BỌN HỌ KHÔNG PHẢI NGƯỜI!

Edit: Kido

Biểu cảm cạn lời của Úc Hình vô cùng rõ ràng, Ôn Khinh dù ngốc tới đâu cũng có thể nhìn thấy.

Nhớ tới mấy lời mình vừa phân tích, logic mạch lạc, dẫn chứng rõ ràng, ví dụ cụ thể, thấy Úc Hình cứ im ỉm, Ôn Khinh đành phải hỏi: “Tôi nói sai ở đâu à?”

Úc Hình rũ mắt đánh giá vẻ mờ mịt của cậu.

Ôn Khinh bĩu môi, đôi mắt sáng hơi trừng to như con mèo nhỏ khó hiểu, mỗi tội chỉ là con mèo ngố, dâng thức ăn đến miệng rồi mà vẫn dùng móng vuốt đẩy ra, kêu meo meo đốp chát mình hổng ăn được.

Rõ ràng là người nhỏ yếu nhất, nhưng lại là người kiên trì nhất…

Úc Hình khẽ cào đầu ngón tay, sau một lúc chậm rãi giơ lên miết mặt Ôn Khinh.

Hai ngày nay cậu lại gầy hơn, không có thịt, sờ không thích.

Ôn Khinh đẩy Úc Hình ra, nhíu mày lùi về phía sau: “Anh đừng động tay động chân.”

Úc Hình chậc một tiếng, thu tay lại, đầu ngón tay phảng phất còn sót lại độ ấm thuộc về con người.

“Nhóc từ từ nghĩ lại đi.”

Ôn Khinh khó hiểu: “Nghĩ gì cơ?”

Úc Hình: “…Nghĩ tác dụng của thẻ Thần.”

Ôn Khinh hơi ngạc nhiên, nếu Úc Hình dám nói mấy lời này, chứng tỏ hắn…

“Anh biết rồi hả?”

Úc Hình không hề che giấu biểu cảm ngạc nhiên, hắn nhướn mày khen ngợi Ôn Khinh: “Ồ, bắt trọng điểm tốt đấy nhóc.”

Ôn Khinh càng khẳng định suy đoán của mình, hoàn toàn không để ý Úc Hình cà khịa, vội vàng hỏi: “Anh mau nói cho tôi biết tác dụng của thẻ Thần đi.”

Úc Hình nghiêng đầu, cười như không cười: “Muốn biết đáp án?”

Ôn Khinh gật đầu.

Úc Hình lười biếng hỏi: “Tiền công đâu?”

“Chúng ta có thể cùng nhau phân tích, sau đó qua bàn, rời khỏi đây.” Ôn Khinh nghiêm túc đáp lại: “Sau khi rời khỏi, anh muốn gì cứ…”

Chưa hết câu, Úc Hình bật cười thành tiếng ngắt lời: “Cửa hàng nhỏ, không có sổ sách.”

Ý là nôn thù lao ra rồi muốn gì thì muốn.

Ôn Khinh ngạc nhiên, theo bản năng cúi đầu đào đào quần áo trên người. Không xu dính túi, cái gì cũng không.

Hơn nữa dù nói tới thể lực hoặc trí thông minh gì đó, cậu cũng không bằng Úc Hình và những người khác.

Nói toẹt ra ở phó bản lần này Ôn Khinh không có khả năng giúp đỡ Úc Hình, thậm chí cẩn thận còn kéo chân hắn.

Ôn Khinh mím môi, cậu biết bản thân vô dụng.

Úc Hình đợi một lát, chỉ thấy mắt Ôn Khinh rũ xuống, càng ngày càng uể oải, đầu thấp sắp chạm đất.

“Cái này mà cũng không nghĩ ra?” Úc Hình giơ tay nâng cằm cậu, khóe miệng treo nụ cười ác liệt: “Tôi chỉ cần…”

Nửa câu sau không nói ra, nhưng Ôn Khinh cảm nhận được tầm mắt Úc Hình từ trên mặt mình chậm rãi dịch xuống cơ thể.

Cậu phản ứng rất nhanh, từ đầu Úc Hình nói hắn ăn hết mọi thứ…

Hai má Ôn Khinh nóng lên, vành tai đỏ bừng.

“Anh, anh không muốn trò chơi kết thúc sớm sao?” Cậu lắp bắp hỏi: “Tại sao phải giấu mọi người?”

“Tôi nói rồi, tôi đang hưởng thụ trò chơi này. ” Úc Hình nhếch miệng: “Đối với tôi, điều hạnh phúc nhất của trò chơi là quá trình, không phải kết quả.”

Ôn Khinh khẽ mím chặt môi: “Có lẽ thầy Quý với Tư Không cũng biết cách dùng thẻ Thần.”

Úc Hình nhướng mày: “Nhóc chắc không? “

Ôn Khinh không chắc.

Cậu nghĩ nếu thầy biết, chắc chắn thầy sẽ nói với mọi người. Còn Tư Không, nếu hắn biết thì hắn sẽ im ỉm, sống cắn chặt chết mang theo…

Giờ chỉ có Úc Hình đường đường chính chính bàn luận cùng cậu.

“Sao rồi?” Úc Hình rũ mắt, ngón trỏ khẽ cong giống như đang trêu mèo, nhẹ nhàng gõ lên cằm cậu: “Cho nhóc thời gian nghĩ nhé?”

Ôn Khinh cố chịu cảm giác ngứa ngáy ở cằm, hai má đỏ lên, một lúc lâu sau, ngập ghềnh nói: “Tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi. “

Úc Hình hơi ngạc nhiên.

Hắn cho rằng phải chết ít nhất thêm một người nữa, Ôn Khinh mới có thể hiểu được…

Ôn Khinh khẽ thở dài, nhắm mắt tiến lên trước một bước ôm lấy eo Úc Hình, tiếp đó vỗ nhẹ lưng hắn như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Úc Hình ngẩn cả người, hắn không ngờ Ôn Khinh lại đột nhiên ôm mình, đã thế còn ôm cái kiểu trong sáng như vậy. Hắn càng không ngờ Ôn Khinh thơm đến thế, mềm đến thế, linh hồn sạch sẽ lộ ra khí chất mê người thu hút những thứ xung quanh, thấm vào ruột gan da thịt.

Yết hầu Úc Hình khẽ chuyển động, chậm rãi cúi đầu ngửi mùi hương trên người Ôn Khinh, là mùi của cây cỏ mùa xuân căng tràn sức sống.

Đột nhiên, Úc Hình đói bụng.

Một giây trước khi mở miệng, Ôn Khinh lùi về phía sau kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Lần đầu tiên trong đời Ôn Khinh chủ động ôm người ta, mí mắt khẽ run, lắp bắp hỏi: “Được, được chưa? “

Úc Hình nặng nề nhìn cậu, chóp mùi còn thoang thoảng mùi hương.

Một lúc sau, hắn khàn giọng: “Nhóc…là xử nam hả?”

Ôn Khinh ngẩn ra, khuôn mặt vốn đã đỏ lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy lan khắp cơ thể.

Câu trả lời không cần nói cũng biết.

Ôn Khinh vừa thẹn vừa giận: “Xử, xử nam thì làm sao? Ăn hết cơm nhà anh à!”

“Xử nam quá tuyệt vời chứ sao!” Con ngươi hẹp dài của Úc Hình cong lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi thích người không có kinh nghiệm, dễ **.”

Ôn Khinh chỉ cảm thấy hai má mình càng ngày càng nóng, rất nhanh đại não ầm một tiếng, chính thức chết máy. Cậu hoàn toàn không có biện pháp đối phó với loại người dâm dê, không biết xấu hổ như tay Úc Hình trước mặt.

“Đây là một trò chơi rất đơn giản, đừng phóng đại quá nhiều. ” Úc Hình cong môi, tâm trạng cực kỳ tốt: “Dùng bộ não nhỏ của nhóc nghĩ mọi chuyện theo nghĩa đen là được.”

Đầu óc Ôn Khinh chậm rãi chuyển động, cơ mà vẫn không nghĩ ra.

“Anh không nói thẳng cho tôi biết được à?”

“Tôi, tôi…” Ôn Khinh dừng một chút, nặn ra vài chữ lí nhí: “Tôi ôm anh rồi mà.”

Úc Hình sửa lại: “Ôm eo.”

“Tôi là người rất công bằng.” Hắn nhìn chằm chằm Ôn Khinh, tận lực ám chỉ: “Nhóc cho tôi bao nhiêu, tôi trả nhóc bấy nhiêu.”

Úc Hình vừa dứt lời, cánh cửa phòng bếp xuất hiện bóng người khác.

Quý Dư đi vào, tầm mắt đảo qua con tôm luộc Ôn Khinh.

Hắn cười cười, bảo cậu: “Ôn Khinh, tôi có chút chuyện muốn tâm sự riêng cùng Úc Hình.”

Ôn Khinh gật đầu, nhìn Úc Hình.

Úc Hình nháy mắt với cậu, mập mờ nói: “Nhóc nghĩ kỹ đi nhé, tôi chờ nhóc trên giường.”

“…”

Ôn Khinh đầu cũng chả thèm quay rời khỏi phòng bếp.

Sau khi nhìn không thấy bóng dáng Ôn Khinh, Quý Dư nâng mắt hỏi Úc Hình: “Cậu chuẩn bị nói cho cậu ấy biết chưa?”

Úc Hình bĩu môi: “Kể cả tôi nói thì nhóc ngố đó cũng chả tin.”

Quý Dư lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên bật cười: “Cậu thực sự muốn nói cho cậu ấy biết à?”

Sắc mặt Úc Hình khẽ biến, khóe miệng rủ xuống.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Quý Dư càng tươi hơn: “Cậu mềm lòng, thú vị.”

Úc Hình lạnh mặt, hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu thì sao? “

Quý Dư thản nhiên nói: “Chúng sinh bình đẳng, tôi đối xử bình đẳng với mọi người. “

“Sắp tới lượt Ôn Khinh rồi…”

“Không bao lâu nữa…” Quý Dư híp mắt, trên mặt mang theo nụ cười trào phúng: “Sẽ biến thành Lý Tư Văn.”

“Biến thành dạng người cậu ghét nhất.”

Úc Hình khẽ cười: “Yên tâm, nhóc đó không giống người khác.”

Cậu ấy chỉ là một đứa ngố tàu nhút nhát mà thôi.

Phòng khách.

Ôn Khinh ngồi đúng vị trí của mình, không bao lâu sau, Úc Hình từ phòng bếp đi ra, sắc mặt không tốt lắm.

Chắc vừa cãi nhau với thầy, hắn lạnh nhạt lao thẳng lên tầng.

Ôn Khinh nhìn theo, cân nhắc xem “nghĩa đen” ám chỉ điều gì?

Nghĩa đen của thẻ Thần…Thần?

Thần nào? Thần gì?!

Trừ ba chữ “đồ tâm thần“, Ôn Khinh thực sự không nghĩ ra thứ nào khác.

Còn chưa cân nhắc rõ ràng, đột nhiên bên tai vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.

“Xin lỗi.”

Ôn Khinh nghiêng đầu, Lý Tư Văn ngồi đối diện cậu, lặp lại lần nữa: “Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cậu. “

Thấy cô chủ động xin lỗi, Ôn Khinh vất luôn chuyện hôm qua và sáng nay ra sau đầu, bảo Lý Tư Văn: “Không sao đâu. “

“Xin lỗi, tôi thực sự rất sợ nên cảm xúc không đúng lắm.” Lý Tư Văn thở phào, nặn ra một nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi là con một, bố mẹ lớn tuổi mới sinh ra tôi, tôi thật sự không dám tưởng tượng nếu như xảy ra chuyện ở đây…”

Ôn Khinh cúi đầu ừ một tiếng, đột nhiên may mắn mình vì là trẻ mồ côi.

“Lúc mẹ sinh tôi, vì bà đã cao tuổi nên khó sinh, bố mẹ hy vọng cả đời tôi khỏe mạnh, hơn nữa, tôi cũng là kẻ không có chí hướng…” Lý Tư Văn kể lể rất lâu, cuối cùng hỏi: “Còn cậu, cậu có anh chị em nào không?”

Ôn Khinh gật đầu, lại lắc đầu.

Cậu bảo Lý Tư Văn: “Tôi là trẻ mồ côi, nhưng có rất nhiều anh chị em trong viện phúc lợi.”

Lý Tư Văn ngẩn người: “Xin, xin lỗi, tôi không biết cậu…”

Ôn Khinh nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”

Kỳ thật cậu không cảm thấy mình đáng thương, cậu có mẹ viện trưởng, có cơ hội được đi học giống như những đứa trẻ khác.

Cơ mà mỗi lần nói mình là cô nhi bạn bè sẽ dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu, vậy nên Ôn Khinh mới rất ít khi nhắc tới chuyện này.

“Chu Châu đâu? Cậu thấy cậu ta không?” Lý Tư Văn không nói chuyện của gia đình nữa, chuyển chủ đề: “Tôi có chuyện cần nói với cậu ấy.”

Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Chu Châu trong phòng ngủ, tốt nhất cậu đừng lên tìm bây giờ.”

“Tại sao?” Lý Tư Văn buột miệng, một giây sau, cô lại hỏi: “Chẳng nhẽ cậu ta cũng bị biệt thự ảnh hưởng?”

Ôn Khinh gật đầu.

Lý Tư Văn thở dài, cô nhếch miệng cười với Ôn Khinh, nhưng dường như cũng đang cười với chính mình: “Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi.”

“Sau khi rời khỏi đây, mọi người sẽ bình thường trở lại.”

Ôn Khinh giương mắt nhìn cô, trong lòng âm thầm lo lắng.

Thực sự chỉ cần rời khỏi đây mọi chuyện sẽ bình thường sao?

Suy nghĩ chợt lóe lên, rất nhanh, Ôn Khinh nhận ra Lý Tư Văn không đúng.

Tại sao cô chắc nịch bọn họ sắp qua cửa?

Cậu do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: “Cậu tìm được manh mối rồi à?”

“Không phải tìm được người dẫn đường là có thể qua cửa hả?” Lý Tư Văn khẽ vuốt mái tóc ra sau, cười tươi roi rói: “Tôi đã biết là ai rồi.”

Đột nhiên tim Ôn Khinh nhói lên, không yên tâm hỏi: “Ai vậy?”

“Trần Y Y.” Lý Tư Văn đáp: “Mẹ kiếp con quỷ cái ác độc, Ôn Khinh, cậu có nghi cô ta không?”

Ôn Khinh trơ mắt nhìn sắc mặt cô biến đổi, lòng càng ngày càng lạnh, cúi đầu không dám nói lời nào.

Tình trạng Lý Tư Văn không hề tốt, cô ta chỉ đang chuyển thù hận từ mục tiêu này sang mục tiêu khác mà thôi.

Đại não Ôn Khinh trống rỗng, hơi muốn khóc.

Không đúng, không được.

Nhưng cậu…không có cách nào giải quyết cả.

Chả biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng nói dịu dàng của Quý Dư: “Ôn Khinh, sao thế?”

Ôn Khinh chậm rãi nghiêng đầu, không biết từ lúc nào Lý Tư Văn đã rời khỏi phòng khách.

Hiện tại phòng khách chỉ còn lại cậu và Quý Dư.

Mặt cậu trắng bệch, túm chặt ống tay áo Quý Dư nói nhỏ: “Thầy, Lý Tư Văn cô ấy không bình thường.”

Môi Ôn Khinh mím chặt: “Cô ấy cho rằng Trần Y Y là người dẫn đường.”

“Chúng tôi nói chuyện với nhau rất ổn, cho tới khi cô ấy nhắc tới Trần Y Y.”

“Thế hả?” Mi tâm Quý Dư nhíu chặt, giơ tay nhéo nhéo sống mũi, trầm giọng nói: “Có thể bởi vì lời nói của tôi khiến cô ấy hiểu lầm.”

“Xin lỗi.”

Thấy hắn xin lỗi mình, Ôn Khinh vội vàng xua tay: “Thầy không cần phải xin lỗi tôi.”

Quý Dư khẽ thở dài một tiếng.

Ôn Khinh nhỏ giọng an ủi: “Thầy đâu có muốn mọi chuyện tới nước này, đều do hệ thống với trò chơi hết.”

“Bây giờ Chu Châu chắc đã bình tĩnh hơn lúc sáng. ” Quý Dư cong môi, lập tức nói: “Tôi đi bàn lại với cậu ta, mong cậu ta có thể tìm lại chút lý trí.”

Ôn Khinh cúi đầu nên không chú ý tới nụ cười trên mặt Quý Dư, âm thầm cổ vũ: “Thầy cố lên.”

Quý Dư lên tầng.

Ôn Khinh nghiêng đầu nhìn hai cánh cửa lớn cách đó không xa, cậu nằm sấp trên bàn, phòng khách không có người khác, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập bình bịch.

Bình bịch, bình bịch.

Theo tiếng tim đập, quái thú quỷ dị trạm khắc trên cửa trở nên rõ ràng, sống động như thật.

Lưng Ôn Khinh lạnh toát, luôn cảm thấy mấy con đó sẽ nhảy ra cắn chết cậu.

Cậu biết nỗi sợ của mình đã bị khuếch tán, nhưng cậu không thể kiểm soát nổi.

Ôn Khinh run rẩy, không dám ở một mình trong phòng khách, vội vàng chạy lên lầu.

Sau khi lên tầng hai, cậu chợt nhớ thầy đang bận nói chuyện, Úc Hình thì chả đứng đắn…

Do dự một lát, Ôn Khinh chạy lên tầng 3 gõ cửa phòng Tư Không.

Cửa khép hờ, Ôn Khinh gõ nhẹ một cái đã bị mở ra.

Tư Không vẫn đứng cạnh cửa sổ, chẳng qua lần này hắn quay lưng về phía Ôn Khinh, cậu không thể thấy biểu cảm của hắn.

“Chuyện gì?” Tư Không hỏi.

Ôn Khinh đứng bên ngoài, thở hồng hộc hỏi: “Anh, anh từng nói bầu cùng tôi, còn có hiệu lực không?”

Nghe vậy, Tư Không nghiêng người: “Muốn bầu ai?”

“Thầy Quý.” Con ngươi Ôn Khinh đảo quanh, ưỡn ngực: “Thầy Quý là người dẫn đường phải không?”

Tư Không nhíu mày: “Không phải hắn.”

Đôi mắt Ôn Khinh sáng lên, lập tức hỏi: “Vậy theo anh người đó là ai?”

Tư Không liếc cậu, mặt không chút thay đổi: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”

“Không, không nói.” Ôn Khinh mím môi, khô cằn đáp: “Tôi đang thành tâm đặt câu hỏi.”

Hết chương 15 – Người dẫn đường 15

Bình luận

Truyện đang đọc