BỌN HỌ KHÔNG PHẢI NGƯỜI!

Edit: Kido

Úc Hình nói xong, tiến đến trước mặt Ôn Khinh, thuận miệng nhắc nhở: “Nhóc đừng để hắn ăn tới bã cũng không chừa.”

Ôn Khinh ngạc nhiên, không phải bởi vì lời nói, mà là trong mắt Úc Hình hiện lên sự nghiêm túc.

Khoảng thời gian này Úc Hình luôn là kẻ cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng, đây là lần đầu tiên Ôn Khinh thấy hắn nghiêm túc.

Úc Hình cười khẽ, chậm rãi bảo: “Tốt xấu gì nhóc cũng phải để lại cho tôi một phần.”

Ôn Khinh mờ mịt: “Gì cơ?”

Hắn vươn tay véo hai cái má mềm mềm của cậu, kiên nhẫn lặp lại: “Đằng nào cũng bị ăn, đừng để tên Quý Dư đó ăn hết, hiểu chưa?”

Nhiệt độ lạnh cóng khiến não Ôn Khinh quay về với chủ, cậu tức giận đập vào tay Úc Hình.

Úc Hình chả để ý lấy tay về, bổ sung: “Kỹ thuật tôi tốt hơn tên Quý Dư kia nhiều.”

Ôn Khinh: “…”

Nói nhăng nói cuội.

Cơ mà do dự mãi, Ôn Khinh khẽ mím môi, thử hỏi: “Ý anh là…”

Úc Hình nhếch miệng: “Ý tôi là tôi vừa to vừa khỏe.”

Ôn Khinh: “…”

Ai hỏi anh cái này, đồ điên!

Mặt Ôn Khinh đỏ lừ, thẹn quá hóa giận: “Tôi chỉ định hỏi anh có quen thầy Quý không thôi!”

Úc Hình liếc cậu, tùy tiện đáp: “Chắc vậy… trước đây từng hợp tác chung.”

Hợp tác? Ôn Khinh giật mình, thầy Quý là giảng viên đại học…

Hai mắt cậu trừng to, nhìn cái dáng khỉ gió của Úc Hình, không tin nổi thốt lên: “Anh, anh cũng là giảng viên à?”

Ngành giáo dục loạn, loạn thật rồi!

Úc Hình cười nhạo cậu, nhướn mày bảo: “Hắn nói hắn là giảng viên mà nhóc cũng tin à?”

Mí mắt Ôn Khinh nhảy điên cuồng, nếu Quý Dư không phải là giảng viên đại học, vì sao hắn lại nói dối?

Bởi vì…thân phận giảng viên thuận lợi, dễ dàng tiếp cận người khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, lòng Ôn Khinh lộp bộp, cứ có cảm giác vài chuyện xảy ra gần đây đều bị Quý Dư dẫn dắt.

Nhưng mà…lời Úc Hình, tin được không đây? Hay hắn đang nói dối, mục đích cố ý làm cậu hoài nghi thầy Quý?

Tất nhiên nhóc Ôn Khinh nghĩ gì đều viết hết lên mặt, Úc Hình bật cười, khẽ mắng: “Ranh con vô lương tâm.”

Lúc cần thông minh thì chả thấy thông minh đâu, lúc không cần thông minh thì não cứ tự động nhảy số.

Ôn Khinh cân nhắc mãi, nhìn Úc Hình to gan hỏi tiếp: “Thế anh cũng biết Tư Không à?”

Úc Hình đáp qua loa: “Chắc vậy, không thân.”

Ôn Khinh há hốc mồm, Quý Dư quen Tư Không, Úc Hình và Quý Dư từng hợp tác, còn biết Tư Không…

Con ngươi hẹp dài của Úc Hình nheo lại, điệu chảy nước bảo: “Nhóc đứng trước mặt tôi mà cứ nhắc về thằng đàn ông khác là sao nhỉ?”

Ôn Khinh: “…”

Trầm mặc một lát, cậu không nhịn được tiếp tục đặt vấn đề: “Ba anh quen nhau thật à?”

Mũi Úc Hình phát ra âm thanh không rõ nghĩa, coi như thừa nhận. Xong xuôi hắn nhướn mày, ý bảo Ôn Khinh tiếp tục.

“Vậy nên sở dĩ ba anh nhận được thẻ Thần và bởi vì các anh quen nhau.” Theo bản năng, cậu mím môi bắt đầu phân tích: “Bằng không nếu ba anh hợp tác sẽ không có lợi với những người chơi khác.”

Gương mặt Úc Hình cứng đờ. Thấy vậy, Ôn Khinh nhíu mày, thầm nghĩ chả nhẽ cậu lại đoán sai?

Ngờ đâu khóe miệng Úc Hình giật giật, thở dài than vãi: “Lần trước tôi bảo nhóc nghĩ mọi chuyện theo nghĩa đen, nhóc chưa nghĩ phải không?”

Ôn Khinh chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Tôi nghĩ rồi!”

Chỉ là chưa nghĩ cẩn thận mà thôi.

Nửa câu sau chả cần nói Úc Hình cũng đoán được. Hắn nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu mang theo ý cười như có như không: “Không nghĩ ra thật hả?”

“Chắc giờ tôi phải đút đáp án thẳng vào miệng nhóc, nhóc mới hiểu đúng không?”

Hai mắt Ôn Khinh rực sáng, chờ mong hỏi: “Được hả?”

Nói thật, cậu chả hiểu mấy đường ngang ngõ tắt trong lời Úc Hình nói.

“Đương nhiên.” Úc Hình cười cười, ngoắc tay ý bảo Ôn Khinh lại gần hắn.

Ôn Khinh ngoan ngoãn đi theo, Úc Hình cúi người, thấp giọng nói: “Nhóc lấy gì để trao đổi với tôi?”

Nói xong, hắn thổi khí vào tai Ôn Khinh. Thân thể cậu run lên, hai tai nháy mắt đỏ lừ.

Cậu muốn lùi về sau, nhưng đột nhiên Úc Hình siết chặt lấy eo khiến Ôn Khinh không thể động đậy.

“Nhóc ngu ngốc, sợ nhóc không hiểu, để tôi nói rõ lại lần nữa.” Dứt lời, Ôn Khinh cảm nhận được tay hắn di chuyển tới mông cậu, không nặng không nhẹ véo một cái.

Hai mắt cậu trợn trừng, chỉ thấy Úc Hình cong môi gằn từng chữ: “Trao, đổi, đồng, giá.”

Ôn Khinh dùng sức đẩy thẳng Úc Hình, vừa ngượng vừa tức lùi về hai bước, đỏ mặt cao giọng: “Thế đồ trao đổi của anh đâu?”

Úc Hình ngạc nhiên, nhóc ngố tàu đôi khi phản ứng nhanh đó chứ?

Tuy nhiên người đàn ông nào đó vẫn làm ra vẻ không hiểu: “Đồ gì cơ?”

Ôn Khinh thẹn quá hóa giận: “Anh vừa sờ tôi xong!”

Úc Hình à một tiếng, bình tĩnh nói: “Gợi ý vừa rồi coi như là công của nhóc.”

Ôn Khinh cạn lời, anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ!

Thấy không làm gì được hắn, Ôn Khinh đành phải mím môi chạy thẳng tới phòng sách.

Lần bỏ phiếu tiếp theo cách hai mươi tư tiếng đồng hồ.

Chắc chắn não cậu sẽ hoạt động.

Úc Hình lười biếng dựa lưng vào tường nhìn ngọn lửa nhỏ bay đi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay. Thịt của nhóc ngu ngốc xem ra chui xuống hết mông chứ chả để trên người tẹo nào, miết nịnh tay thật.

Lúc Ôn Khinh bước vào thư phòng, nơi đây trống rỗng không một bóng người.

Cậu thở ra, nhanh chân chạy tới giá sách tìm quyển thần thoại trước Tư Không để lại.

Trên bàn đặt không ít sách, Ôn Khinh lục mãi, lục mãi, căn bản vẫn chưa tìm ra quyển sách lúc trước.

Cậu đành phải cầm tạm <Thần thoại Hy Lạp>, xem xét chuyện về chó ba đầu.

Nhưng rõ ràng ngoài mẩu chuyện nhỏ xíu lúc trước ra, cả quyển sách không còn manh mối nào khác.

Ôn Khinh lại nhớ tới sáng nay Úc Hình với thầy Quý nói chuyện, cậu chắc chắn manh mối lần này liên quan trực tiếp tới con chó ba đầu đó.

Ôn Khinh đành mở to mắt, nhìn chằm chằm từng chữ từng chữ trên đó.

[Chó địa ngục ba đầu Cerberus sống cạnh dòng sông u tối, được Hades – Vị thần cai quản địa ngục phân cho nhiệm vụ canh gác cánh cổng địa ngục.]

Mắt Ôn Khinh hơi dừng lại, Hades…canh gác cánh cổng địa ngục…

Má ơi, đừng nói bố của chó ba đầu là Thần cai quản địa ngục đấy nhé!

Ôn Khinh vội vàng đi tìm nội dung về Hades, quả nhiên ra được một câu.

[Hades, vị thần đứng đầu cõi âm, cai quản địa ngục, bên cạnh có chó ba đầu Cerberus.]

Sắc mặt Ôn Khinh trắng bệch, cậu nhớ Cung Vân Vân từng nói trong đại đa số truyền thuyết hay thần thoại thì chó ba đầu đều có nhiệm vụ gác cổng địa ngục.

Cậu không hiểu thần thoại Hy Lạp, nhưng cậu hiểu truyền thuyết Trung Hoa có được không?!

Thần cai quản địa ngục thì chính là Diêm Vương chứ còn ai trồng khoai đất này!

Nếu bố của chó ba đầu là Diêm Vương thật…Thì thôi Ôn Khinh, hồn đi xác ở lại nhé…

Ôn Khinh khẩn trương nhéo lòng bàn tay, trong lòng âm thầm cầu nguyện Diêm Vương là vị thần hiểu lý lẽ.

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ thì càng muốn khóc.

Ôn Khinh gấp sách, cậu muốn nhanh chóng tìm ra manh mối, qua cửa trước khi bố con chó ba đầu kia tới.

Cậu khịt mũi, bắt đầu đọc sang quyển sách khác.

Ôn Khinh nhớ quyển sách cần tìm màu trắng, bên ngoài không có chữ, đặt giữa đám sách trong thư phòng cực kỳ đặc biệt.

Nhưng cậu lục khắp nơi mà vẫn chưa tìm được, trong ngăn kéo không có, ngăn sách tiếng Trung càng không…

Nửa tiếng sau, Ôn Khinh mệt lả ngồi bệt xuống sàn, ngửa đầu kiểm tra kệ sách tiếp theo.

Đột nhiên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp: “Cậu đang tìm gì?”

“Tìm một quyển sách trắng.” Ôn Khinh buột miệng thốt lên.

Nói xong, sắc mặt cậu trắng bệch. Cậu, cậu nhận ra giọng nói này…

Là Chu Châu.

Ôn Khinh lo lắng nuốt nước bọt, co rúm lùi về bên cạnh kệ sách, lưng dính vào tường mới có cảm giác an toàn.

Chu Châu cúi đầu, nặng nề đánh giá cậu, gương mặt hoảng loạn, đuôi mắt đỏ ngầu.

Cậu ta ý thức ra một chuyện… Ôn Khinh đang sợ mình.

“Đêm nay tôi lên tầng 3 ngủ.” Chu Châu nói: “Cậu có thể ngủ trong phòng, đừng ngủ ở đây, chăn dễ rơi.”

Ôn Khinh ngạc nhiên, chăn?

Tại sao Chu Châu biết lần trước trong phòng sách có chăn?

Rõ ràng hôm đó khi cậu tỉnh lại bên cạnh chỉ có thầy Quý thôi mà nhỉ?

Hơn nữa lúc cậu cảm ơn, Quý Dư cũng vui vẻ nhận lấy không giải thích thêm gì cả.

“Cậu tưởng ai?” Thấy cậu mờ mịt, sắc mặt Chu Châu tối sầm: “Úc Hình à?”

Ôn Khinh tỉnh lại, mím môi lắc đầu.

“Là Úc Hình đúng không?” Chu Châu tưởng cậu cam chịu, sắc mặt biến đổi, thái dương nổi đầy gân xanh: “Hắn nói gì cậu cũng tin à?!”

“Cả ngày hắn chỉ biết quấy rồi cậu, sao hắn có thể chăm sóc cậu được cơ chứ!”

Cậu ta đột nhiên cao giọng khiến Ôn Khinh giật nảy, theo bản năng lùi về sau, mỗi tội sau lưng là kệ sách, cậu không còn đường chạy.

Động tác của Ôn Khinh khiến cạp quần xộc xệch, eo lộ ra sau lớp áo.

Ở đó có một dấu tay hồng hồng.

Tầm mắt Chu Châu dừng lại, nghiến răng ken két đánh giá chỗ thịt đó. Cậu ta nhanh chân bước tới trước mặt Ôn Khinh, ngồi xuống vén góc áo cậu lên.

Dấu tay vẫn còn đỏ, nhìn qua có vẻ như mới bị miết không lâu…

Yết hầu Chu Châu khẽ động, con mắt tăm tối sâu không thấy đáy. Ngón tay cậu ta cong lên, nhẹ nhàng xoa eo Ôn Khinh, lực tay từ nặng đến nhẹ.

“Chỗ này bẩn rồi.”

Hết chương 18 – Người dẫn đường 18

Bình luận

Truyện đang đọc