BỞI VÌ ĐÚNG LÚC GẶP ĐƯỢC EM



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Mẹ nuôi." Bé gái mềm mại gọi Khâu Tây Văn một tiếng.

Mấy đứa trẻ khác cũng đồng thời gọi mẹ nuôi, nhanh nhận lấy hoa.

Mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô.

Khâu Tây Văn híp mắt, khom lưng, ôn hoà nhìn bé gái cười cười, nhận bó hoa trong tay bé, lại hôn gương mặt của bé gái: "Cảm ơn bảo bối."

Bé gái duỗi tay: "Mẹ nuôi, ôm."

Khâu Tây Văn: "..."

Những đứa trẻ này đều đã sớm được đào tạo rồi sao?

Bé gái nghiêng đầu, chớp chớp hàng mi dài, bàn tay nhỏ vẫy vẫy ở không trung: "Mẹ nuôi, ôm."

Bé gái đáng yêu, lại ngây thơ, là ai cũng sẽ không có cách nào từ chối.

Khâu Tây Văn hoàn toàn đầu hàng, bé gái khác tinh mắt nhanh tay ôm lấy đùi cô, nhanh chóng nhận lấy bó hoa: "Mẹ nuôi, con giúp mẹ cầm hoa, mẹ ôm em gái nhỏ đi."

Cô ôm lấy bé gái tròn trịa, bé gái ghé vào mặt cô hôn một cái, "Mẹ nuôi, mẹ thật là xinh đẹp, con rất thích người."

Khâu Tây Văn: "..."

Cô cười cười, "Dì cũng thích con."

Ánh mắt bé gái bướng bỉnh, sửa lại cho đúng: "Không phải là dì, mà là mẹ nuôi."

Khâu Tây Văn: "..."

Khả năng tranh luận của cô, không nghĩ đến sẽ thua trên người một bé gái nhỏ.

Thẩm Nghiên nhìn Khâu Tây Văn, khoé miệng cong cong.

Lúc hai người sóng vai đi, Khâu Tây Văn không có cảm xúc gì mà hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái.

Thẩm Nghiên cũng không để ý, vẫn tiếp tục cười.

Khâu Tây Văn ôm trong ngực một đứa bé, bên cạnh có ba bé gái ôm lấy chân cô, nắm lấy vạt áo sơ mi của cô, lẽo đẽo đi theo Khâu Tây Văn.

Chợt có một bé gái quay đầu lại nói với Thẩm Nghiên: "Cha nuôi, đi thôi, chúng ta về nhà!"

Thẩm Nghiên cười: "Đến đây."


Cất bước, đi theo sau.

Đến bãi đậu xe.

Tài xế rất nhanh xuống xe mở cửa ra, ông biết Khâu Tây Văn, còn gật đầu với cô một cái.

Khâu Tây Văn nói một tiếng chào chú, liền bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho mấy đứa trẻ.

Bên cạnh xe thương vụ còn có một vệ sĩ đang đứng, không phải của Thẩm Nghiên, cô thấy người đó rất lạ mặt.

Chắc là vệ sĩ của nhà đứa bé nào đó, cũng không quan tâm nhiều.

Cô đặt bé gái cô ôm trong ngực ở chỗ ngồi hàng thứ hai, vệ sĩ thấy thế, trực tiếp đi đến, anh ta nói để anh ta ôm bé, bởi vì cô bé này ngồi xe không thành thật, có thể bò đến ghế lái bên kia, ảnh hưởng đến tài xế lái xe.

Bé gái cũng ngoan ngoãn đưa tay cho vệ sĩ ôm.

Mấy đứa bé khác cũng đã ngồi lên xe.

Khâu Tây Văn thắt dây an toàn cho từng bé.

Thẩm Nghiên đứng ở một bên, chăm chú nhìn cô đang kiên nhẫn thắt dây an toàn cho bọn nhỏ.

Nháy mắt, anh tưởng tượng, nếu như anh và cô có con, cô sẽ ôn nhu như thế nào?

Khâu Tây Văn đóng hết cửa ở phía sau lại, nói với tài xế: "Chú ơi, chú ngồi ở phía sau đi ạ, để cháu lái xe cho."

Tài xế giật mình, lại gật đầu liên tục, nói được.

Ông nghĩ, cô lái xe, Thẩm Nghiên ngồi ở ghế phụ, rất tốt.

Rất phối hợp ngồi ở phía sau.

Thẩm Nghiên đứng ở bên xe khác, khoé môi không khỏi cong cong, đến cùng cô cũng là mềm lòng.

Bởi vì trong lòng có anh.

Khâu Tây Văn đã ngồi ở ghế lái, đóng cửa lại.

Thẩm Nghiên cũng cất bước đi về phía ghế phụ, mới vừa chạm đến tay cầm, liền cạch một tiếng, cửa đã bị khoá, anh kéo một hồi, cũng không ra được.

Khâu Tây Văn khởi động xe, lại nhấn vài tiếng còi.

Theo bản năng Thẩm Nghiên lùi về sau hai bước.

Đạp ga một cái, ô tô chạy đi, chỉ để lại một làn khói.

Thẩm Nghiên không biết vẻ mặt lúc bây giờ của những người trong xe là gì, nhất định sẽ không tránh khỏi việc cười trên nỗi đau của người khác, cũng chắc chắn sẽ không xin tha cho anh.

Bởi vì bọn họ đều sợ tính xấu này của Khâu Tây Văn.

Mặt của Thẩm Nghiên sắp cứng ngắc lại.

Trong lòng giống như bị nhét đầy cây bông, ngăn đến mức gió thổi không lọt.

Nhìn chiếc xe đang biết mất trong làn xe, anh xoa xoa ngực, anh cảm thấy cô vẫn rất phối hợp, không đúng chỗ nào, thì ra đã tính toán trước, bỏ anh ở lại sân bay.

Anh gửi một tin nhắn cho Thu Thu: 【đến đón anh đi!】

Khâu Lê: 【không phải anh đi đón chị của em sao?】

Thẩm Nghiên: 【ừ, cô ấy lái xe đi rồi, còn anh thì bị bỏ lại ở sân bay.】

Khâu Lê: 【ha ha ha.】

Lại nhanh chóng gửi đến một tin: 【chào bạn, hiện tại tôi có việc không có ở đây, một lát sau sẽ liên hệ lại cho bạn.】

Thẩm Nghiên:【...】

Khâu Lê cùng Tưởng Bách Xuyên nói xong chuyện công việc liền thuận tiện ăn bữa trưa, cô cũng đem suy nghĩ có chút không thành thục của mình nói cho Tưởng Bách Xuyên và Dung Thâm nghe.

Vốn cô cho rằng bọn họ sẽ cảm thấy cô rất ấu trĩ, kết quả bọn họ lại trăm miệng một lời mà đồng ý, nói đây là đường ra duy nhất của công ty.

Khoảng thời gian này cô đều phải ở lại Bắc Kinh, trước hết cô phải chỉnh hợp các phân trạm và đoàn đội, lại thành lập một đoàn đội nghiệp vụ mới, khai thác thị trường nông thôn.

Dung Thâm nói: "Thành lập đoàn đội nông thôn, tôi có chút kinh nghiệm, di dộng mới của Phương Vinh chúng tôi, đều có phân phối trong các thôn, có thể nhờ bọn họ giúp đỡ giới thiệu một ít nơi có nhân viên nghiệp vụ có kinh nghiệm."

Tưởng Bách Xuyên đồng ý: "Quản lý quyền sỡ hữu hoá cần phải tìm một người đáng tin cậy, năng lực là thứ yếu, nhưng kiến thức nghiệp vụ cơ bản và ý thức trách nhiệm đều cần phải có."

Nói xong chuyện công việc, Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: "Cố Diễm đang làm cái gì?"

Khâu Lê lắc đầu: "Không biết, em chưa bao giờ hỏi anh ấy chuyện công việc."

Lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Tưởng Bách Xuyên: "Bắt đầu từ hôm qua, trên mạng đều là tin tức tiêu cực về trò chơi của công ty bọn họ. Tin tức này, cậu ta không dự định sẽ xử lý sao?"


Khâu Lê: "Xem chừng là có ý tưởng khác đi, những cái này đều là Miêu Thanh phụ trách."

Tưởng Bách Xuyên đăm chiêu gật đầu, "Tối em về nói với cậu ta một tiếng, nếu cậu ta không muốn đáp lại, thì anh sẽ đáp lại."

Khâu Lê: "???"

Người anh em nối khố này, thật là cấp lực.

Đột nhiên cũng muốn có một người bạn thân như vậy, thay cô che mưa chắn gió.

Kết quả Tưởng Bách Xuyên nói: "Vợ của anh đều bị liên luỵ, từ tối hôm qua Weibo đã bị vây hãm."

Khâu Lê: "..."

Lúc này mới nhớ đến, vợ của anh Tô Dương là người phát ngôn của phụ tử liên minh.

Cô trả lời, nói lúc trở về sẽ nói với Cố Diễm.

Lại nghĩ đến Tô Dương là nhà nhiếp ảnh có danh tiếng trong nước, cô chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói với Tưởng Bách Xuyên: "Giúp em hẹn trước vợ anh một ngày nào đó đi."

Tưởng Bách Xuyên ngước mắt: "Công ty của em cũng muốn mời cô ấy làm đại diện?"

Khâu Lê lắc đầu: "Không phải, em tìm chị ấy để chụp ảnh."

Chụp ảnh cưới.

Tưởng Bách Xuyên: "Cô ấy chưa bao giờ giúp người khác chụp ảnh cưới."

Khâu lê cười: "Anh còn có chuyện bất bình sao? Mặc kệ, dù sao cứ giúp em hẹn trước là được, cuối thu em muốn chụp một bộ, đến ngõ hẻm ở Thượng Hải chụp."

Cô khẽ nhếch cằm: "Nơi mà anh đã sống lúc nhỏ, anh sẽ không quên chứ?"

Tưởng Bách Xuyên: "..."

Thấy được Thu Thu cười không có ý tốt, hỏi: "Em muốn làm gì?"

Khâu Lê tỏ vẻ không hiểu, "Không có làm sao, chỉ là muốn đi ngõ hẻm tìm lại hồi ức lúc nhỏ, không phải bây giờ đều đang thịnh hành cái nhớ lại thời thơ ấu sao."

Cô cười hì hì hỏi anh: "Có muốn đi cùng với em không, trở về nhớ lại thời thơ ấu?"

Cố ý nhấn mạnh thêm hai chữ nhớ lại.

Tưởng Bách Xuyên mím môi, "Không cần."

Dung Thâm ngồi ở bên cạnh, cũng không chen lời vào, yên lặng dùng bữa.

Khâu Lê truy cứu hỏi: "Cuối cùng là anh có giúp em hẹn chị ấy không?"

Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên căng thẳng, lạnh lùng nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Khâu Lê vẫn tiếp tục cười, nếu như không phải có Dung Thâm ở đây, cô đã sớm cười nghiêng ngả, hiện tại chỉ có thể nhịn cười.

Thấy Tưởng Bách Xuyên không trả lời, cô hắng giọng, uy hiếp nói, "Nếu như anh thấy khó khăn, không giúp em hẹn cũng được."

Sau đó gằn từng chữ: "Vậy em sẽ đi đến phòng làm việc của chị Tô Dương, tâm sự với chị ấy chuyện ấu thơ, lại thuận tiện nói cho chị ấy biết, lúc còn bé anh mặc..."

Tưởng Bách Xuyên ngắt lời cô: "Buổi tối về nhà anh sẽ hẹn cô ấy giúp em."

Nói xong, tức giận lấy đũa gõ đầu cô mấy cái.

Khâu Lê nằm nhoài lên bàn cười ha ha.

Dung Thâm có chút mơ hồ, biết bọn họ là bạn chơi từ nhỏ, hiện tại nhìn bọn họ chọc ghẹo lẫn nhau, rất hâm mộ.

Không giống anh, từ nhỏ đều chơi một mình.

Anh thuận miệng hỏi Thu Thu: "Lúc còn bé Tưởng tổng mặc cái gì, mà cô lại cười thành như vậy?"

Khâu Lê ngồi dậy, xoa nước mắt, trên khoé miệng đều là ý cười, lại không thể nói thật với Dung Thâm, liền nói bừa một câu: "À, lúc còn nhỏ anh ấy mặc quần áo của người lớn, chơi rất vui."

Nhưng mà không phải.

Lúc cô nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, Tưởng Bách Xuyên liếc cô một cái, cô cũng dùng lại một ánh mắt khiêu khích, sau đó vui vẻ cúi đầu ăn cơm.

Mùa thu này, cô có thể được chụp ảnh cưới với Cố Diễm rồi.

Ngẫm lại cả người đều lâng lâng như bong bóng bay.

Lúc xế chiều Khâu Lê đi về công ty một chuyến, mấy ngày nay không đến công ty, còn rất nhiều tư liệu phải xử lý, lúc làm xong, đã hơn bảy giờ.

Lúc hơn ba giờ chiều Cố Diễm gọi điện thoại cho cô, nói với cô hôm nay anh về nhà sớm, còn hỏi cô tối nay muốn ăn gì, thời gian khác cũng không quấy rầy cô.

Cô lười biếng duỗi người, đóng máy tính về nhà.

Lúc sắp về đến nhà, di động cô vang lên, là Cố Diễm gọi đến, đã quẹo vào tiểu khu, lại còn đang lái xe, cô cũng không nhận máy.


Cố Diễm thở dài, tắt di động.

Chuông cửa vẫn còn vang lên, ngoài cửa chính là Khâu Tây Văn.

Anh đoán được Khâu Tây Văn đến đây là tìm Thu Thu tính sổ, gọi cho Thu Thu, nhưng cô không nhận máy.

Không có cách nào, anh không thể làm gì khác hơn là mở cửa.

Khâu Tây Văn khoanh tay, lạnh nhạt nhìn anh: "A, có phải là đã lén lút thông báo rồi hả? Tôi cũng không tin hôm nay con bé không trở về!"

Cố Diễm nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho cô đi vào.

Khâu Tây Văn vung vung tay: "Không vào, tôi sẽ đứng ở cửa đợi con bé."

Cố Diễm: "... Chuyện công ty của cô ấy rất nhiều, không biết lúc nào mới trở về, đi vào ngồi một chút đi."

Khâu Tây Văn tựa vào cửa nhà Thu Thu, không có ý định đi vào.

Cố Diễm đành phải thôi, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Chị tìm cô ấy có việc gì sao?"

Khâu Tây Văn cười: "Liên hệ cảm tình."

Im lặng vài giây, Cố Diễm nói: "Là tôi nói cho Thẩm Nghiên biết, trưa nay cô trở về."

Khâu Tây Văn híp mắt lại, "Cậu thật đúng là tự bênh vực người mình, đức hạnh của con bé là gì, không phải là tôi rõ ràng hơn cậu sao?"

Cố Diễm: "..."

Lúc này, thang máy bên kia có động tĩnh, cửa mở ra.

Khâu Lê đi ra, lúc ngẩng đầu, liền thấy trên hành lang, hai người đang không tiếng động mà giằng co.

Xong đời.

Có điều có Cố Diễm ở đây, cô cũng không cần sợ.

Cố Diễm đã thấy cô, cất bước đi về phía cô.

Cô chạy như một làn khói đến lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói: "Cứu cứu em."

"Không sao." Anh xoay người, cô liền trốn ở phía sau anh, hai tay bắt lấy áo sơ mi của anh.

Khâu Tây Văn nhìn thấy hình ảnh này, có chút hoảng hốt.

Chuyện ngày xưa lại tái hiện.

Lúc còn bé Thu Thu cũng như vậy, ở bên ngoài gây hoạ, về đến nhà còn chọc cô, cô tức giận đến mức không thể nhìn được nữa, lúc muốn thu thập cô, cô đều gào khóc thảm thiết chạy sang nhà Cố Diễm.

Cũng giống như bây giờ, trốn ở phía sau Cố Diễm, thỉnh thoảng lại lộ ra nửa đầu, khiêu khích nhếch cằm, bộ dáng như không biết hối cải, làm cho người muốn kéo lại đây đánh cho một trận.

Giọng nói của Khâu Tây Văn vẫn ôn hoà, "Thu Thu, em đến đây."

"Em không đến." Cô vẫn luôn đứng ở phía sau Cố Diễm, cả người đều dán vào người Cố Diễm.

Cố Diễm che chở cho Thu Thu đi đến cửa, xoay người, nhìn về phía Khâu Tây Văn.

Thu Thu ôm eo anh thật chặt.

Anh vỗ vỗ lưng Thu Thu: "Về nhà trước đi, anh đi với chị của em uống một ly cà phê."

Thu Thu nhanh chóng đẩy cửa chui vào nhà, rầm một tiếng, cửa đóng lại.

Cuối cùng cũng an toàn.

Khâu Tây Văn chỉ chỉ vào cửa nhà anh: "Phòng máy của Trung Doãn của các người tôi không thể đập được, nhưng cái cửa này, có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ đập nó."

Cố Diễm: "..."

Nói với cô: "Đi thôi, xuống lầu uống một ly cà phê cho bớt giận."




Bình luận

Truyện đang đọc