Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThứ sáu sau khi tan tầm, Mạc Viễn Đông và Khâu Lê hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
Sau khi chuyện tình cảm của Khâu Lê và Cố Diễm bị công khai, đến bây giờ vẫn chưa giảm được nhiệt độ, cơ hồ là mỗi ngày đều lên đầu đề.
Tốt, xấu, các loại bình luận đều có, ngày đầu tiên Khâu Lê còn có chút để tâm đến, bây giờ đơn giản là cô không lên mạng nữa.
Cứ mặc cho nó đi.
Mạc Viễn Đông hỏi cô: "Cảm giác làm người nổi tiếng như thế nào?"
Khâu Lê lườm anh một cái rồi tiếp tục ăn bánh mouse.
Mạc Viễn Đông nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ: "Mấy trăm năm rồi em chưa được ăn bánh kem hả?"
Khâu Lê: "Năm ngàn năm."
Mạc Viễn Đông: "..."
Khâu Lê vừa ăn cũng không quên khen: "Cà phê của Đường Đường uống thật ngon, món ngọt cũng rất ngon miệng."
Nếu như có Đường Đường ở đây, nhất định cô sẽ học hỏi Đường Đường một phen.
Nhắc đến Đường Đường, trái tim Mạc Viễn Đông liền bị nghẹt.
Hiện tại anh đang chạy đến cuối con đường, phía trước là một đại dương, không có đường lui lại phía sau, mà anh không đủ thể lực để bơi đến bờ bên kia của đại dương, bây giờ anh cứ trơ mắt ở đấy mà đợi chết.
Mặc khác là không làm được cái gì nữa.
Khâu Lê dùng khăn lông ướt lau khoé miệng, nhìn xung quanh, không có ai.
Cô thấp giọng: "Đứa bé không phải của anh sao?"
Mạc Viễn Đông lắc đầu: "Không biết, không có làm giám định ADN."
Nếu như sau khi làm giám định ADN con trai không phải là của anh, tất cả hi vọng sẽ bị tan biến, không bằng anh lừa mình dối người để sống tiếp.
Khâu Lê hỏi anh: "Nếu như đứa bé không phải của anh, anh... Có lòng dạ để đi tiếp nhận một người không có máu mủ với anh, nhưng là của người phụ nữ mà anh yêu với người đàn ông khác không?"
Mạc Viễn Đông co mười ngón tay lại, không khỏi có chút căng thẳng.
Trái tim cũng nghẹt thở theo.
Khâu Lê: "Nếu đứa bé không phải của anh, sau khi anh suy nghĩ kỹ rồi, anh cảm thấy sẵn sàng cho Đường Đường và đứa bé một gia đình thì anh nên dùng hết sự chân thành của mình, sau tất cả nếu đứa bé không phải của anh, chắc hẳn Đường Đường sẽ băn khoăn, bởi vì đã từng dùng tuổi thanh xuân thuần tuý của cả hai mà ở bên nhau, anh cũng đã làm tổn thương chị ấy, chưa kể đến bây giờ chị ấy còn có con."
Một người phụ nữ lại tiếp tục yêu một người đàn ông, tình cảm ấy đều sẽ không bằng tình cảm của người phụ nữ đó dành cho con của mình.
Mạc Viễn Đông không lên tiếng.
Khâu Lê biết trong lòng anh cũng đang đấu tranh, một mực tự lừa mình dối người.
Để một người đàn ông không bận tâm đến việc người phụ nữ mình yêu có con với người đàn ông khác, hẳn là có chút khó có thể thực hiện được phải không?
Nhưng mà, nếu có thể chấp nhận được, có lẽ cũng sẽ không có kết quả xấu.
Khâu Lê lại trấn an anh: "Nói không chừng đứa bé là của anh, như vậy không phải là sẽ hạnh phúc sao? Đường Đường lại hận anh, anh dây dưa lâu dài như thế, chị ấy sẽ vì đứa bé mà tha thứ cho anh."
Mạc Viễn Đông ấn ấn huyệt thái dương, đầu anh đang đau như búa bổ.
Khâu Lê đẩy đẩy tay anh: "Ai, anh nói một lời đi. Nếu đứa bé không phải của anh, anh phải làm sao? Cứ như vậy mà từ bỏ?"
Đáy mắt Mạc Viễn Đông đều là sự cô đơn, anh nói: "Anh không nghĩ đến việc từ bỏ."
Khâu Lê: "Vậy anh còn băn khoăn cái gì?"
Mạc Viễn Đông: "Không phải anh không muốn theo đuổi cô ấy không muốn xin cô ấy tha thứ. Chỉ là..."
Anh thở dài.
"Chỉ là cái gì?"
"Anh đi tìm cô ấy, cô ấy liền báo cảnh sát, đã hai lần như vậy rồi."
"..." Khâu Lê không nhịn được cười, "Đáng đời!"
"..."
Mạc Viễn Đông cân nhắc nửa ngày, "Anh đã quyết định."
Khâu Lê vừa mới cầm ly cà phê lên, chưa kịp uống, "Quyết định cái gì?"
"Quyết định đi giám định đứa bé có phải là con của anh hay không."
Nếu là thật, anh sẽ mặt dày mày dạn mà ăn vạ với cô.
Khâu Lê hỏi lại: "Nếu như không phải thì sao?"
Mạc Viễn Đông: "Anh sẽ kiên nhẫn theo đuổi cô ấy, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì năm năm, anh cũng không tin trái tim của cô ấy được làm ra từ đá."
Cái Khâu Kê lo lắng chính là: "Cô đồng ý sao? Cô không sốt ruột ôm cháu hả anh?"
Mạc Viễn Đông: "Anh nói với mẹ là anh thích đàn ông."
Khâu Lê: "..."
Sau đó bọn họ lại nói đến Khâu Tây Văn, Mạc Viễn Đông hỏi khi nào chị ấy về New York, trêu chị ấy có phải là chị ấy làm việc không đàng hoàng, nên mới về nước lâu như vậy.
Khâu Lê: "Chị ấy nói là tháng mười một sẽ về."
Hai ngày trước cô cùng Tây Văn đi uống rượu, Tây Văn uống có chút say, liền trở nên nói nhiều, nói hoài cũng không dừng lại.
Nghe ý tứ của Tây Văn, cô muốn về nước để kết thúc tình cảm của mình, cô cũng không biết cái gọi là kết thúc là kết thúc như thế nào.
Nói với bản thân tạm biệt quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại? Hay là vẫn sẽ bắt đầu lại với Thẩm Nghiên?
Sau đó hỏi Tây Văn, Tây Văn cười cười, nói không rõ mình đang nói cái gì.
Cô không biết chị gái là say thật hay chỉ là mượn rượu giải sầu.
Mà Thẩm Nghiên vẫn luôn bận rộn, mấy ngày nay lại đi nước ngoài, cũng không biết ngày nào sẽ trở về.
Có tin tức nóng nhất trên Weibo gửi đến di động, thế nhưng có liên quan đến cô, bởi vì thấy tên của mình, đợi khi cô mở ra, đều trợn tròn mắt.
Ảnh chụp cô và Dung Thâm như thế nào lại xuất hiện trên tin tức?
Mạc Viễn Đông phát hiện cô đang hoảng loạn, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em và Dung Thâm cùng nhau ra vào khách sạn ở Thanh Đảo... bị người khác chụp được."
Hiện tại trên mạng đã biến thành một nồi cháo.
Vốn là có rất nhiều người bất mãn với cô, cảm thấy cô không xứng với Cố Diễm, lúc này chỉ mới mấy ngày, lại bị phơi bày ra cô ở bên nhau với đối thủ cạnh tranh của bạn trai.
Tay cầm di động của cô run run, trước mặt cũng bắt đầu tối sầm lại.
Mạc Viễn Đông lấy điện thoại của cô lướt xem mấy lần, đại khái đã hiểu rõ là chuyện gì, anh đứng dậy, kéo cô lên, dắt cô rời khỏi quán cà phê.
"Trước hết anh đưa em về nhà, để Cố Diễm tính toán đáp lại như thế nào."
Viền mắt Khâu Lê có chút đỏ lên: "Nhất định bọn họ sẽ chê cười Cố Diễm."
Mạc Viễn Đông xoa xoa đầu cô: "Cố Diễm nào có yếu ớt như vậy, lúc trước cậu ta lựa chọn tự mình công khai, hẳn là có suy xét đối mặt với chuyện xấu đột ngột xuất hiện, mặc kệ tai tiếng."
Ngồi lên xe, cô hít sâu vài cái, gọi cho Cố Diễm, kết quả là bên kia đang bận, gọi không được.
Cô đang sốt ruột giống như con kiến đang ở trên chảo nóng.
Cố Diễm muốn gọi cho Khâu Lê, không nghĩ đến là mẹ Cố gọi đến, "Alo, mẹ ạ."
Mẹ Cố: "Xem tin tức trên mạng chưa?"
Cố Diễm: "Con xem rồi, mẹ..."
Còn chưa nói xong, đã bị mẹ Cố ngắt lời: "Chuyện này là sao? Bạn bè của mẹ gọi điện hỏi mẹ, nói mấy ngày trước con vừa mới công khai, bây giờ thì lại bị..."
Mẹ Cố thở dài, mấy chữ kia, thật sự bà không nói ra được.
Cố Diễm giải thích: "Mẹ, có mấy người rảnh rỗi nên khó chịu, nhất định phải tìm chuyện để làm, mấy bức ảnh của Thu Thu và Dung Thâm là ở khách sạn Thanh Đảo, không phải ở Bắc Kinh. Chính là mấy ngày con ở Thanh Đảo cùng với Thu Thu, vừa vặn Dung Thâm cũng ở bên đó, còn có Khâu Tây Văn. Lúc đó là sinh nhật của Dung Thâm nên Thu Thu và Tây Văn tổ chức sinh nhật cho Dung Thâm mà thôi."
Mẹ Cố không có kiên nhẫn nghe anh dong dài, "Được rồi được rồi, mẹ không muốn nghe mấy lời này, mẹ chỉ muốn biết những tấm ảnh này là do ai chụp, làm cho sự việc trở nên huyên náo dư luận xôn xao, mục đích của họ là gì?"
Cố Diễm: "Đã cho người điều tra. Cũng đã tìm được người trong cuộc, chính là dân mạng chụp, không có mục đích gì, lúc trước họ đi du lịch ở nước ngoài, không thấy được tin tức, bây giờ nhìn thấy tin tức của con và Thu Thu, cho rằng Thu Thu một chân đứng hai thuyền, cho nên..."
Lời anh nói là nửa thật nửa giả.
Bức ảnh này đã được đăng lên từ một tuần trước, nhưng lại bị anh đè xuống.
Nhưng mục đích của dân mạng này không phải là ác ý.
Không biết lần này là ai làm tin tức này trở nên nóng hơn.
Mẹ Cố thở dài: "Để cho dân mạng này giải thích một chút đi."
Cố Diễm bất đắc dĩ cười: "Đây không phải lại tạo đề tài cho dân mạng sao ạ? Bọn họ sẽ cảm thấy người đăng bức ảnh này bị uy hiếp hoặc là được trả tiền, nhận lại chính là tầng tầng lớp lớp đề tài kéo đến."
Ngữ khí của mẹ Cố không tốt: "Vậy con cứ để mặc vậy sao? Người khác sẽ nhìn con như thế nào?"
Cố Diễm: "Lời đồn đại cũng sẽ dừng lại ở người khôn ngoan, nói nhiều sai nhiều, còn có thể cho người khác thấy mình đang giấu đầu lòi đuôi, xem như là giải thích, cũng sẽ biến trắng thành đen, hà tất gì phải tự tìm phiền toái?"
Mẹ Cố bất đắc dĩ: "Nói thì nói như vậy, nhưng mẹ... mẹ không chịu được người khác ba hoa chích choè đâm chọt con!"
Bà xoa xoa ngực, tức giận đến lạc giọng, đau không chịu được.
Cố Diễm an ủi bà: "Mẹ, xin mẹ bớt giận, không đáng để đôi co với người không quen biết, sau này con và Thu Thu sẽ chú ý hơn, sẽ không để cho người khác tiếp tục bàn tán về chuyện riêng tư của mình."
Mẹ Cố bất mãn hừ một tiếng, cũng không tiếp tục chế nhạo anh, tức giận ngắt điện thoại.
Anh gọi lại cho Khâu Lê, bên kia nhanh chóng nhận máy, "Cố Diễm."
Giọng nói của cô còn mang theo tiếng rung.
Cố Diễm: "Ngoan, không có việc gì, trở về đi, anh đang ở nhà."
Khâu Lê nghe được giọng nói của anh, tủi thân rơi nước mắt, "Ngày đó còn có chị của em, lúc đó chị ấy đang nghe điện thoại nên đi ở phía sau, nên không bị người ta chụp được."
Ngày đó ra khỏi quán cơm, bọn họ liền quyết định buổi chiều đi đến Tô Châu.
Dung Thâm về khách sạn trước lấy hành lý, dọc đường đi bọn họ cũng thảo luận nên đối phó với Triệu Tiêu Quân như thế nào, xe đến trước khách sạn, bọn họ thảo luận cũng chưa xong.
Hai người xuống xe cùng một lúc, lại tiếp tục thảo luận.
Cô và Dung Thâm ngồi ở khu nghỉ ngơi của khách sạn đợi Khâu Tây Văn, sau đó Khâu Tây Văn kết thúc trò chuyện, thấy bọn đang nói chuyện quá tập trung nên không quấy rầy, đi lên lầu thu thập hành lý cho cô.
Khâu Tây Văn thu thập hành lý xong, trả phòng rồi mang hành lý của cô lên xe, cũng không lâu lắm, mới gọi điện thoại cho cô, bảo cô và Dung Thâm lên xe, nói chậm một chút nữa sẽ trễ tàu.
Ai biết dân mạng kia sẽ đợi lâu như vậy, chụp đến cô cùng Dung Thâm đi vào khách sạn, lại đợi hơn một giờ chụp cô và Dung Thâm ra khỏi khách sạn.
Cố Diễm giải thích: "Người kia cũng không cố ý đợi các em, vừa lúc họ ở nơi bên cạnh uống cà phê, rất khéo, em đi vào đi ra, họ đều thấy được, cũng không phải chụp em, chủ yếu là chụp Dung Thâm."
Lúc mới bắt đầu trực giác cũng nói cho anh biết là có người cố ý vu oan hãm hại, không phải đối thủ cạnh tranh của anh, thì cũng là đối thủ cạnh tranh của Khâu Lê, cho nên lúc tin tức vừa được tung ra, anh cũng cho người điều tra qua.
Kết quả không phải.
Cô bé này chỉ là một sinh viên đại học.
Khâu Lê lau nước mắt: "Làm sao nhanh như vậy anh liền biết?"
Cố Diễm dừng lại, "Bộ phận quan hệ xã hội của công ty nói cho anh biết, bọn họ sẽ chú ý đến những từ khoá có liên quan đến anh."
Khâu Lê cũng không có hoài nghi, a một tiếng, còn muốn nói thêm cái gì, kết quả Cố Diễm nói: "Về nhà rồi lại nói, anh nhận một cái điện thoại công việc."
Cố Diễm nhanh chóng hỏi Dương Soái, làm sao tin tức này lại được lên men, "Không phải các cậu đều xử lý hết rồi sao?"
Dương Soái cũng rất bất đắc dĩ: "Đã xử lý hết rồi, ai biết một giờ trước lại trồi lên? Chắc là có người nhìn cậu không thuận mắt, muốn chỉnh cậu một chút!"
Cố Diễm: "Tra được IP không?"
Dương Soái nhún nhún vai: "Ở nước ngoài."
Lại xin chỉ thị: "Tiếp tục tìm người sao?"
Cố Diễm đăm chiêu: "Quên đi, cứ như vậy đi."
Dương Soái: "??"
"Châm ngôn nói đúng, không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, xem ra đối phương muốn đè bẹp tớ cho hả giận, chung quy nên để cho đối phương cơ hội này."
Hơn nữa bây giờ là thời đại công nghệ, có chút tin tức chỉ có thể nóng lên nhất thời, lúc trước anh chỉ lo lắng là Thu Thu sẽ tự trách, mặt khác cũng không có gì.
Người khác nói anh thế nào, anh cũng không để tâm.
Dương Soái: "Không điều tra nữa? Vậy làm sao để đối phó?
Cố Diễm uống xong một ly nước sôi để nguội, "Không điều tra, không đáp lại, xem như là cho dân mạng một câu chuyện, không để ý đến nó, lâu dài sẽ bị nhạt đi."
Anh đều biết một số đối thủ cạnh tranh đã sớm nhìn anh không thuận mắt, đặc biệt là khoản trò chơi miễn phí đang nóng hừng hực như thế.
Nếu trong lòng bọn họ không thoải mái, anh nên hào phóng cho bọn họ một nơi để hả giận.
Đôi khi không để ý đến, xem thường là đả kích rất lớn đối với người khác.
Dương Soái tâm thần lĩnh hội.
Dường như còn đang thương lượng, Dung Thâm bên kia, cũng không có phản ứng gì.
Anh đang tham gia một hội nghị cấp cao về ngành công nghệ thông tin với Khâu Trọng Khải, tâm trạng cũng không có bị ảnh hưởng.
Kết thúc hội nghị, giới truyền thông vẫn đang vây quanh hỏi anh chuyện trên mạng là như thế nào, Dung Thâm nhìn chằm chằm người phóng viên vừa mới đặt câu hỏi một lát.
Trong nháy mắt toàn bộ đều yên tĩnh.
Kim rơi xuống còn có thể nghe được.
Vẻ mặt anh thờ ơ, "Thấy thế nào sao?"
Nhìn qua như đang chăm chú suy nghĩ, "Thật là náo nhiệt, tôi và Cố Diễm còn có Thu Thu được làm người nổi tiếng, chúng tôi đang thương lượng nên cảm ơn các người thế nào."
Phóng viên nghẹn họng: "..."
Ngay sau đó, Dung Thâm cười nhạt, giọng nói chầm chậm lại lạnh nhạt nói: "Bây giờ các người đi công tác, đều phải ở khác khách sạn với đồng nghiệp khác phái của mình sao? Nếu là như vậy, tôi đây kiến thức rất hạn hẹp. Xin lỗi, tôi còn có việc."
Anh hơi gật đầu, để nhân viên công tác hộ tống xuống rồi rời khỏi.