”
Chu Gia Càng mở to mắt, nghiêm túc hỏi: “Nếu có một cô gái vẫn luôn thích tôi, bây giờ đột nhiên nói không thích tôi nữa, sau đó tôi thành như vậy, tâm tình bực bội buồn bực. Cậu không phải làm cố vấn tình cảm miễn phí cho tôi sao? Vậy nói tôi nghe chút đi.”
“Ai vậy? Tiểu đồ đệ nhà cậu sao?” Kỷ Ngôn Sâm hỏi một đằng trả lời một nẻo, vẻ mặt cười đê tiện.
Chu Gia Càng liếc anh một cái, gật gật đầu.
“Hừmm….. Tôi nói cậu như thế nào, cổ hủ, giả đứng đắn, tôi sớm đã nhìn ra, cậu còn chết không thừa nhận.”
“Không thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận cậu thích tiểu đồ đệ nhà cậu! Còn nói cái gì tuổi quá nhỏ, tính cách không hợp, cổ hủ!” Kỷ Ngôn Sâm vẫn luôn bất mãn Chu Gia Càng nói mình trâu già gặm cỏ non, tìm bạn gái nhỏ tuổi, bây giờ là cơ hội trăm năm có một để phản đòn.
Chu Gia Càng im lặng, đây là việc anh chưa từng suy xét qua, trải qua việc ngày hôm nay, anh đã ẩn ẩn đoán ra nguyên nhân vì sao mình buồn bực.
Chỉ là……. Lộ Dao đi rồi, còn nói như vậy…….
“Cô ấy dọn ra khỏi văn phòng tôi rồi, hơn nữa…… Cô ấy nói sẽ không thích tôi nữa, cũng sẽ không quấn lấy tôi.” Chu Gia Càng nói xong, lại nốc rượu.
“Mẹ nó! Con gái nhà người ta theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu cũng không có nửa điểm phản ứng, người ta chắc chắn phải đau lòng rồi.”
“Cậu cho tôi lời khuyên.” Chu Gia Càng rốt cuộc không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Truy đi! Dỗ dành! Con gái thích nhất là được cưng chiều, cậu chạy theo dỗ người ta đi.” Kỹ thuật dỗ bạn gái của Kỷ Ngôn Sâm chỉ có tăng chứ không có giảm, anh cảm thấy con gái sinh ra là để được dỗ dành.
Chu Gia Càng im lặng, như là đang tự hỏi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc